Vũ Như Hằng

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Như Hằng
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 2 

Nhà thơ Hoàng Cầm sinh ra ở Bắc Ninh – quê hương quan họ với những làn điệu dân ca ngọt ngào đằm thắm chính là suối nguồn nuôi dưỡng tâm hồn thơ ca của ông. Mảnh đất Kinh Bắc đã gợi thương gợi nhớ cho Hoàng Cầm, nó giống như một ám ảnh nghệ thuật trong thơ ông. Bài thơ Bên kia sông Đuống là một kết tinh nghệ thuật tiêu biểu của nhà thơ.
Khổ thơ trong bài thơ đều được mở đầu bằng hình ảnh dòng sông Đuống – một sinh thể hữu hình tiềm ẩn sức sống, văn hoá, tâm hồn Kinh Bắc, tạo cho bài thơ như một bản giao hưởng trầm hùng thấm đượm chất trữ tình, cảm hứng ấy được bộc lộ khá rõ. Đoạn thơ trong bài thơ là một điệp khúc giàu sức gợi hình tượng: Bên kia sông Đuống

                                                       Quê hương ta lúa nếp thơm nồng
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
Bên này – bên kia, một dòng sông chia cách hai khoảng trời, chia cách đôi bờ Kinh Bắc một bên là vùng tự do, một bên đã bị giặc chiếm đóng. Cấu trúc “sao nhớ tiếc” “sao xót xa” ẩn chứa đầy tâm trạng đớn đau, mà nhớ, tiếc nuối xót xa. Chữ “sao” như xoáy vào lòng người đọc một nỗi nhức nhối, đau đáu, khôn nguôi, xưa là thanh bình đẹp đẽ, nay là đau đớn chia lìa. Ở đây nỗi đau đã lên đến tột cùng và được cụ thể hoá như là có thể cảm giác được quê hương như là một phần máu thịt, bởi thế quê hương bị chia cắt cũng giống như con người mất đi một phần cơ thể mình. “Như rụng bàn tay – một hình ảnh so sánh thật tự nhiên, giản dị nhưng rất sâu sắc đã tiếp thêm tình yêu nỗi nhớ khôn nguôi của Hoàng Cầm đối với mảnh đất Kinh Bắc. Nỗi nhớ này là điểm xuất phát, sự bùng nổ cho cảm hứng về quê hương Kinh Bắc tuôn chảy dào dạt trong mạch thơ của ông.
 Quê hương ta từ ngày khủng khiếp

Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn

Ruộng ta khô Nhà ta cháy

Chó ngộ một đàn Lưỡi dài lê sắc máu

Kiệt cùng ngõ thẳm bờ hoang

Mẹ con đàn lợn âm dương

Chia lìa đôi ngả

Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã

Bây giờ tan tác về đâu
Những câu thơ trên, nhà thơ đã khái quát được nét vẽ đẹp nhất, sống động và điển hình nhất bức tranh làng quê Kinh Bắc. Một bức tranh đầy màu sắc, ánh sáng và hương vị. Lời giới thiệu “quê hương ta lúa nếp thơm nồng” hết sức mộc mạc, nó như một nét vẽ bình dị, quen thuộc của làng quê Việt Nam gợi dậy bao ám ảnh trong lòng người đọc về một quê hương thanh bình yên ả. Những bức tranh Đông Hồ là hình ảnh đặc trưng của quê hương Kinh Bắc thể hiện được bản sắc văn hoá tinh hoa của con người trên từng nét vẽ. Đó là sự kết tinh vẻ đẹp tài hoa trong cuộc sống tinh thần người Kinh Bắc. Những bức tranh Đông Hồ do những nghệ sĩ dân gian sáng tác bao gồm những đề tài quen thuộc phản ánh tâm tư khát vọng trong sáng lãng mạn và không kém phần dí dỏm của người liên doanh: đám cưới chuột, đàn lợn, hứng dừa, đánh ghen... chúng được vẽ trên giấy dó, giấy điệp, vẽ bằng chất liệu cỏ cây, hoa lá, đất cát quê hương. Như vậy nét tươi trong của tranh Đông Hồ không chỉ gợi ra cái tươi tắn trong trẻo mà còn chứa nét đẹp rạng ngời tinh khôi. Chữ “sáng bừng” được dùng khá độc đáo, nó không còn là tính từ mà đã được sử dụng như một động từ không chỉ để chỉ ánh sáng mà còn khẳng định sức sống kỳ diệu của dân tộc. “Màu dân tộc” trở thành một ẩn dụ độc đáo của Hoàng Cầm, qua đó thể hiện niềm kiêu hãnh của nhà thơ về bản sắc văn hoá của dân tộc mình.
Không có cuộc sống gắn bó máu thịt vói quê hương, không tha thiết với vẻ đẹp tinh tuý của truyền thống quê hương thì nhà thơ Hoàng Cầm có lẽ không thể có những mẫn cảm kỳ diệu như vậy. Đọc những dòng thơ nhà thơ viết về Kinh Bắc, chúng ta lại bồi hồi liên tưởng đến quê hương mình và cảm ơn nhà thơ đã nói đúng phần hồn linh nghiêm nhất của chúng ta mỗi khi trào dâng cảm xúc hoài niệm về quê hương.

Câu 1
Tình yêu thương vạn vật của con người là một khía cạnh sâu sắc và ý nghĩa trong đời sống tinh thần, phản ánh sự kết nối giữa con người với thiên nhiên, vạn vật và vũ trụ. Đây không chỉ là tình cảm dành cho đồng loại mà còn là sự đồng cảm, trân trọng và bảo vệ mọi sinh linh, từ những sinh vật nhỏ bé đến môi trường sống xung quanh. Con người là một phần của tự nhiên, và tình yêu thương vạn vật giúp chúng ta nhận ra mối liên hệ mật thiết này. Khi yêu thương thiên nhiên, chúng ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của cây cỏ, sông núi, mà còn hiểu rằng sự tồn tại của chúng ta phụ thuộc vào sự cân bằng của hệ sinh thái. Tình yêu thương vạn vật còn thể hiện lòng nhân ái, sự đồng cảm với mọi sinh linh. Đó là khả năng cảm nhận nỗi đau của một con vật, sự mong manh của một cái cây, hay sự kỳ diệu của một hạt mầm. Khi con người biết yêu thương và tôn trọng sự sống của muôn loài, họ sẽ sống có trách nhiệm hơn, biết chia sẻ và giúp đỡ những sinh vật yếu thế. Tình yêu thương vạn vật được coi là biểu hiện của sự giác ngộ. Khi con người nhận ra rằng mọi thứ đều có linh hồn và đều có giá trị, họ sẽ sống một cách từ bi và bao dung hơn. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, con người đôi khi quá chú trọng vào lợi ích cá nhân mà quên đi trách nhiệm với thiên nhiên và vạn vật. Sự ô nhiễm môi trường, nạn săn bắn động vật hoang dã, và sự khai thác tài nguyên bừa bãi là những hồi chuông cảnh tỉnh. Chúng ta cần thức tỉnh và hành động để thay đổi, bắt đầu từ việc nuôi dưỡng tình yêu thương vạn vật trong chính mình Tình yêu thương vạn vật không chỉ là một giá trị đạo đức mà còn là chìa khóa để con người sống hạnh phúc và bền vững. Khi chúng ta biết yêu thương và tôn trọng mọi sinh linh, chúng ta sẽ tìm thấy sự bình an trong tâm hồn và góp phần xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Hãy bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất, như tiết kiệm nước, trồng cây, hay đơn giản là quan tâm đến những sinh vật xung quanh, để lan tỏa tình yêu thương này đến mọi người và mọi nơi.

 

 

 

 

 

 

Câu 1
-Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm, nghị luận

Câu 2
- Nội dung của văn bản: Mối quan hệ của con người và thiên nhiên, sự trân trọng của con người dành cho thiên nhiên

Câu 3

-Biện pháp tu từ: diệp cấu trúc
- Tác dụng: Tạo nhịp điện cho đoạn văn khiến nó giàu chất thơ, tăng sự hàm súc cho câu văn. Nhấn mạnh sự vô tư, bao dung, độ lượng, sự thứ tha của tự nhiên đối với con người. 

Câu 4 “Và ta cứ yên chí đi qua thế giới này với bước chân quen xéo lên cỏ hoa. Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm, để ta được giật mình: tổn thương là rỉ máu. Vì:
-Cũng bởi con người quá đỗi vô tư trước những hành động làm tổn thương mà mình đã gây ra cho người khác; cho những thứ vô tri, vô giác hoặc đôi khi là những người xung quanh chính mình. Việc bị những cái gai đâm như một hình ảnh ẩn dụ cho những viết thương, cho sự đau đớn mà bản thân cảm nhận được khi ta làm tổn thương người khác, cho lỗi lầm mà mình đã gây ra cho mọi người. Làm tổn thương người khác cũng chính là làm đau chính mình và mọi người, việc bị tổn thương cũng chính là rỉ máu. 

Câu 5
- Bài  học :
Vì con người quá vô tư trước những tổn thương mà mình gây ra cho người khác vì vậy bản thân chúng ta cũng nên bị thương để hiểu được làm đau người khác là làm đau chính mình. Lúc ấy, ta sẽ biết yêu thương, sẻ chia, hoà vào thế giới này bằng trái tim độ lượng. Ta sẽ biết thấu hiểu, trân trọng thiên nhiên, đồng loại, dẹp bỏ đi thói ích kỉ, vô tâm, thờ ơ để có thể thấu hiểu quan tâm đến mọi người.