Triệu Trâm Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Triệu Trâm Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Mỗi năm một lần, trường em sẽ tổ chức một lễ kỉ niệm long trọng vào ngày 19-11 nhằm tôn vinh những người thầy, người cô đã và đang cống hiến hết mình cho sự nghiệp trồng người. Lễ kỉ niệm đó có tên là “Lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11”, diễn ra với nhiều hoạt động ý nghĩa được chuẩn bị công phu từ cả tháng trước đó. Đó không chỉ điểm nhấn đặc biệt mà còn thể hiện Truyền thống uống nước nhớ nguồn của đan tộc ta.

Lễ kỉ niệm diễn ra từ 8h sáng đến 11h, kéo dài với sự hiện diện của học sinh, phụ huynh, thầy cô trong nhà trường. Và quý hơn nữa, chính là sự hiện diện của các cựu giáo viên đã nghỉ hưu của trường. Trong các hoạt động của lễ kỉ niệm, em ấn tượng và yêu thích nhất tiết mục văn nghệ của các cô giáo trong trường với ca khúc mang tựa đề “Bài ca người giáo viên nhân dân”. Ca khúc ấy mỗi năm đều được biểu diễn trong lễ kỉ niệm một lần, bởi giai điệu dễ nghe và ý nghĩa truyền cảm trong ca từ. Nhưng năm nay, tiết mục ấy lắng đọng và nhiều cảm xúc hơn, bởi người thể hiện là các cô giáo sắp về hưu và các cô giáo đã về hưu. Các cô đã dành cả tuổi trẻ của mình để chèo chiếc thuyền đưa biết bao thế hệ học sinh qua con sông tri thức. Các cô là người mẹ thứ hai của rất nhiều các bạn nhỏ bằng tất cả tình yêu thương. Trên sân khấu hôm đó, các cô cùng mặc áo dài màu xanh thiên thanh. Các cô đều đã có tuổi, mái tóc lấm tấm sợi bạc. Bàn tay đã nhăn nheo sau biết bao năm cầm phấn. Các cô cũng không cao đồng đều, xinh đẹp như các cô giáo trẻ. Nhưng trong mắt những người học trò như chúng em, các cô giáo ấy đều đẹp lắm. Các cô hiền từ và phúc hậu, từ tốn và dịu dàng. Lời bài hát được cất lên không chỉ chứa đựng niềm tự hào về nghề giáo, mà còn là niềm tự hào về chính bản thân các cô khi đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc trồng người. Ở dưới khán đài, chúng em say sưa lắng nghe, vẫy tay theo nhịp nhạc. Các thầy cô giáo trẻ cũng rơm rớm nước mắt vì xúc động. Tiết mục văn nghệ ấy được các cô giáo chuẩn bị từ một tháng trước, chỉ để biểu diễn trong vòng gần 5 phút. Khi tiếng nhạc dừng lại, em và tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, vỗ tay liên tục để thể hiện tình cảm của mình với những người ca sĩ đặc biệt
Kết thúc chương trình, em và các bạn trở về lớp để thu dọn đồ đạc trước khi về nhà. Nhìn qua cửa sổ, em thấy các thầy cô vẫn còn đứng ở đó trò chuyện với nhau. Em không rõ cảm xúc của các thầy cô lúc ấy là gì. Nhưng bản thân em thì cảm thấy rất vui và hạnh phúc, bởi đã được tham gia và chứng kiến một sự kiện ý nghĩa về tinh thần Uống nước nhớ nguồn của dân tộc ta.

a) Em thường đi học bằng xe máy mỗi ngày

b) Chúng em thường đến thư viện để học bài