BÙI NHƯ QUỲNH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của BÙI NHƯ QUỲNH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1.

Bài thơ Những người đàn bà bán ngô nướng là lời tri ân lặng lẽ nhưng tha thiết đối với những người phụ nữ lao động nghèo – những con người mưu sinh âm thầm, lam lũ giữa dòng đời vội vã. Hình ảnh người đàn bà bán ngô không chỉ là chân dung của người lao động nghèo mà còn là biểu tượng cho sự hy sinh, tảo tần vì con. Những bắp ngô nướng nóng hổi không đơn thuần là món ăn, mà là từng “mảnh đời” người mẹ bán dần đi để nuôi con. Thơ chạm đến chiều sâu cảm xúc khi nhân vật trữ tình hồi tưởng về tuổi thơ gian khó, nơi có ánh lửa bếp ngô, có mồ hôi cha, nước mắt mẹ và nỗi đói khát của em thơ. Về phương diện nghệ thuật, bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, giàu hình ảnh và cảm xúc. Giọng điệu thơ trầm lắng, tha thiết, kết hợp nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, đối, lặp cấu trúc… tạo nên sự rung động nơi người đọc. Tác phẩm không chỉ là một bài thơ, mà là một lát cắt xúc động về đời sống và tình người.

Câu 2.

Cuộc sống chưa bao giờ bằng phẳng. Nó luôn hiện diện cùng những khó khăn, thử thách, giống như những cơn mưa bất chợt đổ xuống cuộc đời mỗi người. Trong bối cảnh ấy, câu nói của Vivian Greene: “Cuộc sống không phải là để chờ đợi cơn bão đi qua, cuộc sống là để học được cách khiêu vũ trong mưa” chính là một lời nhắn gửi sâu sắc về thái độ sống tích cực, chủ động và bản lĩnh mà con người cần có trước giông bão cuộc đời.

“Cơn bão” trong câu nói là biểu tượng cho những nghịch cảnh, thất bại, tổn thương trong cuộc sống. Còn “khiêu vũ trong mưa” là hành động ẩn dụ cho việc biết thích nghi, vượt lên hoàn cảnh, tìm thấy niềm vui, ý nghĩa và vẻ đẹp ngay trong nghịch cảnh. Như vậy, thông điệp chính là: thay vì bị động chờ đợi khó khăn trôi qua, con người cần học cách sống chủ động, giữ vững tinh thần lạc quan để vượt qua những biến cố bằng chính nội lực của mình.

Thực tế cho thấy, những người dám đối mặt và vượt lên nghịch cảnh thường là những người mạnh mẽ, trưởng thành hơn sau thử thách. Bão giông có thể quật ngã thân thể nhưng không thể vùi lấp ý chí và nghị lực sống. Chỉ khi biết “khiêu vũ trong mưa”, con người mới có thể khai phá sức mạnh nội tại, sống trọn vẹn và tìm được ý nghĩa đích thực trong cuộc đời. Nữ vận động viên khuyết tật người Nam Phi – Natalie du Toit – mất một chân trong tai nạn, nhưng vẫn vươn lên trở thành nhà vô địch Paralympic trong bơi lội. Cô không chờ đợi số phận mỉm cười mà chính cô đã nở nụ cười với số phận bằng nghị lực phi thường.

Tuy nhiên, không ít người vẫn lựa chọn sự bi quan, than vãn, chấp nhận buông xuôi trước thử thách. Đó là một lối sống sai lầm, bởi khó khăn không chờ ai chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có tinh thần mạnh mẽ mới giúp ta tiếp tục tiến về phía trước. Bài học rút ra là: hãy luôn rèn luyện bản lĩnh, tinh thần tích cực và nghị lực sống. Đừng chờ đợi nghịch cảnh đi qua, hãy học cách thích nghi, hành động và tỏa sáng ngay trong khó khăn. Chính những cơn mưa trong cuộc đời sẽ làm nên bản lĩnh và vẻ đẹp nội tâm của mỗi con người.

Tóm lại, câu nói của Vivian Greene không chỉ là một lời khuyên sống mà còn là một triết lý nhân sinh sâu sắc: sống là biết bước đi giữa gian truân với một tinh thần vững vàng và một trái tim không ngừng khát vọng.

 

 

Câu 1.

- Bài thơ được viết theo thể thơ tự do.

Câu 2.

- Những từ ngữ cho thấy thái độ của người đi đường là: "thờ ơ", "rẻ rúng".

Câu 3.

- Biện pháp tu từ: Phép đối trong cụm từ “cầm lên – vứt xuống”.

- Tác dụng:

+ Làm cho câu thơ có nhịp điệu hài hòa, tạo nên sự cân xứng về mặt hình thức.

+ Làm nổi bật thái độ coi thường, vô cảm, thiếu trân trọng của người đi đường đối với công sức lao động và những vất vả, hy sinh âm thầm của người đàn bà bán ngô.

+ Gợi sự xót xa, thương cảm cho người phụ nữ mưu sinh trong nghèo khó, tượng trưng cho lớp người lao động nghèo trong xã hội.

Câu 4.
Mạch cảm xúc của bài thơ vận động theo chiều sâu nhận thức và cảm xúc của nhân vật trữ tình:

- Mở đầu là cảm xúc xót thương, đồng cảm với những người đàn bà bán ngô nướng – đại diện cho người lao động nghèo.

- Tiếp đến là cảm xúc bồi hồi, xúc động khi nhớ về tuổi thơ cơ cực và sự hy sinh thầm lặng của cha mẹ.

- Cuối bài là sự chiêm nghiệm, nâng niu, trân trọng vẻ đẹp của cuộc sống mưu sinh lương thiện, dù lam lũ vẫn ấm áp, đầy yêu thương.

Câu 5.
- Thông điệp: Hãy biết đồng cảm, yêu thương và trân trọng những con người lao động bình dị quanh ta.
- Lí giải: Những người như người đàn bà bán ngô nướng trong bài thơ chính là biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng, của nghị lực sống bền bỉ trong khó khăn. Họ âm thầm nuôi con, giữ cho cuộc đời những hương vị giản dị mà ấm áp. Khi ta biết cảm thông và chia sẻ với họ, ta không chỉ giúp họ có thêm niềm tin và động lực, mà còn góp phần xây dựng một xã hội nhân ái, gắn kết và tốt đẹp hơn.

 

Câu 1.

Nam Cao đã vận dụng thành công nghệ thuật xây dựng nhân vật để khắc họa sâu sắc chân dung Thứ – một trí thức tiểu tư sản đầy bi kịch trong xã hội cũ. Trước hết, tác giả lựa chọn ngôi kể thứ ba nhưng gắn với điểm nhìn bên trong của Thứ, giúp người đọc hiểu được tâm trạng và dòng chảy suy nghĩ phức tạp trong nội tâm nhân vật. Qua đó, Thứ hiện lên không chỉ như một con người thất bại mà còn là một nạn nhân bị vùi dập bởi hoàn cảnh. Nam Cao đặc biệt thành công trong nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật. Những dằn vặt, đau khổ, khát khao, tuyệt vọng của Thứ hiện ra chân thực, sinh động qua từng hồi tưởng và liên tưởng. Tác giả cũng sử dụng hiệu quả nhiều biện pháp tu từ như điệp ngữ, so sánh, ẩn dụ, liệt kê… để diễn tả cảm giác sống mòn, sống mục, vô nghĩa của nhân vật. Nhờ đó, bi kịch của Thứ không chỉ là nỗi đau của một cá nhân mà còn là đại diện cho số phận của tầng lớp trí thức trong xã hội cũ – những con người cô độc, bế tắc, bị tước đoạt ước mơ và lý tưởng sống.

Câu 2.

Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi những lần vấp ngã. Có người coi đó là điểm dừng, nhưng cũng có người chọn cách đứng dậy để đi tiếp. Câu nói: “Sự vinh quang lớn nhất của chúng ta không nằm ở việc không bao giờ thất bại mà nằm ở việc vươn dậy sau mỗi lần vấp ngã” chính là lời nhắn nhủ sâu sắc về tinh thần vượt qua thất bại – yếu tố cần thiết để tiến đến thành công. Với người trẻ, chấp nhận thất bại không chỉ là lựa chọn dũng cảm mà còn là một hành trình trưởng thành không thể thiếu.

Thất bại là điều không ai mong muốn. Nó có thể là việc trượt một kỳ thi, bị từ chối cơ hội làm việc, hay thậm chí là những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống. Nhưng chấp nhận thất bại là khi ta dám đối diện với nó, không trốn tránh hay đổ lỗi, từ đó rút ra bài học, kinh nghiệm quý giá. Chính thái độ này là điểm bắt đầu cho sự trưởng thành thực sự của mỗi người.

Với người trẻ, thất bại càng quan trọng hơn vì nó giúp định hình bản lĩnh và ý chí. Nếu không từng vấp ngã, sẽ rất khó để hiểu rõ giá trị của sự nỗ lực và trân trọng những điều đạt được. Ví như nhà phát minh Thomas Edison – người từng thất bại hàng nghìn lần khi thử nghiệm bóng đèn. Nhưng ông không bỏ cuộc, và cuối cùng đã tạo nên một phát minh thay đổi thế giới. Hay như tỉ phú Jack Ma – từng trượt đại học, bị từ chối ở nhiều nơi – vẫn không từ bỏ ước mơ, để rồi sáng lập nên Alibaba. Những minh chứng ấy cho thấy: thất bại không hủy hoại ai cả, chỉ có từ bỏ mới thực sự khiến ta gục ngã.

Tuy nhiên, không ít bạn trẻ ngày nay lại mang tâm lý sợ hãi thất bại, xem vấp ngã là điều nhục nhã. Nhiều người vì một lần sai lầm mà mất đi niềm tin, dằn vặt bản thân hoặc buông xuôi tất cả. Đây là một quan niệm sai lầm cần phải thay đổi. Mỗi thất bại là một cơ hội để tự đánh giá, nhìn lại hành trình đã đi qua và hoạch định lại con đường phía trước. Nó không đáng sợ nếu ta dũng cảm đối mặt, vì phía sau nó luôn tiềm ẩn những cơ hội mới.

Từ góc nhìn của người trẻ, tôi cho rằng mỗi người cần học cách “ngã cho đúng” – nghĩa là ngã ở đâu thì đứng dậy từ đó, và học được gì từ vết ngã ấy. Đừng sợ thất bại, hãy sợ mình không dám thử. Bởi lẽ, hành trình đến với thành công không bao giờ là con đường bằng phẳng, mà là một quá trình tôi luyện qua những thử thách, sai lầm và những lần đứng dậy đầy can đảm.

Tóm lại, chấp nhận thất bại không phải là yếu đuối, mà là biểu hiện của sự mạnh mẽ và khôn ngoan. Khi ta dám đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, ta đang tiến gần hơn đến thành công – không chỉ trong sự nghiệp, mà còn trong hành trình trở thành một con người trưởng thành, vững vàng trước cuộc đời.

 

Câu 1.
- Văn bản được kể theo ngôi thứ ba. Người kể chuyện giấu mình nhưng am hiểu rõ tâm trạng, suy nghĩ của nhân vật Thứ, giúp người đọc cảm nhận sâu sắc nội tâm phức tạp của nhân vật.

 Câu 2.

- Những từ ngữ, hình ảnh khắc họa cuộc sống của Thứ khi ở Hà Nội bao gồm:

+ “sống rụt rè hơn”, “sẻn so hơn”, “sống còm rom”,

+ “chỉ còn dám nghĩ đến chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà, chuyện nuôi sống y với vợ con y”.

=> Những từ ngữ này thể hiện một cuộc sống tẻ nhạt, đầy lo toan vật chất và thiếu vắng lý tưởng cao đẹp.

Câu 3.

- Biện pháp tu từ: So sánh – “gần như là một phế nhân”.

- Tác dụng:

+ Gợi hình ảnh mạnh mẽ, diễn tả cảm giác bất lực, tuyệt vọng và mất phương hướng của Thứ khi bước ra khỏi môi trường học đường đầy mộng tưởng.

+ Làm nổi bật tâm trạng khủng hoảng, suy sụp tinh thần của một người trí thức bị thực tế cuộc sống phũ phàng vùi dập.

+ Đồng thời thể hiện sự đồng cảm và xót xa của tác giả đối với thân phận cá nhân lạc lõng giữa xã hội cũ mục ruỗng.

Câu 4.

- Ở Sài Gòn: Tuy là một “kẻ lông bông”, cuộc sống của Thứ vẫn mang vẻ đẹp tuổi trẻ: “hăm hở”, “náo nức”, “mong chờ”, “ghét và yêu”, “say mê”, dám mơ ước, dám hi vọng.

- Ở Hà Nội: Cuộc sống trở nên “rụt rè”, “sẻn so”, “còm rom”, chỉ dám nghĩ đến chuyện cơm áo thường ngày. Tâm hồn Thứ thu hẹp lại, mất dần lý tưởng sống.
=> Nhận xét: Cuộc sống dù ở đâu cũng có khó khăn, nhưng nếu ở Sài Gòn Thứ vẫn còn giữ được lửa tuổi trẻ và niềm tin, thì ở Hà Nội, anh trở nên mệt mỏi, cam chịu, mất phương hướng, bị cuốn vào guồng quay thực dụng. Sự thay đổi ấy phản ánh bi kịch của người trí thức tiểu tư sản bị xã hội bóp nghẹt lý tưởng sống.

Câu 5.

- Thông điệp: Sống là phải dám thay đổi, dám đấu tranh với chính bản thân và hoàn cảnh để không bị cuộc đời vùi lấp.

- Lí giải:

+ Nhân vật Thứ là hình ảnh của nhiều con người trong xã hội cũ: có học thức, có hoài bão nhưng lại bất lực, nhu nhược, cam chịu trước hoàn cảnh.

+ Câu chuyện cảnh tỉnh chúng ta: Nếu không vượt qua nỗi sợ hãi và sự trì trệ, con người sẽ dần “sống mòn” – tồn tại mà không thực sự sống.

+ Mỗi cá nhân, đặc biệt là người trẻ, cần tỉnh táo, mạnh mẽ, biết ứng biến và bứt phá để tìm đến một cuộc sống có ý nghĩa và giá trị đích thực.

 

 Câu 1.

Giọng hát trầm ấm của người nông dân trong đoạn thơ được nhân vật trữ tình cảm nhận qua những liên tưởng vừa giản dị, gần gũi lại vừa sâu sắc, tinh tế. Âm điệu ấy được so sánh “như tiếng lúa khô chảy vào trong cót”, như thể mang theo cả hơi thở của mùa gặt, của sự no đủ và thanh bình nơi làng quê. Đó không chỉ là giọng hát – mà là tiếng lòng, là tình cảm chân chất, mộc mạc của người nông dân gửi vào từng câu ca. Giọng hát ấy cũng được ví “như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày”, gợi ra hình ảnh sự sống sinh sôi từ lòng đất mẹ, thể hiện sức mạnh nội lực, sự bền bỉ, cần mẫn của người lao động. Những liên tưởng giàu hình ảnh ấy đã khắc họa được vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân – người gắn bó máu thịt với đất đai, với mùa màng. Qua đó, nhà thơ cũng thể hiện một tư duy thơ hiện đại: cảm nhận thế giới không chỉ bằng mắt nhìn mà bằng cả trái tim và rung cảm tinh tế.

Câu 2.

Tuổi trẻ là quãng đời tươi đẹp nhất, là lúc con người mang trong mình nhiều khát vọng và hoài bão lớn lao. Trong thời đại hội nhập hiện nay, có hai luồng quan điểm đáng suy ngẫm: một bên cho rằng tuổi trẻ cần sống có ước mơ; bên còn lại lại cho rằng sống thực tế mới là điều quan trọng. Vậy đâu mới là lựa chọn đúng đắn?

Ước mơ là những điều tốt đẹp mà con người khát khao đạt được trong tương lai. Sống có ước mơ nghĩa là có lý tưởng, có mục tiêu để phấn đấu. Còn sống thực tế là sống phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh của bản thân và xã hội, tránh mơ mộng viển vông. Đây là hai quan điểm tưởng như đối lập, nhưng thực chất lại có thể bổ sung cho nhau để giúp tuổi trẻ phát triển toàn diện.

Ước mơ chính là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước, là động lực để con người không ngừng tiến lên. Một người trẻ có ước mơ sẽ có lý do để học tập, rèn luyện, để sống có ích và không chùn bước trước khó khăn. Những tấm gương như Nick Vujicic – dù không có tay chân nhưng vẫn trở thành diễn giả truyền cảm hứng toàn cầu – là minh chứng cho sức mạnh của ước mơ. Hay như Elon Musk – người đã mơ tới việc đưa con người lên sao Hỏa – cho thấy rằng những giấc mơ lớn có thể trở thành hiện thực nếu ta đủ dũng cảm và kiên trì.

Tuy nhiên, chỉ sống bằng mộng tưởng mà không biết nhìn vào thực tế sẽ dễ dẫn đến thất vọng, ảo tưởng và bỏ lỡ cơ hội. Sống thực tế giúp người trẻ biết đánh giá đúng năng lực bản thân, tận dụng tốt thời gian và nguồn lực để phát triển. Người thực tế không phải là người từ bỏ mơ ước, mà là người biết “đo chân mà đi giày”, biết bắt đầu từ cái nhỏ để vươn tới điều lớn. Trong thời hội nhập – nơi cơ hội đi cùng thách thức, việc sống thực tế giúp người trẻ dễ thích nghi, không bị tụt lại phía sau.

Vì vậy, thay vì chọn một trong hai, tuổi trẻ nên học cách dung hòa giữa mơ ước và hiện thực. Ước mơ là cánh buồm, còn thực tế là bánh lái. Cánh buồm có thể đưa ta xa, nhưng thiếu bánh lái, con thuyền sẽ mất phương hướng. Mỗi người trẻ cần tự xác lập cho mình những mục tiêu thiết thực, phù hợp với khả năng, và nỗ lực biến điều mong ước thành hiện thực từng ngày.

Bên cạnh đó, cũng cần phê phán những bạn trẻ sống buông thả, không có hoài bão, hoặc mơ mộng hão huyền, bỏ qua những giá trị thực tiễn. Trong một thế giới đang thay đổi từng giờ, người trẻ không thể sống bằng ảo vọng, mà cần tỉnh táo, linh hoạt và bản lĩnh.

Tóm lại, tuổi trẻ cần cả ước mơ để bay xa và thực tế để đứng vững. Sự hòa quyện giữa hai yếu tố này mới chính là chìa khóa giúp người trẻ hội nhập thành công và sống trọn vẹn trong thời đại mới.

 

 

Câu 1.
- Thể thơ: Tự do.
→ Bài thơ không bị ràng buộc bởi số câu, số chữ hay vần điệu cố định, cho phép cảm xúc và hình ảnh tuôn chảy linh hoạt.

Câu 2.
- Những từ ngữ, hình ảnh gợi tả âm thanh trong văn bản:

+ Xôn xao

+ Tiếng bánh xe trâu lặng lẽ

+ Ai gọi đấy

+ Ai đang cười khúc khích

+ Cất lên trầm trầm giọng hát

+ Tiếng huầy ơ

→ Các từ ngữ này góp phần tái hiện âm thanh của làng quê lúc ban mai, gợi không khí sống động, bình yên và đầy cảm xúc.

Câu 3.
- Biện pháp tu từ trong dòng thơ “Tôi cựa mình như búp non mở lá” là biện pháp so sánh.

- Tác dụng:

+ Làm câu thơ sinh động, có hình ảnh gợi cảm.

+ Diễn tả sự chuyển động nhẹ nhàng, đầy sức sống của nhân vật trữ tình khi tỉnh giấc.

+ Gợi cảm giác trong trẻo, tươi non, khát vọng vươn lên cùng ban mai.

+ Cho thấy sự giao hòa giữa con người và thiên nhiên.

Câu 4.
- Tâm trạng của nhân vật trữ tình:

+ Khi nghe tiếng bánh xe trâu lặng lẽ: nhân vật cảm thấy xao xuyến, bâng khuâng, lòng trỗi dậy một niềm vui nhẹ nhàng, như cảm nhận được nhịp sống đang âm thầm chuyển động.

+ Khi nghe tiếng gọi, tiếng cười khúc khích: nhân vật trở nên háo hức, khao khát được hòa nhập với thế giới bên ngoài, muốn bước ra khỏi không gian riêng để đón nhận ngày mới.

- Nhận xét: Tâm trạng của nhân vật trữ tình là sự kết hợp giữa niềm vui sướng, sự mong chờ và xúc động trước vẻ đẹp của ban mai. Những âm thanh quen thuộc của làng quê khiến nhân vật thấy rung động, cảm nhận sâu sắc sự sống đang lan tỏa – từ đó thể hiện tình yêu tha thiết với cuộc sống và thiên nhiên xung quanh.

Câu 5.
- Thông điệp ý nghĩa rút ra từ văn bản: Một trong những thông điệp ý nghĩa mà văn bản mang lại là: Hãy sống tích cực và biết trân trọng những điều bình dị quanh mình. Ban mai không chỉ là thời khắc trong ngày mà còn là biểu tượng cho sự khởi đầu, cho ánh sáng và hy vọng. Chỉ khi ta mở lòng, nuôi dưỡng niềm tin và cảm nhận được vẻ đẹp của từng thanh âm cuộc sống, ta mới thấy mình thực sự sống, thực sự hòa vào dòng chảy của cuộc đời.

 

Câu 1:

Bài thơ “Bàn giao” của Vũ Quần Phương là một bài thơ sâu sắc thể hiện sự giao thoa giữa các thế hệ, là sự chuyển giao tình cảm, mong muốn và những giá trị sống mà ông gửi gắm cho cháu. Bài thơ mở ra với hình ảnh người ông trao lại những thứ giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa như gió heo may, góc phố có mùi ngô nướng, tháng giêng hương bưởi, những mặt người đẫm nắng và yêu thương. Đó là những điều giản dị trong cuộc sống hàng ngày, nhưng lại mang đậm giá trị tinh thần, là tình cảm chân thành mà ông dành cho thế hệ sau. Ngược lại, người ông không bàn giao những tháng ngày vất vả, chiến tranh, những thứ gắn liền với đau thương, khổ cực mà ông đã trải qua. Điều này thể hiện sự yêu thương, mong muốn cháu và thế hệ tương lai sẽ được sống trong hòa bình, ấm no. Bài thơ được viết bằng thể thơ tự do, với ngôn ngữ giản dị nhưng giàu sức gợi, giọng điệu chân thành, tha thiết, tạo nên một bức tranh về tình cảm gia đình thiêng liêng, đồng thời gửi gắm thông điệp về trách nhiệm của mỗi thế hệ trong việc bảo vệ những giá trị tinh thần mà cha ông đã trao truyền.

Câu 2:

Tuổi trẻ là quãng thời gian quan trọng để mỗi người khám phá bản thân, ước mơ và tìm kiếm cơ hội trong cuộc sống. Trong hành trình đó, trải nghiệm đóng vai trò then chốt giúp mỗi cá nhân trưởng thành, tự tin và hiểu rõ hơn về thế giới xung quanh. Trải nghiệm có thể là những hành động, những sự kiện mà chúng ta tham gia, những bài học mà ta học được từ cuộc sống. Tuy nhiên, trải nghiệm không chỉ đơn giản là việc thử nghiệm những điều mới mẻ mà còn là sự trưởng thành trong nhận thức và hành động.

Tuổi trẻ là thời gian để ta dám mơ ước và chinh phục những đỉnh cao mới. Mỗi trải nghiệm là cơ hội để ta rèn luyện bản lĩnh và khả năng vượt qua thử thách. Chẳng hạn, Steve Jobs, người sáng lập Apple, trong những năm tháng đầu đời đã trải qua nhiều thất bại, từ việc bị đuổi khỏi chính công ty mình sáng lập cho đến thất bại trong việc tạo ra sản phẩm thành công. Tuy nhiên, những thất bại đó đã giúp ông nhận ra rằng “sự kiên trì là chìa khóa để thành công”. Những thất bại hay khó khăn không phải là điều đáng sợ, mà chính là những bài học quý giá giúp chúng ta học hỏi và hoàn thiện bản thân. Đó là những bước đệm để chúng ta có thể trưởng thành, mạnh mẽ và tự tin hơn trên con đường đời.

Tuy nhiên, trải nghiệm cũng cần phải có sự suy xét kỹ lưỡng. Trải nghiệm không đồng nghĩa với liều lĩnh hay dấn thân vào những điều sai trái, thiếu suy nghĩ. Trước mỗi quyết định, mỗi tình huống, người trẻ cần phải tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận và học hỏi từ những kinh nghiệm của thế hệ đi trước. Ví dụ, trong cuộc sống, không ít người trẻ bị cuốn vào những con đường sai lầm chỉ vì thiếu hiểu biết hoặc thiếu sự cảnh giác. Chính vì thế, việc học hỏi từ các tấm gương đi trước như Bill Gates hay Elon Musk, những người luôn biết cách học từ thất bại và tiếp tục cải thiện mình, là điều vô cùng quan trọng.

Trải nghiệm là điều cần thiết để tuổi trẻ có thể trưởng thành và khẳng định bản thân. Nó là những viên đá xây nền móng vững chắc cho sự nghiệp và cuộc đời mỗi người. Từ những trải nghiệm, ta sẽ học được cách sống tự lập, cách đối mặt với thử thách, và quan trọng hơn, là cách sống có trách nhiệm với bản thân và cộng đồng. Trong hành trình đó, việc duy trì một thái độ học hỏi và cầu tiến sẽ là chìa khóa giúp ta mở ra những cánh cửa tương lai đầy hứa hẹn.

Cảm nhận của bản thân tôi về sự trải nghiệm là một quá trình không ngừng học hỏi và khám phá. Mỗi lần đối mặt với thử thách, tôi lại trưởng thành hơn, biết mình là ai và mình muốn gì trong cuộc sống.

 

 Câu 1.

- Bài thơ được viết theo thể thơ tự do.

Câu 2.
- Người ông sẽ bàn giao cho cháu những thứ sau:

+ Gió heo may.

+ Góc phố có mùi ngô nướng bay.

+ Tháng Giêng hương bưởi.

+ Cỏ mùa xuân xanh dưới chân giày.

+ Những mặt người đẫm nắng, đẫm yêu thương trên trái đất.

+ Một chút buồn, chút ngậm ngùi, chút cô đơn.

+ Câu thơ "vững gót làm người".

Câu 3.
- Người ông không muốn bàn giao cho cháu những tháng ngày vất vả, chiến tranh, mất mát bởi:

+ Đó là những dấu ấn của một thời gian khổ, loạn lạc và đau thương mà ông đã trải qua.

+ Ông yêu thương cháu và mong muốn cháu cùng thế hệ tương lai được sống trong hòa bình, ấm no, hạnh phúc, không phải chịu những bất hạnh, gian khổ như ông đã từng.

+ Điều đó cũng thể hiện trách nhiệm và khát vọng truyền lại những điều tốt đẹp cho thế hệ sau.

Câu 4.

- Biện pháp điệp ngữ được sử dụng: “bàn giao” (7 lần)

- Tác dụng:

+ Tạo nên nhịp điệu, sự liền mạch cho toàn bài thơ.

+ Nhấn mạnh những điều người ông muốn và không muốn truyền lại cho cháu – thế hệ kế tiếp.

+ Thể hiện tình cảm yêu thương, sự gửi gắm ân cần, sâu sắc của người ông đối với cháu.

+ Làm nổi bật thông điệp: thế hệ trước luôn mong muốn mang đến những điều tốt đẹp cho tương lai.

 Câu 5.
- Chúng ta hôm nay cần có thái độ trân trọng và biết ơn sâu sắc đối với những điều thiêng liêng mà thế hệ cha ông đã bàn giao lại. Đó là hòa bình, độc lập, truyền thống văn hóa, đạo lý, và cả những bài học quý báu về nhân cách sống. Mỗi người trẻ cần gìn giữ, phát huy những giá trị ấy bằng cách sống có trách nhiệm, yêu quê hương, cống hiến cho đất nước. Đồng thời, phải nỗ lực học tập, rèn luyện để xứng đáng với sự hi sinh và kỳ vọng mà thế hệ trước đã gửi gắm. Có như vậy, chúng ta mới tiếp tục truyền lại cho mai sau những điều tốt đẹp như cha ông đã làm.

 

Câu 1:

Bức tranh quê hiện lên trong đoạn thơ “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ mang vẻ đẹp bình dị, thanh tĩnh và đậm chất thơ. Đó là khung cảnh một đêm hè yên ả ở làng quê Bắc Bộ, nơi âm thanh kẽo kẹt của tiếng võng, hình ảnh con chó ngủ lơ mơ, bóng cây lả lơi bên hàng dậu... đã tạo nên một không gian tĩnh lặng, thân thương. Cảnh vật không chỉ sống động mà còn gắn bó mật thiết với con người – ông lão nằm chơi giữa sân dưới ánh trăng, đứa bé đứng ngắm bóng con mèo – tất cả gợi lên cảm giác thư thái, bình yên đến lạ thường. Thiên nhiên như đang đồng cảm, hòa nhịp cùng nhịp sống êm đềm của con người. Ánh trăng ngân dịu nhẹ, tàu cau lấp loáng như dát bạc khiến bức tranh càng thêm lung linh, thơ mộng. Qua những chi tiết mộc mạc, giàu hình ảnh và cảm xúc, nhà thơ không chỉ khắc họa cảnh quê mà còn bày tỏ tình yêu tha thiết với làng quê, với cuộc sống bình dị đầy ấm áp của người dân quê Việt Nam.

Câu 2:

Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất và cũng ngắn ngủi nhất trong cuộc đời mỗi con người. Đây là giai đoạn chúng ta mang trong mình khát vọng, hoài bão và cũng là lúc cần nỗ lực hết mình để kiến tạo tương lai. Bởi lẽ, sự nỗ lực chính là “chìa khóa vàng” giúp mỗi người trẻ vượt qua khó khăn, khám phá bản thân và chạm đến thành công.

Nỗ lực hết mình là sự cố gắng không ngừng nghỉ, là hành trình bền bỉ dấn thân, dám dấn thân và không bỏ cuộc trước thử thách. Ở tuổi trẻ, sự nỗ lực không chỉ giúp chúng ta đối mặt và vượt qua những khó khăn trong học tập, công việc, mà còn rèn luyện bản lĩnh, sự kiên trì và tinh thần vượt khó. Trong xã hội hiện đại, một người trẻ nếu không nỗ lực sẽ dễ bị tụt lại phía sau khi tốc độ phát triển đang thay đổi từng ngày. Vì vậy, sự cố gắng là yếu tố sống còn.

Thực tế đã có rất nhiều tấm gương người trẻ truyền cảm hứng bởi nghị lực phi thường. Nguyễn Hà Đông, lập trình viên người Việt, với trò chơi “Flappy Bird” từng gây sốt toàn cầu, chính là kết quả của nhiều năm miệt mài học lập trình trong âm thầm, không ngừng thử nghiệm và học hỏi. Hay như Hồ Quang Hiếu, ca sĩ nổi tiếng từng có thời gian làm đủ nghề để kiếm sống, từ phát tờ rơi, phục vụ quán ăn, trước khi thành công nhờ giọng hát và sự kiên trì theo đuổi đam mê nghệ thuật. Gần gũi hơn nữa, có thể kể đến hình ảnh hàng nghìn sĩ tử mùa thi hằng năm – những bạn trẻ thức khuya, dậy sớm, học hành chăm chỉ suốt nhiều tháng trời để giành một suất vào giảng đường đại học. Những nỗ lực thầm lặng ấy đã viết nên ước mơ cho chính các bạn và cũng truyền động lực cho bao người khác.

Sự nỗ lực không chỉ mang lại thành quả vật chất hay danh vọng, mà còn giúp con người hiểu rõ giá trị bản thân, dám đương đầu, dám thay đổi. Đó cũng là cách mỗi cá nhân góp phần xây dựng xã hội văn minh, năng động. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng, nỗ lực không phải là liều lĩnh hay cố chấp theo đuổi mục tiêu không phù hợp. Người trẻ cần có tư duy phản biện, biết đặt mục tiêu rõ ràng, có chiến lược và không ngừng học hỏi từ thất bại.

Tóm lại, trong hành trình trưởng thành, sự nỗ lực hết mình chính là người bạn đồng hành trung thành và bền bỉ nhất. Tuổi trẻ có thể nghèo vật chất, thiếu kinh nghiệm, nhưng nếu có nỗ lực, bạn sẽ không bao giờ trắng tay. Bản thân mỗi người trẻ hôm nay cần chủ động nuôi dưỡng tinh thần cầu tiến, không ngại thử thách, sống có mục tiêu và dám sống trọn vẹn với ước mơ của mình.

 Câu 1:

- Ngôi kể của người kể chuyện: Ngôi thứ ba.

Câu 2:

- Một số chi tiết cho thấy chị Bớt không giận mẹ dù từng bị phân biệt đối xử:

+ Thấy mẹ đem quần áo, nồi niêu đến ở chung, Bớt rất mừng.

+ Chị chăm lo cho mẹ khi bà cụ về sống cùng: để mẹ trông cháu, đỡ đần việc nhà, yên tâm đi công tác, đi học.

+ Khi mẹ nói lời ân hận, chị lập tức an ủi mẹ, không để mẹ nghĩ ngợi.
→ Những chi tiết này thể hiện tấm lòng bao dung, hiếu thảo và không hề trách giận của Bớt đối với mẹ.

Câu 3:

- Nhân vật Bớt là người:

+ Vất vả, đảm đang: Gồng gánh công việc nhà, việc công tác, một mình chăm lo cho gia đình nhỏ.

+ Yêu thương, vị tha: Không trách mẹ dù bị phân biệt; luôn trân trọng mẹ và vun đắp tình cảm gia đình.

+ Hiếu thảo và rộng lượng: Chủ động đón mẹ về ở, chăm sóc mẹ chu đáo.
→ Nhân vật Bớt mang vẻ đẹp tiêu biểu của người phụ nữ Việt Nam: giàu đức hi sinh, chịu thương chịu khó và trọng nghĩa tình.

Câu 4:

- Hành động ôm lấy mẹ và câu nói: "Ô hay! Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi thế nhỉ?" thể hiện:

+ Sự áy náy của Bớt vì vô tình nhắc chuyện cũ khiến mẹ day dứt.

+ Tấm lòng bao dung và nhân hậu: Không muốn mẹ phải buồn phiền vì những lỗi lầm đã qua.

+ Tình cảm yêu thương, gần gũi giữa hai mẹ con: Dù từng bị tổn thương, Bớt vẫn yêu mẹ và lo mẹ suy nghĩ nhiều.
→ Hành động và lời nói ấy góp phần thể hiện chiều sâu nội tâm và phẩm chất cao đẹp của Bớt.

Câu 5:

- Một thông điệp có ý nghĩa nhất: Tình cảm gia đình cần được vun đắp bằng sự bao dung, yêu thương và thấu hiểu. Vì trong cuộc sống, không ai hoàn hảo, kể cả cha mẹ. Những người con biết thứ tha và hiếu kính sẽ giúp hàn gắn vết thương gia đình, giữ lửa cho mái ấm. Trong xã hội hiện đại, khi nhiều gia đình rạn nứt vì thiếu thấu cảm, thông điệp ấy càng trở nên sâu sắc và cấp thiết hơn bao giờ hết.