Phạm Thị Hồng Ngọc

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Thị Hồng Ngọc
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong dòng chảy không ngừng của thời đại, khi xã hội ngày càng phát triển và hội nhập sâu rộng với thế giới, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là bản sắc riêng biệt của mỗi dân tộc, mà còn là cội nguồn, là linh hồn tạo nên bản lĩnh và sức mạnh nội tại để con người vững vàng giữa muôn vàn biến động của cuộc sống hiện đại.

Văn hóa truyền thống bao gồm những giá trị vật thể và phi vật thể được hun đúc, bồi đắp qua hàng nghìn năm lịch sử: từ phong tục tập quán, lễ hội dân gian, trang phục, kiến trúc, đến tiếng nói, chữ viết, ca dao, tục ngữ, tri thức dân gian,... Những giá trị ấy không chỉ mang tính thẩm mỹ, giáo dục mà còn phản ánh thế giới quan, nhân sinh quan của cha ông ta. Đó là tinh thần yêu nước, đạo lý “uống nước nhớ nguồn”, lòng nhân ái, thủy chung và đức tính cần cù, sáng tạo của người Việt. Chính những điều tưởng chừng giản dị đó đã trở thành nền tảng vững chắc cho sự hình thành và phát triển của dân tộc.

Tuy nhiên, trong bối cảnh toàn cầu hóa và hiện đại hóa mạnh mẽ hiện nay, văn hóa truyền thống đang đứng trước nguy cơ bị phai nhạt, mai một. Nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, dần thờ ơ, xa rời các giá trị văn hóa dân tộc; thay vào đó là sự ưa chuộng văn hóa ngoại lai, dễ dãi trong tiếp nhận cái mới mà không có sự chọn lọc. Những lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, trang phục dân tộc dần bị thay thế bởi trào lưu thời trang phương Tây, nhiều trò chơi dân gian, nghệ thuật truyền thống như tuồng, chèo, cải lương… ngày càng vắng bóng trong đời sống thường nhật. Đó là thực trạng đáng báo động, đặt ra trách nhiệm to lớn cho mỗi cá nhân và toàn xã hội trong việc gìn giữ và phát huy giá trị văn hóa dân tộc.

Để bảo vệ và phát huy những giá trị ấy, trước tiên, mỗi người cần nâng cao ý thức trân trọng và tự hào về bản sắc văn hóa dân tộc. Gia đình và nhà trường cần giáo dục thế hệ trẻ về truyền thống, lịch sử, văn hóa thông qua các hoạt động học tập, trải nghiệm thực tế. Đồng thời, các cấp chính quyền và tổ chức văn hóa cần đầu tư, khôi phục và phát triển các di sản văn hóa, đưa văn hóa truyền thống hòa nhập vào đời sống hiện đại một cách sáng tạo – như cách mà áo dài vẫn hiện diện trên các sàn diễn thời trang hay nghệ thuật cải lương được dàn dựng lại với hình thức mới hấp dẫn hơn. Bên cạnh đó, cần có sự chọn lọc, tiếp thu tinh hoa của các nền văn hóa khác mà không làm lu mờ đi cái gốc văn hóa của dân tộc mình.

Tóm lại, việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không đồng nghĩa với việc khước từ cái mới, mà là giữ vững cội nguồn trong hành trình phát triển và hội nhập. Mỗi người Việt Nam hôm nay cần ý thức rằng: chỉ khi chúng ta hiểu rõ và gìn giữ bản sắc văn hóa của mình, ta mới có thể khẳng định được vị thế của dân tộc trong bản đồ văn hóa thế giới. Bởi một dân tộc mất đi bản sắc văn hóa cũng giống như cái cây mất gốc – không thể đứng vững trước bão giông thời đại.


Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình tượng tiêu biểu cho vẻ đẹp truyền thống của người con gái nông thôn Việt Nam – mộc mạc, chân chất và đậm đà bản sắc quê hương. “Em” hiện lên qua cái nhìn đầy yêu thương của người con trai, với nét đẹp giản dị: áo cánh nâu, yếm lụa đào, mái tóc bím thả sau lưng. Vẻ đẹp ấy không chỉ là ngoại hình mà còn là biểu hiện của nếp sống, tâm hồn quê kiểng, trong sáng và thuần hậu. Khi “em” thay đổi, khoác lên mình “áo quần lòe loẹt”, chải chuốt theo lối thị thành, người kể chuyện không giấu nổi nỗi thất vọng, bởi “em hôm nay khác quá em ơi”. Qua đó, Nguyễn Bính bày tỏ niềm tiếc nuối trước sự đổi thay của con người và lối sống quê mùa xưa, đồng thời khẳng định tình yêu sâu sắc với cái đẹp chân quê, giản dị. Nhân vật “em” vì thế không chỉ là một cá nhân cụ thể mà còn là biểu tượng cho vẻ đẹp truyền thống đang dần bị mai một trước làn sóng hiện đại hóa. Bài thơ như một lời nhắc nhở về giá trị của sự chân thật và bản sắc văn hóa dân tộc.


Hãy giữ gìn nét đẹp văn hóa truyền thống của quê hương, đừng chạy theo vẻ hào nhoáng bên ngoài, đừng khoác lên mình những thứ xa lạ, phù phiếm

Biện pháp tu từ: ẩn dụ
Tác dụng nhằm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt về cô gái bị sự phồn hoa thị thành cuốn hút, mất đi vẻ đẹp chân quê khiến mất dần bản sắc văn hoá.


Nhan đề “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê