

Đỗ Nhật Minh
Giới thiệu về bản thân



































Trong rất nhiều truyện cổ tích được cô dạy ở trên lớp,em thích nhất là câu truyện cổ tích về Thánh Gióng.
ngày xưa vào thời Hùng Vương, có một người đàn bà đã nhiều tuổi nhưng sống một mình và không có con. Một buổi sáng nọ,bà đi thăm nương bỗng thấy một vết chân to khổng lồ giẫm nát mấy luống cà của bà. Bà đưa chân ướm thử vào vết chân to ấy thì bà có mang.Sau đó bà sinh được một cậu con trai và đặt tên là Gióng. Cậu bé được ba tuổi vẫn nằm ngửa ăn, không biết ngồi, không biết lẫy ,cũng không biết nói hay cười. Ngày ấy giặc Ân kéo vào cướp nước ta. Giặc Ân rất hung tàn.Chúng đi đến đâu là đốt làng,phá cửa,giết người cướp của. Vua Hùng phải sứ giả đi khăp nơi tìm tướng tài cứu nước. Sứ giả đi đến làng của Gióng thì Gióng bảo mẹ gọi sứ giả vào đây cho con. Khi sứ giả vào, Gióng bảo sứ giả về kêu nhà vua rèn cho 1 con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một áo giáp sắt và một nón sắt ta sẽ đánh giặc giữ nước cho. Sứ giả nghe thấy vậy về tâu lại với nhà vua và nhà vua đã làm theo ý mà Gióng dặn.
Gióng bảo mẹ cho ăn thật nhiều để mau lớn thì mới đi đánh giặc được. Trong nhà hết gạo, mẹ Gióng kêu gọi cả làng giúp đỡ. Dân làng mang ngô, khoai, gạo sang cho Gióng ăn. Lúc Gióng to cao, Gióng hét lên một tiếng như sấm :" ta là tướng nhà Trời" . Nói xong Gióng mặc áo giáp sắt , đội nón sắt, cưỡi ngựa sắt đi đánh giặc. Gióng đánh đến đâu giặc thua và chết la liệt tới đó. Quân Ân bị thua trận. Đánh giặc xong, Gióng cưỡi ngựa bay thẳng về trời.
Vua Hùng để nhớ ơn người thắng trận đã sai lập đền thờ Thánh Gióng, phong làm Phù Đổng Thiên Vương.
Tình thầy trò trong bài thơ thật là thân thương và gần gũi. Người thầy đã truyền cảm hứng trong các bài học cho người học trò. Khi xa thầy, người trò vẫn ghi nhớ bài học mà thầy đã dạy mình. Không những thế hình ảnh về người thầy luôn khắc ghi trong kí ức của học trò mãi mãi không thể nào quên.
Người lớn là mẹ của người bé