Nguyễn Thị Vân Hà

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Vân Hà
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

câu 1

Tình yêu quê hương của nhân vật trữ tình được thể hiện sâu sắc qua cảm xúc chân thành, gắn bó với mảnh đất “chôn nhau cắt rốn”. Đó là nơi nhân vật sinh ra, lớn lên và được nuôi dưỡng bởi tình thương, bởi thiên nhiên và con người quê hương. Tình yêu ấy không chỉ là nỗi nhớ nhung mà còn là niềm tự hào về truyền thống, về văn hóa và cả những gian khó mà quê hương từng trải qua. Với nhân vật, quê hương không chỉ là một địa danh, mà là cội nguồn thiêng liêng không thể tách rời trong tâm hồn.

câu 2

Raxun Gamzatov từng nói: “Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người.” Câu nói ngắn gọn nhưng hàm chứa một chân lý sâu sắc về mối quan hệ máu thịt giữa con người và quê hương.


Quê hương là nơi mỗi người sinh ra và lớn lên, là cội nguồn của tình thân, văn hóa, truyền thống và ký ức. Có thể vì cuộc sống mưu sinh, vì lý tưởng mà con người phải rời xa quê hương. Nhưng dù ở đâu, quê hương vẫn luôn hiện diện trong tâm trí và trái tim mỗi người. Những con đường, mái nhà, lời ru của mẹ, cánh đồng thơm mùi lúa chín… đều trở thành ký ức không thể xóa nhòa.


Không thể tách quê hương ra khỏi con người, bởi vì chính quê hương đã tạo nên bản sắc, nhân cách, tâm hồn mỗi cá nhân. Những giá trị đầu đời ta học được — tình yêu thương, lòng biết ơn, sự chịu thương chịu khó — đều được nuôi dưỡng từ mảnh đất quê hương. Quê hương trở thành một phần máu thịt, dù xa đến đâu vẫn mãi in sâu trong tim.


Trong thời đại hiện nay, khi sự dịch chuyển và hội nhập diễn ra mạnh mẽ, con người càng cần giữ gìn tình cảm với quê hương. Đó không chỉ là sự hoài niệm mà còn là trách nhiệm — phải sống xứng đáng với những gì quê hương đã trao tặng.


Câu nói của Raxun Gamzatov nhắc nhở chúng ta hãy luôn ghi nhớ và trân trọng quê hương, vì đó là nơi bắt đầu hành trình làm người của mỗi chúng ta.

câu 1

Tình yêu quê hương của nhân vật trữ tình được thể hiện sâu sắc qua cảm xúc chân thành, gắn bó với mảnh đất “chôn nhau cắt rốn”. Đó là nơi nhân vật sinh ra, lớn lên và được nuôi dưỡng bởi tình thương, bởi thiên nhiên và con người quê hương. Tình yêu ấy không chỉ là nỗi nhớ nhung mà còn là niềm tự hào về truyền thống, về văn hóa và cả những gian khó mà quê hương từng trải qua. Với nhân vật, quê hương không chỉ là một địa danh, mà là cội nguồn thiêng liêng không thể tách rời trong tâm hồn.

câu 2

Raxun Gamzatov từng nói: “Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người.” Câu nói ngắn gọn nhưng hàm chứa một chân lý sâu sắc về mối quan hệ máu thịt giữa con người và quê hương.


Quê hương là nơi mỗi người sinh ra và lớn lên, là cội nguồn của tình thân, văn hóa, truyền thống và ký ức. Có thể vì cuộc sống mưu sinh, vì lý tưởng mà con người phải rời xa quê hương. Nhưng dù ở đâu, quê hương vẫn luôn hiện diện trong tâm trí và trái tim mỗi người. Những con đường, mái nhà, lời ru của mẹ, cánh đồng thơm mùi lúa chín… đều trở thành ký ức không thể xóa nhòa.


Không thể tách quê hương ra khỏi con người, bởi vì chính quê hương đã tạo nên bản sắc, nhân cách, tâm hồn mỗi cá nhân. Những giá trị đầu đời ta học được — tình yêu thương, lòng biết ơn, sự chịu thương chịu khó — đều được nuôi dưỡng từ mảnh đất quê hương. Quê hương trở thành một phần máu thịt, dù xa đến đâu vẫn mãi in sâu trong tim.


Trong thời đại hiện nay, khi sự dịch chuyển và hội nhập diễn ra mạnh mẽ, con người càng cần giữ gìn tình cảm với quê hương. Đó không chỉ là sự hoài niệm mà còn là trách nhiệm — phải sống xứng đáng với những gì quê hương đã trao tặng.


Câu nói của Raxun Gamzatov nhắc nhở chúng ta hãy luôn ghi nhớ và trân trọng quê hương, vì đó là nơi bắt đầu hành trình làm người của mỗi chúng ta.

câu 1

Tình yêu quê hương của nhân vật trữ tình được thể hiện sâu sắc qua cảm xúc chân thành, gắn bó với mảnh đất “chôn nhau cắt rốn”. Đó là nơi nhân vật sinh ra, lớn lên và được nuôi dưỡng bởi tình thương, bởi thiên nhiên và con người quê hương. Tình yêu ấy không chỉ là nỗi nhớ nhung mà còn là niềm tự hào về truyền thống, về văn hóa và cả những gian khó mà quê hương từng trải qua. Với nhân vật, quê hương không chỉ là một địa danh, mà là cội nguồn thiêng liêng không thể tách rời trong tâm hồn.

câu 2

Raxun Gamzatov từng nói: “Người ta chỉ có thể tách con người ra khỏi quê hương, chứ không thể tách quê hương ra khỏi con người.” Câu nói ngắn gọn nhưng hàm chứa một chân lý sâu sắc về mối quan hệ máu thịt giữa con người và quê hương.


Quê hương là nơi mỗi người sinh ra và lớn lên, là cội nguồn của tình thân, văn hóa, truyền thống và ký ức. Có thể vì cuộc sống mưu sinh, vì lý tưởng mà con người phải rời xa quê hương. Nhưng dù ở đâu, quê hương vẫn luôn hiện diện trong tâm trí và trái tim mỗi người. Những con đường, mái nhà, lời ru của mẹ, cánh đồng thơm mùi lúa chín… đều trở thành ký ức không thể xóa nhòa.


Không thể tách quê hương ra khỏi con người, bởi vì chính quê hương đã tạo nên bản sắc, nhân cách, tâm hồn mỗi cá nhân. Những giá trị đầu đời ta học được — tình yêu thương, lòng biết ơn, sự chịu thương chịu khó — đều được nuôi dưỡng từ mảnh đất quê hương. Quê hương trở thành một phần máu thịt, dù xa đến đâu vẫn mãi in sâu trong tim.


Trong thời đại hiện nay, khi sự dịch chuyển và hội nhập diễn ra mạnh mẽ, con người càng cần giữ gìn tình cảm với quê hương. Đó không chỉ là sự hoài niệm mà còn là trách nhiệm — phải sống xứng đáng với những gì quê hương đã trao tặng.


Câu nói của Raxun Gamzatov nhắc nhở chúng ta hãy luôn ghi nhớ và trân trọng quê hương, vì đó là nơi bắt đầu hành trình làm người của mỗi chúng ta.

Câu 1:

Thể thơ được sử dụng trong bài thơ là thể thơ tự do.


Câu 2:

Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài thơ là biểu cảm, kết hợp với tự sự và miêu tả.


Câu 3:

Nhan đề “Tên làng” gợi cho em cảm nhận sâu sắc về cội nguồn, quê hương – nơi gắn bó với tuổi thơ, nơi hun đúc nên tâm hồn và bản sắc của mỗi con người. Nhan đề còn thể hiện niềm tự hào sâu sắc về quê hương Hiếu Lễ, nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng những con người anh dũng, kiên cường, có tấm lòng trung hậu. Nhan đề này có tác dụng định hướng cảm xúc và nội dung toàn bài thơ, đồng thời góp phần khắc sâu chủ đề về tình cảm quê hương tha thiết và lòng biết ơn đối với nguồn cội.


Câu 4:

Việc lặp lại nhiều lần dòng thơ “Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ” có tác dụng nhấn mạnh niềm tự hào về cội nguồn, dòng máu và quê hương trong tâm thức người con. Câu thơ như một nhịp điệu vang vọng khắc sâu vào tâm hồn, thể hiện sự gắn bó máu thịt với nơi chôn nhau cắt rốn. Đồng thời, biện pháp điệp ngữ cũng tạo nên nhịp điệu dồn dập, mạnh mẽ cho bài thơ, góp phần khắc họa hình ảnh người đàn ông dân tộc với những phẩm chất đáng quý: kiên cường, chất phác, thủy chung và đầy trách nhiệm.


Câu 5:

Nội dung bài thơ ca ngợi vẻ đẹp con người và quê hương Hiếu Lễ – nơi hun đúc nên những con người anh dũng, giàu tình yêu thương và trách nhiệm. Bài thơ thể hiện niềm tự hào, tình cảm gắn bó sâu nặng của người con đối với quê hương, cội nguồn, đồng thời đề cao vai trò của quê hương trong việc hình thành nhân cách và lý tưởng sống của mỗi người.

Câu 1:

Thể thơ được sử dụng trong bài thơ là thể thơ tự do.


Câu 2:

Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài thơ là biểu cảm, kết hợp với tự sự và miêu tả.


Câu 3:

Nhan đề “Tên làng” gợi cho em cảm nhận sâu sắc về cội nguồn, quê hương – nơi gắn bó với tuổi thơ, nơi hun đúc nên tâm hồn và bản sắc của mỗi con người. Nhan đề còn thể hiện niềm tự hào sâu sắc về quê hương Hiếu Lễ, nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng những con người anh dũng, kiên cường, có tấm lòng trung hậu. Nhan đề này có tác dụng định hướng cảm xúc và nội dung toàn bài thơ, đồng thời góp phần khắc sâu chủ đề về tình cảm quê hương tha thiết và lòng biết ơn đối với nguồn cội.


Câu 4:

Việc lặp lại nhiều lần dòng thơ “Người đàn ông ở làng Hiếu Lễ” có tác dụng nhấn mạnh niềm tự hào về cội nguồn, dòng máu và quê hương trong tâm thức người con. Câu thơ như một nhịp điệu vang vọng khắc sâu vào tâm hồn, thể hiện sự gắn bó máu thịt với nơi chôn nhau cắt rốn. Đồng thời, biện pháp điệp ngữ cũng tạo nên nhịp điệu dồn dập, mạnh mẽ cho bài thơ, góp phần khắc họa hình ảnh người đàn ông dân tộc với những phẩm chất đáng quý: kiên cường, chất phác, thủy chung và đầy trách nhiệm.


Câu 5:

Nội dung bài thơ ca ngợi vẻ đẹp con người và quê hương Hiếu Lễ – nơi hun đúc nên những con người anh dũng, giàu tình yêu thương và trách nhiệm. Bài thơ thể hiện niềm tự hào, tình cảm gắn bó sâu nặng của người con đối với quê hương, cội nguồn, đồng thời đề cao vai trò của quê hương trong việc hình thành nhân cách và lý tưởng sống của mỗi người.

câu 1

Bài thơ “Chiếc lá đầu tiên” của Nguyễn Hoàng Sơn là một khúc hát dịu dàng, trong sáng và đầy xúc động về tình cảm thầy trò, tình bạn và vẻ đẹp của mùa thu. Về nội dung, bài thơ khắc họa những rung động đầu đời của một cô bé học trò nhỏ khi lần đầu đến trường. Hình ảnh chiếc lá vàng rơi, màu nắng nhẹ đầu thu, và đặc biệt là nỗi bâng khuâng “em đi qua hàng cây thấy chiếc lá đầu tiên rụng xuống” như biểu tượng cho bước chuyển mình từ tuổi thơ ngây sang một chặng đường trưởng thành. Tình cảm dành cho thầy cô, bạn bè được thể hiện nhẹ nhàng, kín đáo nhưng chân thành và sâu sắc. Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, kết hợp nhịp thơ nhẹ nhàng và hình ảnh thơ giàu tính biểu cảm. Giọng điệu thơ trong sáng, tự nhiên, đầy cảm xúc gợi nhớ đến những kỷ niệm tuổi học trò trong mỗi chúng ta. Tất cả tạo nên một bài thơ sâu lắng và đầy tính nhân văn.

câu 2

Câu văn trong tiểu thuyết “Sáu người đi khắp thế gian” của James Michener không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh sâu sắc về hậu quả của sự vô tâm và thiếu ý thức trong hành vi, lời nói của con người. “Bọn trẻ ném đá để đùa vui” là hình ảnh ẩn dụ cho những hành động tưởng chừng vô hại, đơn thuần là trò chơi. Thế nhưng, “lũ ếch không chết đùa mà chết thật” lại phản ánh thực tế rằng: mọi hành vi, dù vô tình hay cố ý, đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng cho người khác.


Trong cuộc sống, có rất nhiều người vô tư buông lời chê bai, trêu chọc người khác mà không nghĩ đến tổn thương họ phải chịu. Một lời nói độc ác, một hành động tưởng như nhỏ nhặt cũng có thể làm tan vỡ một ước mơ, khiến ai đó tổn thương cả đời. Điều đáng nói là người gây ra lại cho rằng đó chỉ là “đùa vui”, còn người bị hại lại phải gánh chịu hậu quả thật. Câu văn cũng nhắc nhở chúng ta về lòng trắc ẩn, sự cẩn trọng trong cách cư xử và ý thức trách nhiệm với hành động của mình.


Tuổi trẻ cần sự hồn nhiên, nhưng không đồng nghĩa với vô tâm. Đừng để sự thiếu suy nghĩ biến những trò đùa vô hại thành sai lầm không thể cứu vãn. Hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác, thấu hiểu cảm xúc của họ để sống tử tế, nhân văn và có trách nhiệm hơn.


Bài học rút ra là: trong cuộc sống, mọi hành động đều để lại dấu vết, hãy để những dấu vết ấy là những điều tốt đẹp và tử tế.

câu 1

Bài thơ “Chiếc lá đầu tiên” của Nguyễn Hoàng Sơn là một khúc hát dịu dàng, trong sáng và đầy xúc động về tình cảm thầy trò, tình bạn và vẻ đẹp của mùa thu. Về nội dung, bài thơ khắc họa những rung động đầu đời của một cô bé học trò nhỏ khi lần đầu đến trường. Hình ảnh chiếc lá vàng rơi, màu nắng nhẹ đầu thu, và đặc biệt là nỗi bâng khuâng “em đi qua hàng cây thấy chiếc lá đầu tiên rụng xuống” như biểu tượng cho bước chuyển mình từ tuổi thơ ngây sang một chặng đường trưởng thành. Tình cảm dành cho thầy cô, bạn bè được thể hiện nhẹ nhàng, kín đáo nhưng chân thành và sâu sắc. Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, kết hợp nhịp thơ nhẹ nhàng và hình ảnh thơ giàu tính biểu cảm. Giọng điệu thơ trong sáng, tự nhiên, đầy cảm xúc gợi nhớ đến những kỷ niệm tuổi học trò trong mỗi chúng ta. Tất cả tạo nên một bài thơ sâu lắng và đầy tính nhân văn.

câu 2

Câu văn trong tiểu thuyết “Sáu người đi khắp thế gian” của James Michener không chỉ là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh sâu sắc về hậu quả của sự vô tâm và thiếu ý thức trong hành vi, lời nói của con người. “Bọn trẻ ném đá để đùa vui” là hình ảnh ẩn dụ cho những hành động tưởng chừng vô hại, đơn thuần là trò chơi. Thế nhưng, “lũ ếch không chết đùa mà chết thật” lại phản ánh thực tế rằng: mọi hành vi, dù vô tình hay cố ý, đều có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng cho người khác.


Trong cuộc sống, có rất nhiều người vô tư buông lời chê bai, trêu chọc người khác mà không nghĩ đến tổn thương họ phải chịu. Một lời nói độc ác, một hành động tưởng như nhỏ nhặt cũng có thể làm tan vỡ một ước mơ, khiến ai đó tổn thương cả đời. Điều đáng nói là người gây ra lại cho rằng đó chỉ là “đùa vui”, còn người bị hại lại phải gánh chịu hậu quả thật. Câu văn cũng nhắc nhở chúng ta về lòng trắc ẩn, sự cẩn trọng trong cách cư xử và ý thức trách nhiệm với hành động của mình.


Tuổi trẻ cần sự hồn nhiên, nhưng không đồng nghĩa với vô tâm. Đừng để sự thiếu suy nghĩ biến những trò đùa vô hại thành sai lầm không thể cứu vãn. Hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác, thấu hiểu cảm xúc của họ để sống tử tế, nhân văn và có trách nhiệm hơn.


Bài học rút ra là: trong cuộc sống, mọi hành động đều để lại dấu vết, hãy để những dấu vết ấy là những điều tốt đẹp và tử tế.

Câu 1: Xác định thể thơ được sử dụng trong bài thơ trên.


Trả lời:

Bài thơ được viết theo thể thơ tự do – không bị ràng buộc bởi số câu, số chữ trong mỗi dòng thơ, thể hiện cảm xúc một cách linh hoạt và phóng khoáng.


Câu 2: Phương thức biểu đạt chính trong bài thơ này là gì?


Trả lời:

Phương thức biểu đạt chính là biểu cảm – bài thơ thể hiện cảm xúc sâu sắc, chân thành của tác giả về những kỷ niệm tuổi học trò và mái trường xưa.

Câu 3

5 hình ảnh, dòng thơ tiêu biểu:

1. “Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước”

2. “Phượng đỏ đầu sân, nắng nghiêng ngả”

3. “Giọt mực tím loang trang vở học trò”

4. “Chùm hoa sữa thơm nồng bên lối nhỏ”

5. “Nét bút nghiêng nghiêng gửi vội trang đời”

Câu 4

Câu thơ gợi âm thanh tiếng ve không chỉ rõ ràng, rộn rã mà còn như có sức mạnh đặc biệt “xé đôi hồ nước” – một cách nói hình ảnh để nhấn mạnh sự sôi động của mùa hè, của tuổi học trò đến mức khiến không gian như rung động. Điều này góp phần khắc sâu không khí đặc trưng của thời đi học, gợi nỗi nhớ da diết về những ngày đã qua.

Câu 5

Em ấn tượng nhất với hình ảnh “Giọt mực tím loang trang vở học trò”.

Bởi vì hình ảnh này không chỉ gợi nên một kỷ niệm quen thuộc thời đi học, mà còn chứa đựng cả sự ngây thơ, vụng về, chân thật của tuổi học trò. Những “giọt mực tím” ấy như lưu giữ lại cả một thời học sinh mộng mơ, trong sáng và đầy cảm xúc.

Câu 1


Trong cuộc sống, mỗi người sinh ra đều mang trong mình những đặc điểm riêng biệt: từ ngoại hình, tính cách đến suy nghĩ, lối sống. Không ai giống ai hoàn toàn, và chính sự khác biệt ấy tạo nên một thế giới phong phú, đa dạng và đầy màu sắc. Tôn trọng sự khác biệt của người khác là cách để ta thể hiện sự văn minh, bao dung và hiểu biết. Khi ta biết chấp nhận người khác như chính họ, ta đang góp phần xây dựng một xã hội cởi mở, nơi mỗi cá nhân được là chính mình và phát huy hết khả năng. Ngược lại, nếu ta vội vàng phán xét, chê bai hay áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, ta sẽ vô tình làm tổn thương họ và tự thu hẹp thế giới của chính mình. Tôn trọng sự khác biệt không có nghĩa là đồng ý với mọi điều, mà là biết lắng nghe, thấu hiểu và đối thoại với tinh thần cầu tiến. Đó là chìa khóa để sống hài hòa, để yêu thương và để trưởng thành hơn mỗi ngày.

Câu 2

Lưu Trọng Lư là một trong những gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ mới – nhà thơ của những cảm xúc tinh tế, dịu dàng và đầy chất nhạc. Bài thơ “Nắng mới” là một trong những thi phẩm tiêu biểu của ông, thể hiện một cách chân thành và xúc động nỗi nhớ về người mẹ đã khuất qua những hình ảnh đời thường rất đỗi thân quen. Bài thơ là tiếng lòng tha thiết của một người con mang trong tim hình bóng mẹ giữa những ngày xưa cũ.


Mở đầu bài thơ là khung cảnh thiên nhiên trong một buổi trưa hè đầy nắng:


Mỗi lần nắng mới hắt bên song,

Xao xác, gà trưa gáy não nùng,

Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,

Chập chờn sống lại những ngày không.


Hình ảnh “nắng mới hắt bên song” mang lại cảm giác dịu nhẹ, nhưng cũng gợi lên sự tĩnh lặng và xao xác. Tiếng gà trưa “gáy não nùng” không chỉ là âm thanh quen thuộc của làng quê mà còn là âm thanh khơi gợi nỗi buồn, khiến tâm hồn con người bỗng trở nên mơ hồ, nhớ nhung. Thi nhân như trôi về quá khứ, nơi có những “ngày không” – những tháng ngày đã mất, đã trôi xa. Cảm xúc ấy mở ra một không gian ký ức mang đậm màu sắc hoài niệm.


Từ nỗi buồn man mác ấy, dòng ký ức đưa nhân vật trữ tình trở về thời thơ ấu – những năm tháng tuổi mười đầy trong sáng:


Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời

Lúc người còn sống, tôi lên mười;

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.


Câu thơ “Tôi nhớ me tôi” giản dị nhưng chan chứa yêu thương. Hình ảnh người mẹ hiện lên không cầu kỳ, chỉ là một dáng người mang áo đỏ ra phơi ngoài giậu, nhưng lại đong đầy tình cảm. “Áo đỏ” nổi bật giữa khung cảnh nắng mới làm cho hình ảnh mẹ trở nên ấm áp, rực rỡ và sống động trong ký ức người con. Kỷ niệm được khơi dậy từ những điều rất nhỏ – tia nắng, cái giậu, màu áo – nhưng chứa đựng cả một trời thương nhớ.


Kết thúc bài thơ là sự hồi tưởng đầy xúc động về dáng mẹ năm xưa:


Hình dáng me tôi chưa xóa mờ

Hãy còn mường tượng lúc vào ra:

Nét cười đen nhánh sau tay áo

Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.


Dẫu thời gian có trôi qua, dù mẹ đã khuất, nhưng hình bóng ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí người con. Đó là “nét cười đen nhánh”, là dáng mẹ thấp thoáng giữa trưa hè. Câu thơ nhẹ nhàng, đầy nhạc tính, như một lời thì thầm từ trái tim – gợi nhớ, gợi thương, gợi tiếc nuối về một người thân yêu đã không còn.


Với thể thơ tám chữ kết hợp tự do, ngôn ngữ mộc mạc, hình ảnh gần gũi, bài thơ “Nắng mới” không chỉ đơn thuần là bài thơ nhớ mẹ mà còn là bản tình ca của một tâm hồn luôn hướng về cội nguồn yêu thương. Qua đó, Lưu Trọng Lư đã góp một tiếng nói cảm xúc riêng biệt, sâu sắc cho dòng chảy Thơ mới – dòng thơ của cái tôi trữ tình, cái tôi nhiều xao động.


Tóm lại, “Nắng mới” là một bài thơ nhẹ nhàng mà da diết, sâu lắng mà day dứt. Bằng những hình ảnh gần gũi và cảm xúc chân thành, Lưu Trọng Lư đã để lại trong lòng người đọc một nỗi đồng

Câu 1


Trong cuộc sống, mỗi người sinh ra đều mang trong mình những đặc điểm riêng biệt: từ ngoại hình, tính cách đến suy nghĩ, lối sống. Không ai giống ai hoàn toàn, và chính sự khác biệt ấy tạo nên một thế giới phong phú, đa dạng và đầy màu sắc. Tôn trọng sự khác biệt của người khác là cách để ta thể hiện sự văn minh, bao dung và hiểu biết. Khi ta biết chấp nhận người khác như chính họ, ta đang góp phần xây dựng một xã hội cởi mở, nơi mỗi cá nhân được là chính mình và phát huy hết khả năng. Ngược lại, nếu ta vội vàng phán xét, chê bai hay áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, ta sẽ vô tình làm tổn thương họ và tự thu hẹp thế giới của chính mình. Tôn trọng sự khác biệt không có nghĩa là đồng ý với mọi điều, mà là biết lắng nghe, thấu hiểu và đối thoại với tinh thần cầu tiến. Đó là chìa khóa để sống hài hòa, để yêu thương và để trưởng thành hơn mỗi ngày.

Câu 2

Lưu Trọng Lư là một trong những gương mặt tiêu biểu của phong trào Thơ mới – nhà thơ của những cảm xúc tinh tế, dịu dàng và đầy chất nhạc. Bài thơ “Nắng mới” là một trong những thi phẩm tiêu biểu của ông, thể hiện một cách chân thành và xúc động nỗi nhớ về người mẹ đã khuất qua những hình ảnh đời thường rất đỗi thân quen. Bài thơ là tiếng lòng tha thiết của một người con mang trong tim hình bóng mẹ giữa những ngày xưa cũ.


Mở đầu bài thơ là khung cảnh thiên nhiên trong một buổi trưa hè đầy nắng:


Mỗi lần nắng mới hắt bên song,

Xao xác, gà trưa gáy não nùng,

Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,

Chập chờn sống lại những ngày không.


Hình ảnh “nắng mới hắt bên song” mang lại cảm giác dịu nhẹ, nhưng cũng gợi lên sự tĩnh lặng và xao xác. Tiếng gà trưa “gáy não nùng” không chỉ là âm thanh quen thuộc của làng quê mà còn là âm thanh khơi gợi nỗi buồn, khiến tâm hồn con người bỗng trở nên mơ hồ, nhớ nhung. Thi nhân như trôi về quá khứ, nơi có những “ngày không” – những tháng ngày đã mất, đã trôi xa. Cảm xúc ấy mở ra một không gian ký ức mang đậm màu sắc hoài niệm.


Từ nỗi buồn man mác ấy, dòng ký ức đưa nhân vật trữ tình trở về thời thơ ấu – những năm tháng tuổi mười đầy trong sáng:


Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời

Lúc người còn sống, tôi lên mười;

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.


Câu thơ “Tôi nhớ me tôi” giản dị nhưng chan chứa yêu thương. Hình ảnh người mẹ hiện lên không cầu kỳ, chỉ là một dáng người mang áo đỏ ra phơi ngoài giậu, nhưng lại đong đầy tình cảm. “Áo đỏ” nổi bật giữa khung cảnh nắng mới làm cho hình ảnh mẹ trở nên ấm áp, rực rỡ và sống động trong ký ức người con. Kỷ niệm được khơi dậy từ những điều rất nhỏ – tia nắng, cái giậu, màu áo – nhưng chứa đựng cả một trời thương nhớ.


Kết thúc bài thơ là sự hồi tưởng đầy xúc động về dáng mẹ năm xưa:


Hình dáng me tôi chưa xóa mờ

Hãy còn mường tượng lúc vào ra:

Nét cười đen nhánh sau tay áo

Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.


Dẫu thời gian có trôi qua, dù mẹ đã khuất, nhưng hình bóng ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí người con. Đó là “nét cười đen nhánh”, là dáng mẹ thấp thoáng giữa trưa hè. Câu thơ nhẹ nhàng, đầy nhạc tính, như một lời thì thầm từ trái tim – gợi nhớ, gợi thương, gợi tiếc nuối về một người thân yêu đã không còn.


Với thể thơ tám chữ kết hợp tự do, ngôn ngữ mộc mạc, hình ảnh gần gũi, bài thơ “Nắng mới” không chỉ đơn thuần là bài thơ nhớ mẹ mà còn là bản tình ca của một tâm hồn luôn hướng về cội nguồn yêu thương. Qua đó, Lưu Trọng Lư đã góp một tiếng nói cảm xúc riêng biệt, sâu sắc cho dòng chảy Thơ mới – dòng thơ của cái tôi trữ tình, cái tôi nhiều xao động.


Tóm lại, “Nắng mới” là một bài thơ nhẹ nhàng mà da diết, sâu lắng mà day dứt. Bằng những hình ảnh gần gũi và cảm xúc chân thành, Lưu Trọng Lư đã để lại trong lòng người đọc một nỗi đồng