

Đinh Thị Thu Hương
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.
Câu 2 : Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.
Câu 1 : cố đô Huế
Câu 2 : tự sự ; miêu tả ; thuyết minh
Câu 3 : Văn bản Quần thể di tích Cố đô Huế được coi là văn bản thông tin vì: Cung cấp thông tin cụ thể: Văn bản nêu rõ các thông tin về lịch sử, kiến trúc, văn hóa và giá trị của quần thể di tích, giúp người đọc hiểu rõ về di sản.
Câu 4 : Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ:
- Hình ảnh Cố đô Huế (không có trong văn bản gốc).
- Kiến trúc và cảnh quan Cố đô Huế.
Tác dụng:
- Tăng cường cảm xúc và sự ấn tượng.
- Cung cấp thông tin trực quan.
- Khuyến khích du khách tham quan.
Câu 5 :Suy nghĩ và cảm nhận:
- Cố đô Huế là di sản văn hóa quý giá của Việt Nam.
- Kiến trúc và cảnh quan tuyệt đẹp.
- Tầm quan trọng của bảo tồn di sản văn hóa.
- Niềm tự hào về lịch sử và văn hóa Việt Nam.
Câu 1 :
Bài làm :
Dân tộc Việt Nam ta là một dân tộc có lịch sử hình thành từ hơn một nghìn năm trước, luôn khiến người dân tự hào với bản sắc văn hóa dân tộc đa dạng, đặc sắc và đậm nét riêng. Những bản sắc văn hóa ấy được thể hiện qua trang phục, ẩm thực, văn học, âm nhạc và cả lời ăn tiếng nói hằng ngày. Chúng là những giá trị về tinh thần được gìn giữ, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, chúng ta đối mặt với làn sóng du nhập mạnh mẽ của văn hóa các nước khác trên thế giới, khiến văn hóa truyền thống dân tộc dần có hiện tượng lai căng, mai một. Trước nguy cơ đó, thế hệ trẻ Việt Nam lại càng phải thêm vững vàng trong tư tưởng và thiết thực trong hành động. Chúng ta cần tiếp thu có chọn lọc những nét văn hóa ngoại quốc trong tâm thế học hỏi, không để chúng lấn át hay thay thế các nét văn hóa truyền thống vốn có. Bên cạnh đó, cũng cần phát huy và quảng bá những nét văn hóa truyền thống dân tộc đến với bạn bè quốc tế. Điều này đã và đang được làm rất tốt. Hình ảnh tà áo dài, các làn điệu dân ca, các món ăn, phong tục, lễ Tết của nước ta đã được giới trẻ quảng bá rộng rãi trên các trang mạng xã hội, áp dụng cả vào trong cuộc sống thường nhật. Giúp duy trì, củng cố và phát triển bản sắc văn hóa dân tộc, đồng thời đưa nó đến gần hơn với bạn bè quốc tế. Em rất vui và tự hào khi bản thân và các anh chị, các bạn trong thế hệ trẻ hôm nay có thể góp sức mình vào công cuộc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc .
Câu 2 :
Bài làm :
Bài thơ khắc họa hình ảnh thân thuộc và ấm áp của người bà và cháu, đồng thời gửi gắm những tình cảm sâu sắc và tinh tế về tình cảm gia đình. Từ hình ảnh "khói chiều cõng một hoàng hôn" đến "bờ vai bà cõng tâm hồn cháu bay", tác giả đã vẽ nên một bức tranh đầy thơ mộng và gợi cảm. Hình ảnh bà hiện lên không chỉ là người chăm sóc, mà còn là người bạn đồng hành, người truyền tải những giá trị sống cho cháu.
Nghệ thuật miêu tả trong bài thơ rất đặc sắc, với việc sử dụng hình ảnh so sánh và ẩn dụ tinh tế. "Bờ vai bà cõng tâm hồn cháu bay" không chỉ là hình ảnh cụ thể, mà còn chứa đựng ý nghĩa tượng trưng sâu xa về sự che chở và dạy dỗ của bà. Hình ảnh “bánh xe bà đạp quay tròn” như tượng trưng cho sự vất vả, hy sinh và tình yêu thương vô bờ của người bà dành cho cháu.
Bài thơ còn sử dụng ngôn từ giản dị, gần gũi nhưng đầy sức gợi, làm cho người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được khung cảnh và tình cảm trong bài. Những câu hỏi tu từ như “sau lưng bà, cháu cứ trông” hay “bà ơi?” càng làm tăng thêm sự gắn kết và tình cảm giữa bà và cháu.
Cuối cùng, bài thơ là lời nhắc nhở tinh tế về giá trị của gia đình và những kỷ niệm tuổi thơ, là hành trang quý báu mà mỗi người cần trân trọng và giữ gìn suốt cuộc đời.