

Vũ Hoàng Khánh Ngân
Giới thiệu về bản thân



































Từ bao đời nay, dân tộc Việt Nam luôn đề cao những giá trị đạo đức truyền thống. Trong đó, đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” được xem là cội rễ của lòng biết ơn, là sợi chỉ đỏ xuyên suốt chiều dài lịch sử và văn hóa. Nhưng giữa xã hội hiện đại đầy hối hả hôm nay, ta lại càng cần tự hỏi: Tại sao phải tôn trọng đạo lí ấy?
“Uống nước nhớ nguồn” là lời nhắc nhở mộc mạc mà sâu sắc: Khi ta được hưởng thành quả hôm nay, đừng quên công sức của những người đi trước. Đó có thể là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, là những thế hệ cha anh đã đổ máu vì đất nước, hay đơn giản là một người thầy, một người bạn đã từng giúp ta vượt qua khó khăn. Biết ơn và ghi nhớ những điều ấy không chỉ là phép lịch sự trong ứng xử, mà còn là thước đo của nhân cách và tình người.
Tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” giúp con người sống nhân hậu, sống có trước có sau. Đó là gốc rễ để xây dựng các mối quan hệ bền vững trong gia đình, học đường và xã hội. Một học sinh biết ơn thầy cô sẽ chăm chỉ học hành. Một người con biết ơn cha mẹ sẽ sống hiếu thảo. Một công dân biết ơn Tổ quốc sẽ luôn có trách nhiệm với đất nước mình. Chính lòng biết ơn khiến con người sống sâu sắc, không vô cảm, không vô ơn bạc nghĩa giữa thế giới nhiều đổi thay.
Trong lịch sử, đạo lí này đã trở thành nét đẹp đặc trưng của người Việt. Mỗi dịp 27/7 – ngày Thương binh Liệt sĩ, hay ngày giỗ Tổ Hùng Vương, cả nước lại cùng hướng lòng về cội nguồn. Những tượng đài, nghĩa trang liệt sĩ, những mái ấm tình thương... là minh chứng sống động cho một dân tộc không bao giờ quên quá khứ. Bác Hồ từng dạy: “Ăn quả phải nhớ người trồng cây” – bởi không ai có thể tự mình lớn lên mà không cần đến bàn tay người khác vun đắp.
Ngược lại, người sống vô ơn thường dễ ích kỉ, nhỏ nhen. Họ chỉ biết nhận mà không biết trả, chỉ sống cho hiện tại mà quên mất những nền tảng làm nên hiện tại ấy. Một xã hội mà con người không biết ơn thì sẽ dần đánh mất sự kết nối, đánh mất cả cái tình người quý giá nhất.
Vì vậy, tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” không phải là một điều xa xỉ hay cổ hủ, mà là cách để giữ gìn nhân cách, để sống trọn vẹn trong từng ngày được nhận và từng ngày được cho. Đó cũng là cách ta nối dài lòng biết ơn, để yêu thương không bị ngắt quãng, để truyền thống không bị lãng quên giữa một thời đại đầy biến động.
Từ bao đời nay, dân tộc Việt Nam luôn đề cao những giá trị đạo đức truyền thống. Trong đó, đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” được xem là cội rễ của lòng biết ơn, là sợi chỉ đỏ xuyên suốt chiều dài lịch sử và văn hóa. Nhưng giữa xã hội hiện đại đầy hối hả hôm nay, ta lại càng cần tự hỏi: Tại sao phải tôn trọng đạo lí ấy?
“Uống nước nhớ nguồn” là lời nhắc nhở mộc mạc mà sâu sắc: Khi ta được hưởng thành quả hôm nay, đừng quên công sức của những người đi trước. Đó có thể là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, là những thế hệ cha anh đã đổ máu vì đất nước, hay đơn giản là một người thầy, một người bạn đã từng giúp ta vượt qua khó khăn. Biết ơn và ghi nhớ những điều ấy không chỉ là phép lịch sự trong ứng xử, mà còn là thước đo của nhân cách và tình người.
Tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” giúp con người sống nhân hậu, sống có trước có sau. Đó là gốc rễ để xây dựng các mối quan hệ bền vững trong gia đình, học đường và xã hội. Một học sinh biết ơn thầy cô sẽ chăm chỉ học hành. Một người con biết ơn cha mẹ sẽ sống hiếu thảo. Một công dân biết ơn Tổ quốc sẽ luôn có trách nhiệm với đất nước mình. Chính lòng biết ơn khiến con người sống sâu sắc, không vô cảm, không vô ơn bạc nghĩa giữa thế giới nhiều đổi thay.
Trong lịch sử, đạo lí này đã trở thành nét đẹp đặc trưng của người Việt. Mỗi dịp 27/7 – ngày Thương binh Liệt sĩ, hay ngày giỗ Tổ Hùng Vương, cả nước lại cùng hướng lòng về cội nguồn. Những tượng đài, nghĩa trang liệt sĩ, những mái ấm tình thương... là minh chứng sống động cho một dân tộc không bao giờ quên quá khứ. Bác Hồ từng dạy: “Ăn quả phải nhớ người trồng cây” – bởi không ai có thể tự mình lớn lên mà không cần đến bàn tay người khác vun đắp.
Ngược lại, người sống vô ơn thường dễ ích kỉ, nhỏ nhen. Họ chỉ biết nhận mà không biết trả, chỉ sống cho hiện tại mà quên mất những nền tảng làm nên hiện tại ấy. Một xã hội mà con người không biết ơn thì sẽ dần đánh mất sự kết nối, đánh mất cả cái tình người quý giá nhất.
Vì vậy, tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” không phải là một điều xa xỉ hay cổ hủ, mà là cách để giữ gìn nhân cách, để sống trọn vẹn trong từng ngày được nhận và từng ngày được cho. Đó cũng là cách ta nối dài lòng biết ơn, để yêu thương không bị ngắt quãng, để truyền thống không bị lãng quên giữa một thời đại đầy biến động.
Từ bao đời nay, dân tộc Việt Nam luôn đề cao những giá trị đạo đức truyền thống. Trong đó, đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” được xem là cội rễ của lòng biết ơn, là sợi chỉ đỏ xuyên suốt chiều dài lịch sử và văn hóa. Nhưng giữa xã hội hiện đại đầy hối hả hôm nay, ta lại càng cần tự hỏi: Tại sao phải tôn trọng đạo lí ấy?
“Uống nước nhớ nguồn” là lời nhắc nhở mộc mạc mà sâu sắc: Khi ta được hưởng thành quả hôm nay, đừng quên công sức của những người đi trước. Đó có thể là tổ tiên, ông bà, cha mẹ, là những thế hệ cha anh đã đổ máu vì đất nước, hay đơn giản là một người thầy, một người bạn đã từng giúp ta vượt qua khó khăn. Biết ơn và ghi nhớ những điều ấy không chỉ là phép lịch sự trong ứng xử, mà còn là thước đo của nhân cách và tình người.
Tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” giúp con người sống nhân hậu, sống có trước có sau. Đó là gốc rễ để xây dựng các mối quan hệ bền vững trong gia đình, học đường và xã hội. Một học sinh biết ơn thầy cô sẽ chăm chỉ học hành. Một người con biết ơn cha mẹ sẽ sống hiếu thảo. Một công dân biết ơn Tổ quốc sẽ luôn có trách nhiệm với đất nước mình. Chính lòng biết ơn khiến con người sống sâu sắc, không vô cảm, không vô ơn bạc nghĩa giữa thế giới nhiều đổi thay.
Trong lịch sử, đạo lí này đã trở thành nét đẹp đặc trưng của người Việt. Mỗi dịp 27/7 – ngày Thương binh Liệt sĩ, hay ngày giỗ Tổ Hùng Vương, cả nước lại cùng hướng lòng về cội nguồn. Những tượng đài, nghĩa trang liệt sĩ, những mái ấm tình thương... là minh chứng sống động cho một dân tộc không bao giờ quên quá khứ. Bác Hồ từng dạy: “Ăn quả phải nhớ người trồng cây” – bởi không ai có thể tự mình lớn lên mà không cần đến bàn tay người khác vun đắp.
Ngược lại, người sống vô ơn thường dễ ích kỉ, nhỏ nhen. Họ chỉ biết nhận mà không biết trả, chỉ sống cho hiện tại mà quên mất những nền tảng làm nên hiện tại ấy. Một xã hội mà con người không biết ơn thì sẽ dần đánh mất sự kết nối, đánh mất cả cái tình người quý giá nhất.
Vì vậy, tôn trọng đạo lí “Uống nước nhớ nguồn” không phải là một điều xa xỉ hay cổ hủ, mà là cách để giữ gìn nhân cách, để sống trọn vẹn trong từng ngày được nhận và từng ngày được cho. Đó cũng là cách ta nối dài lòng biết ơn, để yêu thương không bị ngắt quãng, để truyền thống không bị lãng quên giữa một thời đại đầy biến động.
a) Tỉ lệ phần trăm lượng cam tiêu thụ được là:
100-(35,5+20+17,5)=27%
b) Hai loại quả có lượng tiêu thụ nhiều nhất là: Cam(27%) và Quýt(35,5%)
c) Tổng lượng cam và bưởi tiêu thụ chiếm số phần trăm là:
27+20=47%
d) 135 kg cam bằng 27% toàn bộ số quả bán được 100% số quả bán được là:
135:27%=500 kg
a)N
Xét ΔAMB và ΔAMC
Có: AB = AC (do giả thiết ΔABC cân tại A)
MB = MC ( vì M là trung điểm của BC)
AM là cạnh chung
=> ΔAMB=ΔAMC(c-c-c)
b) Xét ΔAEM và ΔAFN
Có: ME=MF(giả thiết)
góc AEM= góc AFM(2 góc vuông)
AM là cạnh chung
=> ΔAEM=ΔAFN(cạnh huyền - góc nhọn)
=> AE = FA (2 góc tương ứng)
c)
=> Góc AEF=180 độ- góc BAC/ 2 (1)
Vì ΔABC cân tại A nên:
=> góc ABC=180 độ - góc BAC/2 (2)
Từ (1) và (2) => góc AEF=góc ABC
Mà hai góc này ở vị trí đồng vị
=> EF//BC( Dấu hiệu nhận biết hai đường thẳng song song)
thay S=100 vào S=nR^2 ta được nR^2= 100
suy ra R= Căn 100/n
sử dụng MTCT tính được R=5,641895835...
cần làm tròn đến hàng chục để có độ chính xác d=0,05
kết quả: R≈5,6
Giả thiết: "Hai đường thẳng phân biệt cùng vuông góc với một đường thẳng thứ ba"
Kết luận: "Chúng song song với nhau"
Với độ chính xác là d=5000 thì số cần làm tròn đến hàng chục nghìn
Chữ số làm tròn là 9, chữ số sau dấu làm tròn là 1<5 nên ta giữ nguyên số cần làm tròn, các chữ số sau hàng làm tròn thay bằng 0, ta được: 7 891 233 ≈ 7 890 000
=2+1/3-2/5-7-3/5-4/3-1/5+5/3-4
=(1/3+4/3-5/3)+(-2/5+3/5-1/5)+(2+4-7)
=0+0+(-1)
=-1
a) Ta có: A4=B2 (=110)
mà hai góc này ở vị trí so le trong. Do đó, a//b ( dấu hiệu nhận biết hai đường thẳng song song )
b) Ta có: a//b
mà c vuông góc với a thì c sẽ vuông góc với b
c) Vì B1 và B2 là hai góc kề bù nên:
B1 + B2 = 180 độ ( t/c )
thay số ,ta có: B1 + 110 độ = 180 độ
B1= 180 độ - 110 độ = 70 độ
vậy B1= 70 độ
Vì C2 và B2 đồng vị nên :
B2= 110 độ => C2= 110 độ