Phạm Hải Phong

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Hải Phong
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Vũ Quần Phương là một nhà thơ có nhiều tác phẩm nổi bật. Trong đó, tôi yêu thích nhất là bài thơ Đợi mẹ.

Bài thơ được sáng tác theo thể thơ tự do, với giọng điệu nhẹ nhàng, chứa chan tình cảm:

“Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa 
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non 

Em bé nhìn vầng trăng 
nhưng chưa nhìn thấy mẹ 
Mẹ lẫn trên cánh đồng 

Đồng lúa lẫn vào đêm 
Ngọn lửa bếp chưa nhen 
Căn nhà tranh trống trải 
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà 
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ 
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa 

Trời về khuya lung linh trắng 
vườn hoa mận trắng 
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ” 

Khi còn nhỏ, ai cũng đều đã từng ngồi đợi mẹ đi chợ, đi làm về. Cảm giác thấp thỏm, mong ngóng chắc chắc hẳn đã quá quen thuộc. Ở đây, tác giả đã xây dựng không gian, thời gian cụ thể. Trời tối, vạn vật đều trở về nghỉ ngơi. Còn nhân vật “em bé” thì nhìn ra ruộng lúa ở xa, chờ mong bóng dáng của mẹ.

Em bé đã nhìn thấy vầng trăng treo cao tít trên bầu trời nhưng chưa nhìn thấy mẹ. Em đoán rằng mẹ vẫn đang làm việc trên cánh đồng ngoài. Mẹ chưa về, nên bếp chưa lên lửa. Mẹ chưa về nên cửa nhà trống trải. Bóng tối ùa về kéo theo những nỗi sợ mơ hồ trong tâm hồn của đứa trẻ. Vì thế mà em bé càng mong mỏi mẹ về hơn.

Đến lúc mẹ về, cũng là lúc em bé đã ngủ, nhưng vẫn còn mong ngóng mẹ ngay cả trong giấc mơ. Hình ảnh “mẹ bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ” thật độc đáo, cho thấy được tình cảm yêu thương thắm thiết, gắn bó.

Lời thơ giản dị, tự nhiên và ngôn từ giàu sức gợi mang đến cho tôi thật nhiều cảm xúc khi đọc bài thơ.

“Đợi mẹ” giúp tôi thêm yêu mến, trân trọng người mẹ của mình. Những vất vả, nhọc nhằn của mẹ khiến tôi thêm yêu mến và cảm phục biết bao.

Trong thơ ca, đề tài tình mẫu tử đã rất quen thuộc, và R.Ta-go, một nhà thơ người Ấn Độ đã đóng góp vào đó một bài thơ độc đáo và thú vị - Mây và sóng. Đọc bài thơ, tôi có cảm giác như đang được đọc một câu chuyện kể. Nhân vật chính trong bài thơ là em bé, kể lại cho mẹ nghe về cuộc trò chuyện của mình với người “trên mây” và “trong sóng”. Tình cờ dạo chơi trên biển, em bé nghe thấy tiếng gọi từ trên mây và trong sóng. Họ đã mời em đến với thế giới của mình. Nơi đó vô cùng lung linh, hấp dẫn khơi gợi sự tò mò của trẻ thơ. Mặc dù em bé rất muốn được khám phá thế giới đó, nhưng khi nhớ về mẹ đang đợi ở nhà thì em bé đã từ chối lời mời gọi hấp dẫn: “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”. Qua đó, tôi thấy được tình yêu thương của em bé dành cho mẹ lớn lao đến chừng nào. Đoạn thơ cuối trở nên hấp dẫn hơn khi em bé nói với mẹ về trò chơi mà mình đã nghĩ ra. Trò chơi thể hiện sự gắn kết, yêu mến của em bé với người mẹ. Em sẽ là mây, là sóng tinh nghịch nô đùa; còn mẹ sẽ là vầng trăng, là bờ biển dịu hiền để ôm ấp và che chở cho em. Những câu thơ miêu tả hình ảnh “sóng, mây” thật độc đáo, sinh động. Tôi ấn tượng nhất với hình ảnh cuối bài thơ “Con lăn, lăn mãi rồi sẽ cười tan vào lòng mẹ” cho thấy sự gắn bó, yêu thương của em bé và mẹ. “Mây và sóng” là một bài thơ giàu hình ảnh, gửi gắm giá trị vô cùng ý nghĩa về tình mẫu tử thiêng liêng, ấm áp. Có thể khẳng định rằng, Mây và sóng của R. Ta-go là một bài thơ thú vị, hấp dẫn và giàu ý nghĩa.

Nhắc đến nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm, em vô cùng ấn tượng trước sáng tác "Mẹ và quả" của ông. Đây quả là một tác phẩm hay và sâu sắc khi viết về tình mẫu tử cao đẹp, thiêng liêng, sâu nặng. Trong toàn bộ văn bản, điều khiến em yêu thích nhất chính là khổ cuối cùng: "Và chúng tôi, một thứ quả trên đời/ Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái/ Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi/ Mình vẫn còn một thứ quả non xanh". Ở hai dòng thơ đầu: "Và chúng tôi, một thứ quả trên đời/ Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái", tác giả đã đem đến cho em những cảm nhận về sự trân trọng, biết ơn của người con dành cho mẹ. Nhân vật trữ tình coi mình như một loại quả. Thứ quả ấy lớn lên nhờ tình yêu thương, chăm sóc, chở che của mẹ. "Bảy mươi tuổi" chính là cột mốc quan trọng của đời người. Mẹ đã đi quá nửa cuộc đời, đã trở nên già yếu. Đây cũng là lúc mẹ mong chờ được "hái" loại quả mà mình thương yêu nhất. Mẹ muốn nhìn thấy các con khôn lớn, trưởng thành. Đặc biệt, em vô cùng ấn tượng trước tình cảm chân thành, da diết của người con ở hai dòng cuối cùng: "Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi/ Mình vẫn còn một thứ quả non xanh". Câu thơ ấy khơi gợi sự xúc động, sâu lắng trong lòng người đọc bởi tình cảm và tấm lòng hiếu thảo của nhà thơ. Với biện pháp hoán dụ, lấy hình ảnh "bàn tay mẹ mỏi", tác giả muốn diễn tả sự già yếu của mẹ. Tiếp đó là biện pháp ẩn dụ "mình vẫn còn một thứ quả non xanh?", đối lập với tuổi cao, sức yếu của mẹ là sự non nớt, chưa trưởng thành của con. Con lo sợ mẹ già rồi mà mình vẫn còn vụng dại, chưa kịp trưởng thành, lớn khôn. Như vậy, bằng các biện pháp tu từ độc đáo như ẩn dụ, hoán dụ, tác giả đã diễn tả được tình cảm sâu nặng dành cho người mẹ kính yêu. Từ đây, em càng thêm trân trọng, yêu thương mẹ của mình.