Nguyễn Thị Như Ý

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Như Ý
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

 Thể thơ của văn bản trên là lục bát.

 Hai nhân vật Từ Hải và Thúy Kiều gặp nhau ở lầu xanh (lầu hồng).

 Qua những câu thơ:

Thưa rằng: “Lượng cả bao dung,

Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.

Rộng thương cỏ nội hoa hèn,

Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!”

Ta thấy Thúy Kiều là một người:

*    Nàng dùng điển tích "Tấn Dương" (chỉ Tiết độ sứ họ Lý đời Đường, người có công giúp Đường Huyền Tông dẹp loạn An Lộc Sơn) và hình ảnh "mây rồng" để ca ngợi tài năng, khí phách của Từ Hải.
*    Nàng tự ví mình như "cỏ nội hoa hèn", "thân bèo bọt" để thể hiện sự nhỏ bé, thấp kém của bản thân so với người anh hùng.
*    Nàng bày tỏ mong muốn được Từ Hải "rộng thương", che chở cho "chút thân bèo bọt" của mình.

 Qua đoạn trích, ta thấy Từ Hải là một người:

*    Thể hiện qua lời nói, cử chỉ dứt khoát, mạnh mẽ, không câu nệ tiểu tiết.
*    Nhận ra phẩm chất đặc biệt của Thúy Kiều, coi nàng là tri kỷ.
*    Sẵn sàng bỏ qua những lễ nghi thông thường, "khi thân chẳng lọ là cầu mới thân".
*    Trả lại tiền sính lễ cho nhà Kiều ("Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phát hoàn").

 Văn bản trên đã khơi gợi trong tôi những tình cảm/cảm xúc:

*    Tôi ngưỡng mộ tài năng, khí phách của Từ Hải và sự thông minh, sắc sảo của Thúy Kiều.
*    Tôi xúc động trước cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai người, khi họ tìm thấy sự đồng điệu, thấu hiểu lẫn nhau.
*    Tôi hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn cho Thúy Kiều, khi nàng được nương tựa vào người anh hùng và có cơ hội thay đổi số phận.

Sở dĩ tôi có những cảm xúc này là vì đoạn trích đã khắc họa thành công hình tượng hai nhân vật lý tưởng, đồng thời thể hiện khát vọng về một tình yêu đẹp, vượt lên trên những ràng buộc của xã hội phong kiến.

 1,Thể loại của văn bản trên là truyện ngắn.

 2,Đề tài của văn bản này là số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa, đặc biệt là những người phụ nữ nghèo khổ, không được coi trọng và phải chịu nhiều bất công, đau khổ.

 3,Trong văn bản, lời người kể chuyện và lời nhân vật có sự kết nối chặt chẽ, bổ sung cho nhau để khắc họa rõ nét hơn về nhân vật Dung và hoàn cảnh của cô.

4,*   Lời người kể chuyện:
*   Tái hiện lại cuộc đời của Dung từ khi sinh ra, lớn lên trong một gia đình nghèo khó, không được yêu thương, quan tâm đúng mực.
*   Miêu tả khách quan những bất công, khổ cực mà Dung phải chịu đựng khi về nhà chồng.
*   Đóng vai trò dẫn dắt, kết nối các sự kiện, tạo nên một câu chuyện liền mạch, hấp dẫn.
*   Lời nhân vật:
*   Thể hiện trực tiếp tâm tư, tình cảm, suy nghĩ của Dung về cuộc đời, về những người xung quanh.
*   Giúp người đọc hiểu rõ hơn về tính cách an phận, nhẫn nhại nhưng cũng đầy uất ức, tuyệt vọng của Dung.
*   Tạo nên sự chân thực, sinh động cho câu chuyện.

 5,Đoạn trích "Trông thấy dòng sông chảy xa xa, Dung ngậm ngùi nghĩ đến cái chết của mình. Lần này về nhà chồng, nàng mới hẳn là chết đuối, chết không còn mong có ai cứu vớt nàng ra nữa" có thể được hiểu như sau:

*   Hình ảnh dòng sông: gợi lại ký ức về lần tự tử hụt trước đó của Dung.
*   "Cái chết của mình": không chỉ là cái chết về thể xác mà còn là cái chết về tinh thần, là sự mất hết hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.
*   "Chết đuối, chết không còn mong có ai cứu vớt nàng ra nữa": thể hiện sự tuyệt vọng, cô đơn cùng cực của Dung. Cô cảm thấy mình như đang chìm dần vào một vực sâu không đáy, không ai có thể giúp đỡ, cứu vớt.

 Qua văn bản, tác giả Thạch Lam gửi gắm những tư tưởng, tình cảm sau đối với số phận đáng thương của nhân vật Dung:

*   Sự cảm thông sâu sắc: Tác giả thấu hiểu và đồng cảm với những khổ đau, bất hạnh mà Dung phải trải qua.
*   Sự xót xa, thương cảm: Tác giả thương cho số phận hẩm hiu, không được yêu thương, trân trọng của Dung.
*   Sự phê phán xã hội phong kiến: Tác giả lên án những hủ tục, bất công đã đẩy người phụ nữ vào cảnh khổ cực, bế tắc.
*   Niềm hy vọng vào sự thay đổi: Mặc dù câu chuyện kết thúc trong bi kịch, nhưng tác giả vẫn mong muốn một xã hội tốt đẹp hơn, nơi người phụ nữ được sống hạnh phúc, tự do và được tôn trọng.