

Trúc Quỳnh
Giới thiệu về bản thân



































Thầy Duy Mạnh là thầy giáo dạy tiếng anh kiêm giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Tuy chỉ mới học với thầy một học kì, nhưng em vẫn rất yêu quý và gắn bó với thầy.
Thầy Mạnh là một giáo viên đứng tuổi với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Là thầy giáo, thầy không chỉ dạy chúng em học, mà còn dạy cho chúng em những kĩ năng, rèn cho chúng em những phẩm chất tốt đẹp. Buổi sáng, thầy luôn đến sớm, đốc thúc chúng em trực nhật, ăn sáng cho kịp giờ. Các tiết học, thầy luôn tận dụng từng phút để giảng bài, quan tâm đến từng học sinh, quyết không để bạn nào ở lại phía sau. Những hôm gần thi, thầy sẵn sàng ở lại cuối buổi thêm một tiếng để ôn bài cùng chúng em. Sự tận tụy của thầy khiến ai cũng yêu quý và kính trọng.
Không chỉ thế, thầy Mạnh còn khiến em nể phục bởi tinh thần học hỏi không ngừng của mình. Tuy đã có tuổi, nhưng thầy vẫn luôn không ngừng cập nhật các công nghệ mới để ứng dụng vào giảng dạy. Từ các bài trình chiếu powerpoin, đến những trò chơi lồng ghép nội dung bài học. Sự tâm huyết trong từng bài giảng của thầy, đã giúp chúng em học tập tốt hơn.
Thầy Mạnh thực sự là một người thầy giáo tuyệt vời. Thầy là người cha thứ hai đáng kính của không chỉ riêng em, mà của tất cả các bạn học sinh trong lớp nữa.
+ Đất nước hiện nay đang trong giai đoạn hòa bình, bản thân em là một học sinh, em cần cố gắng học tập để góp phân xây dựng, phát triển đất nước.
+ Biết yêu thương đồng bào; biết tuyên truyền, giữ gìn những nét văn hóa truyền thống của dân tộc, đất nước.
+ Biết ơn những người đã hi sinh trong thời chiến, quý trọng công lao giữ nước của bao thế hệ đi trước.
- Biện pháp điệp từ "lồng". Nhìn lên: vầng trăng cao lồng cổ thụ – nét hoạ có tính trang nghiêm, cổ điển. Nhìn thấp xuống: bóng trăng và bóng cây cổ thụ lại in lồng trong hoa, trong những cây lá ở dưới – nét bút nhỏ, tinh tế. Câu thơ vẽ ra một không gian ba tầng với những mảng màu đen trắng lồng gắn lẫn nhau.
- Tác dụng: Biện pháp điệp từ cho thấy:
- Khung cảnh thiên nhiên đẹp thơ mộng, huyền ảo.
- Tâm hồn Bác tinh tế, giàu chất thơ.
Ông cha ta thường nói Uống nước nhớ nguồn. Đó là một truyền thống quý báu và tốt đẹp của nhân dân ta suốt bao đời nay. Và cho đến nay vẫn còn hiện hữu trong từng hoạt động xã hội ý nghĩa. Cuối tuần vừa rồi, em đã được tham gia một hoạt động như thế. Đó chính là buổi thăm hỏi và tặng quà các bác, các ông thương binh của xã Mỹ Thủy tại nhà văn hóa thôn Tâm Khê.
Ngày hội “Uống nước nhớ nguồn” ấy là hoạt động thường niên của thôn em vào ngày thương binh liệt sĩ 27/7 do Ủy ban thôn Tâm Khê tổ chức. Hoạt động này nhằm giúp đem lại niềm vui cho các bác, các ông thương binh trên địa bàn thông. Cùng với đó, là để người dân trên địa bàn được gửi tặng các món quà để thể hiện sự biết ơn, kính trọng dành cho những người lính đã chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc. Từ hai tuần trước đó, em đã đăng kí xin được trở thành tình nguyện viên của hoạt động này, để có thể tham gia thực hiện một hoạt động xã hội ý nghĩa như thế.
Vào một tuần trước khi diễn ra hoạt động, bên ủy ban thôn đã đưa ra danh sách các bác, các ông thương binh sinh sống trên địa bàn thôn, để chuẩn bị cho hoạt động. Mọi người trong đội tình nguyện viên đã tập trung ở nhà văn hóa thông để họp bàn cho công tác chuẩn bị. Mọi người tùy vào độ tuổi vào khả năng, đã chia thành các nhóm nhỏ. Em và các bạn khác có chữ viết đẹp, thì nhận nhiệp vụ viết thư mời gửi đến các thương binh tham gia buổi gặp mặt. Một nhóm khác thì nhận nhiệm vụ đi gửi thư mời đến tận tay từng người. Nhóm lớn nhất thì sẽ đi mua sắm các phần quà và đóng gói, sẵn sàng cho ngày trọng đại. Khi các khâu chuẩn bị đó đã hoàn thành, vào ngày trước khi diễn ra buổi gặp mặt, chúng em tập trung đông đủ, cùng quét dọn, trang trí hội trường và sắp xếp bàn ghế. Thế là đã sẵn sàng tất cả cho hoạt động ý nghĩa rồi.
Đúng 7h sáng ngày 27/7, em mặc áo sơ-mi trắng, đứng ở lối vào nhà văn hóa, để tiếp đón các bác, các ông thương binh đến tham dự hoạt động. Nhìn ai cũng khoác trên mình bộ quân phục với vẻ mặt tự hào, rạng rỡ mà em cảm thấy trái tim mình rộn ràng niềm tự hào khó tả. Vinh dự được đón chào các thương binh, em đã được bắt tay với những người lính vĩ đại đã từng chiến đấu để bảo vệ tổ quốc. Bàn tay ấy thô ráp, nhưng ấm ấp vô cùng. Sau khi các khách mời đã có mặt đông đủ và ổn định vị trí trong hội trường, em cũng tiến vào sau khán đài để cùng tham gia các hoạt động khác. Đầu tiên, như thường lệ, là phần chào cờ và hát Quốc ca. Tuy các bác, các ông ai cũng có những tổn thương trên cơ thể, nhưng mọi người đều đứng thẳng và chào cờ với dáng vẻ nghiêm túc nhất. Ai cũng hát vang Quốc ca với niềm tự hào về tổ quốc, âm thanh vang vọng khắp hội trường, đánh thẳng vào lồng ngực và trái tim em. Khiến trái tim như đập nhanh lên từng nhịp.
Sau khi hát Quốc ca, MC mời các bác, các ông thương binh ngồi xuống để bắt đầu buổi lễ. Đầu tiên, trưởng ban tổ chức hoạt động đã bước lên bục để đọc bài phát biểu về lý do tổ chức hoạt động ngày hôm nay. Cùng với đó là những lời cảm ơn chân thành nhất gửi đến các bác, các ông thương binh đã cống hiến cuộc đời mình cho bình yên của tổ quốc. Và tri ân những liệt sĩ đã mãi mãi nằm lại trên chiến trường. Sau đó, lần lượt những thành viên trong ban tổ chức đại diện cho các cấp học cũng lên bục phát biểu, thể hiện lòng biết ơn của mình. Em quý trọng nhất, là những lời chia sẻ của chính các bác, các ông thương binh về những năm tháng bom đạn ác liệt. Lời các bác kể còn hay hơn tất cả những bộ phim lịch sử mà em từng xem. Những lời dặn dò của các bác cũng vì vậy mà ấm áp hơn bao giờ hết, giúp chúng em sâu sắc nhận ra trách nhiệm của thế hệ mình với tương lai tổ quốc. Tiếp theo những giây phút chia sẻ xúc động, là phần trao tặng các món quà đến các bác thương binh có mặt tại hội trường. Cùng với đó là các tiết mục văn nghệ về chủ đề người lính do chính chúng em tập luyện. Có những bác thương binh cần phải có người dìu mới đi lên bục được. Em rất xúc động trước sự hi sinh cao cả của những người thương binh ấy.
Kết thúc hoạt động, các bác, các ông thương binh dần trở về nhà. Em và các anh chị khác ở lại dọn dẹp hậu trường mà lòng đầy những suy tư. Nhớ lại dáng vẻ của những người thương binh mà mình được trò chuyện và gặp gỡ ngày hôm nay, em càng hiểu sâu sắc hơn những mất mát và hi sinh của thế hệ trước cho đất nước của ngày hôm nay. Cũng từ đó, em càng thêm biết ơn, kính trọng những người lính cụ Hồ. Em mong rằng, sẽ có thêm nhiều hơn nữa các hoạt động xã hội bày tỏ lòng biết ơn , quan tâm đến các thương binh trên cả nước ta. Và chúng ta - thế hệ trẻ của đất nước, phải nỗ lực rèn luyện, học tập hết sức mình, để không phụ công các bác.
Phần | Câu | Hướng dẫn chấm | Điểm |
I | PHẦN ĐỌC HIỂU | 6.0 | |
1 | Truyện được kể theo ngôi thứ ba. | 0.5 | |
2 | Hai anh chàng trong truyện thuộc kiểu nhân vật mang thói xấu. | 0.5 | |
3 | Nghĩa hàm ẩn trong câu “Cái nồi ấy dùng để luộc quả bí anh vừa nói ấy mà.” đó là quả bí mà anh nói đến không có thật. Người nói câu này đang cố tình chế nhạo thói nói khoác lác của bạn mình. | 1.0 | |
4 | – Thủ pháp gây cười trong truyện là lối nói phóng đại của hai nhân vật. – Ngoài ra, tác giả còn sử dụng cách nói hài hước trong lời của người bạn thứ hai (“Cái nồi ấy dùng để luộc quả bí anh vừa nói ấy mà.”). Cách nói này đã lật tẩy được câu nói khoác của người bạn thứ nhất. | 1.0 | |
5 | Tác giả sáng tác truyện trên nhằm mục đích: – Tạo tiếng cười, giải trí. – Phê phán lối nói khoác lác của một bộ phận người trong xã hội. | 1.0 | |
6 | – Học sinh trình bày ý kiến của mình về tác hại của thói khoác lác trong xã hội ngày nay. – Gợi ý: + Mang lại những thông tin sai lệch cho người nghe. + Khiến mọi người mất lòng tin, không còn yêu quý, không còn muốn giao tiếp, từ đó làm mất đi các mối quan hệ xã hội. + Tác động, hình thành nên những thói hư tật xấu cho một bộ phận giới trẻ. + … | 2.0 |
Ông cha ta thường nói Uống nước nhớ nguồn. Đó là một truyền thống quý báu và tốt đẹp của nhân dân ta suốt bao đời nay. Và cho đến nay vẫn còn hiện hữu trong từng hoạt động xã hội ý nghĩa. Cuối tuần vừa rồi, em đã được tham gia một hoạt động như thế. Đó chính là buổi thăm hỏi và tặng quà các bác, các ông thương binh của xã Mỹ Thủy tại nhà văn hóa thôn Tâm Khê.
Ngày hội “Uống nước nhớ nguồn” ấy là hoạt động thường niên của thôn em vào ngày thương binh liệt sĩ 27/7 do Ủy ban thôn Tâm Khê tổ chức. Hoạt động này nhằm giúp đem lại niềm vui cho các bác, các ông thương binh trên địa bàn thông. Cùng với đó, là để người dân trên địa bàn được gửi tặng các món quà để thể hiện sự biết ơn, kính trọng dành cho những người lính đã chiến đấu vì độc lập tự do của tổ quốc. Từ hai tuần trước đó, em đã đăng kí xin được trở thành tình nguyện viên của hoạt động này, để có thể tham gia thực hiện một hoạt động xã hội ý nghĩa như thế.
Vào một tuần trước khi diễn ra hoạt động, bên ủy ban thôn đã đưa ra danh sách các bác, các ông thương binh sinh sống trên địa bàn thôn, để chuẩn bị cho hoạt động. Mọi người trong đội tình nguyện viên đã tập trung ở nhà văn hóa thông để họp bàn cho công tác chuẩn bị. Mọi người tùy vào độ tuổi vào khả năng, đã chia thành các nhóm nhỏ. Em và các bạn khác có chữ viết đẹp, thì nhận nhiệp vụ viết thư mời gửi đến các thương binh tham gia buổi gặp mặt. Một nhóm khác thì nhận nhiệm vụ đi gửi thư mời đến tận tay từng người. Nhóm lớn nhất thì sẽ đi mua sắm các phần quà và đóng gói, sẵn sàng cho ngày trọng đại. Khi các khâu chuẩn bị đó đã hoàn thành, vào ngày trước khi diễn ra buổi gặp mặt, chúng em tập trung đông đủ, cùng quét dọn, trang trí hội trường và sắp xếp bàn ghế. Thế là đã sẵn sàng tất cả cho hoạt động ý nghĩa rồi.
Đúng 7h sáng ngày 27/7, em mặc áo sơ-mi trắng, đứng ở lối vào nhà văn hóa, để tiếp đón các bác, các ông thương binh đến tham dự hoạt động. Nhìn ai cũng khoác trên mình bộ quân phục với vẻ mặt tự hào, rạng rỡ mà em cảm thấy trái tim mình rộn ràng niềm tự hào khó tả. Vinh dự được đón chào các thương binh, em đã được bắt tay với những người lính vĩ đại đã từng chiến đấu để bảo vệ tổ quốc. Bàn tay ấy thô ráp, nhưng ấm ấp vô cùng. Sau khi các khách mời đã có mặt đông đủ và ổn định vị trí trong hội trường, em cũng tiến vào sau khán đài để cùng tham gia các hoạt động khác. Đầu tiên, như thường lệ, là phần chào cờ và hát Quốc ca. Tuy các bác, các ông ai cũng có những tổn thương trên cơ thể, nhưng mọi người đều đứng thẳng và chào cờ với dáng vẻ nghiêm túc nhất. Ai cũng hát vang Quốc ca với niềm tự hào về tổ quốc, âm thanh vang vọng khắp hội trường, đánh thẳng vào lồng ngực và trái tim em. Khiến trái tim như đập nhanh lên từng nhịp.
Sau khi hát Quốc ca, MC mời các bác, các ông thương binh ngồi xuống để bắt đầu buổi lễ. Đầu tiên, trưởng ban tổ chức hoạt động đã bước lên bục để đọc bài phát biểu về lý do tổ chức hoạt động ngày hôm nay. Cùng với đó là những lời cảm ơn chân thành nhất gửi đến các bác, các ông thương binh đã cống hiến cuộc đời mình cho bình yên của tổ quốc. Và tri ân những liệt sĩ đã mãi mãi nằm lại trên chiến trường. Sau đó, lần lượt những thành viên trong ban tổ chức đại diện cho các cấp học cũng lên bục phát biểu, thể hiện lòng biết ơn của mình. Em quý trọng nhất, là những lời chia sẻ của chính các bác, các ông thương binh về những năm tháng bom đạn ác liệt. Lời các bác kể còn hay hơn tất cả những bộ phim lịch sử mà em từng xem. Những lời dặn dò của các bác cũng vì vậy mà ấm áp hơn bao giờ hết, giúp chúng em sâu sắc nhận ra trách nhiệm của thế hệ mình với tương lai tổ quốc. Tiếp theo những giây phút chia sẻ xúc động, là phần trao tặng các món quà đến các bác thương binh có mặt tại hội trường. Cùng với đó là các tiết mục văn nghệ về chủ đề người lính do chính chúng em tập luyện. Có những bác thương binh cần phải có người dìu mới đi lên bục được. Em rất xúc động trước sự hi sinh cao cả của những người thương binh ấy.
Kết thúc hoạt động, các bác, các ông thương binh dần trở về nhà. Em và các anh chị khác ở lại dọn dẹp hậu trường mà lòng đầy những suy tư. Nhớ lại dáng vẻ của những người thương binh mà mình được trò chuyện và gặp gỡ ngày hôm nay, em càng hiểu sâu sắc hơn những mất mát và hi sinh của thế hệ trước cho đất nước của ngày hôm nay. Cũng từ đó, em càng thêm biết ơn, kính trọng những người lính cụ Hồ. Em mong rằng, sẽ có thêm nhiều hơn nữa các hoạt động xã hội bày tỏ lòng biết ơn , quan tâm đến các thương binh trên cả nước ta. Và chúng ta - thế hệ trẻ của đất nước, phải nỗ lực rèn luyện, học tập hết sức mình, để không phụ công các bác.
Trong cuộc sống của mỗi con người, ai cũng mong muốn có được những thành quả cao đẹp trên con đường mà họ chọn. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể ý thức được bản chất cũng như điểm xuất phát của thành công phía cuối con đường kia chính là ý chí, sự quyết tâm, nghị lực vươn lên sau những lần vấp ngã. Hiểu được bản chất của thất bại sẽ giúp chúng ta vững bước hơn trên hành trình của chính mình. Có nhận định cho rằng: “Thất bại là một con đường vòng, không phải con đường cụt”.
“Thất bại” trên cách hiểu đơn giản nhất thì đó là những lần chúng ta mắc phải sai lầm, không đạt được mục đích mà bản thân đặt ra từ đầu. Thất bại đó có thể sinh ra từ những lí do như khi ta chủ quan trước những kì thi, chúng ta chưa cố gắng hết sức nên gặp quá nhiều sai lầm nghiêm trọng. Hay thất bại có thể đến từ những lí do khách quan như khi ta gặp phải những vấn đề mà khả năng chưa thể vượt qua được, chúng ta bị người khác làm khó, vô tình chọn hướng đi sai cho mình… Và rất nhiều lí do khác. Thất bại đến với ta từ những điều nhỏ nhặt: điểm kém trong đợt kiểm tra trên lớp, bị cha mẹ la mắng khi làm sai; đến những điều lớn lao hơn như trượt những kì thi lớn mang tính quyết định cho cuộc đời mình, tuột mất một cơ hội để có được công việc trong đợt xét tuyển… Rất nhiều những khó khăn đang chờ đợi chúng ta, chúng ta cần phải có ý chí để vực dậy, tiếp tục bước qua dù chúng có gian nan thế nào. Chúng ta thất bại khi đi trên chính con đường của mình không có nghĩa là chúng ta đã bước vào “một con đường cụt” khiến cho bản thân bế tắc, không có cách giải quyết. “Con đường cụt” là con đường tuyệt vọng, là sự kết thúc. Nhưng thất bại không phải là một bức tường dựng đứng, không phải là vực thẳm cho mọi bước chân. Thực chất, nó chỉ là một “con đường vòng”, một lối đi khó khăn hơn, xa hơn, tốn nhiều thời gian và công sức để bắt đầu lại, cũng thử thách ta nhiều hơn khi phải tìm ra cách giải quyết thông minh. Câu nói đem đến cho ta một nhận thức đúng đắn về người bạn của thành công – thất bại.
Có thể nói, những lần chúng ta thất bại hay vấp ngã ấy là những chướng ngại hữu ích mà bản thân phải vượt qua để trưởng thành hơn, xứng đáng hơn với thành quả của mình. Thất bại cũng giống như một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh vẽ lên thành công của bạn ở cuối con đường, bạn cần phải đặt mảnh ghép ấy ở đúng chỗ, và kết quả cuối cùng mà bạn có được sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp do chính bàn tay bạn xây dựng nên.
Nhìn vào bức tranh cuộc đời rộng lớn, ta thấy đâu ai có thể chạm đến thành công mà chưa từng vướng phải thất bại. Những người đã và đang thành công nổi tiếng trên thế giới hôm nay liệu họ có bao giờ thất bại? Câu trả lời là có, họ không những thất bại mà còn thất bại rất nhiều lần. Ông chủ Bill Gates của hãng Microsoft cũng đã từng bị đuổi việc bởi chính công ti của mình, nhưng nó không ngăn cản được khát vọng đi tiên phong trong lĩnh vực máy tính của ông. Thomas Ê-đi-xơn đã từng bị đuổi học vì ông khác những đứa trẻ khác, tuy nhiên điều đó không hề cản trở niềm đam mê tìm tòi học hỏi để trở thành nhà phát minh đại tài của nhân loại. Bill Gates và Thomas Ê-đi-xơn là hai bằng chứng rõ nhất về tính tương đối của thất bại. Thất bại là con đường khởi đầu của thành công, không phải là dấu chấm của nó. Từ đó, ta có thể thấy được rằng những thất bại trong cuộc đời con người luôn là những khó khăn ta phải vượt qua, có thể gian lao nhưng không bao giờ là mất hi vọng.
Tuy thế, nhắc đến thất bại, ta từng nghĩ ngay đến những trạng thái tâm lí tiêu cực. Đã không ít kẻ yếu gan từ bỏ chỉ vì không đủ bản lĩnh vượt qua cây cầu nhỏ trơn trượt của cuộc đời. Họ không biết rằng thất bại đem đến những bài học kinh nghiệm cho mỗi người trong cuộc đời mà không phải lúc nào cũng mua được bằng tiền bạc. Nó giúp họ nhạy bén và tỉnh táo trước những sai sót, cạm bẫy về sau. Ít nhất “bánh xe trượt” cũng không phải vì con đường trơn cũ. Những người nếm trải nhiều thất bại sẽ luôn vững vàng trong cuộc sống. Họ sẽ khéo léo hơn khi đối đầu với thử thách, như Frank Tyger đã từng nói: “Để thành công, bạn phải sẵn lòng thất bại”. Khi chúng ta vấp ngã và học được cách đứng lên, chúng ta sẽ trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, chúng ta được mài giũa để trở thành một ngòi bút chì sắc lớn để tô điểm cho bức tranh cuộc đời mình. Vậy nên khi chúng ta thất bại, có thể sẽ phải đi những con đường vòng xa hơn, khó khăn hơn thì hãy vững tin nếu các bạn có thể học được gì từ những khó khăn đó, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước đấy!
Thất bại thực sự là thất bại khi chúng ta gặp phải một chướng ngại và đầu hàng nó, từ bỏ ước mơ của mình vì nó. Vậy nên việc cần làm nhất là tiếp tục “con đường vòng” mà chúng ta phải đi. Những nhà bác học đại tài của thế giới như Albert Einstein, Issac Newton, Menden… đều đã từng thất bại vô vàn những thí nghiệm, những phép toán để có thể phát minh ra những định luật giúp nhân loại có thể tìm đến những kho tàng kiến thức khổng lồ. Họ thất bại với sự bản lĩnh, kiên cường, họ tìm ra những sai sót và sửa chữa chúng trong quá trình để đạt kết quả như mong muốn. “Chỉ những người dám thất bại mới đạt được thành công lớn” – R. bert Kennedy đã khẳng định thế. Muốn mở lối con đường dẫn đến thành công thì phải có được ý chí, nghị lực, sự quyết tâm và nhiệt huyết với ước mơ của mình. Hãy đương đầu với khó khăn để tự hoàn thiện bản thân trên “con đường vòng” của chính mình!
Và ngay cả khi đã đến đích bằng một con đường thẳng, không gập ghềnh, trắc trở thì không có nghĩa là ta sẽ không phải đi trên “con đường vòng”. Có nhiều người thành công từ khi còn rất trẻ như Mark Zuckerberg – ông chủ mạng xã hội Facebook, đã thành công từ năm 21 tuổi hay Tailor R. Wilson chế tạo thành công Fusor – thiết bị tạo ra phản ứng hạt nhân từ năm 14 tuổi. Cũng như những thiên tài khác, họ thành công dựa trên sự nỗ lực, hết mình vì ước mơ. Nhưng rồi họ lại phải vất vả tạo dựng những đỉnh cao mới, sau khi đã tạo ra những đỉnh cao. Bắt tay lại, nhiều lúc họ loay hoay và vấp phải sai lầm. Họ tìm hiểu và làm lại, lại thất bại, họ lại tiếp tục tìm con đường khác, lại thất bại, lại tiếp tục nỗ lực, nỗ lực không ngừng. Trên đời này, không bao giờ tồn tại những “con đường thẳng” vĩnh cửu. Họ biết thế, nên càng cầu thị, cầu tiến và sản phẩm của họ càng ngày càng cầu toàn. Món quà của sự nỗ lực đó là những thành công mĩ mãn mà hàng ngàn người phải ngưỡng mộ, thán phục.
Nhìn người mà ngẫm đến ta. Chúng ta cần bắt đầu từ những bước cơ bản đến con đường dẫn ta tới thành công, đó là việc học tập ở trường. Ở lứa tuổi học sinh, việc học tập ở trường gần như là tất yếu, đó là hành trang để bước vào đời. Mỗi người cần phải quyết tâm, học hỏi từ những người thầy cô, những người đi trước. Có lẽ ai cũng từng bị những con điểm xấu khi ta chủ quan, lười học nhưng có sao đâu khi các bạn cảm thấy không hài lòng với con điểm đó và học tốt hơn? Học hỏi, rút kinh nghiệm từ những lần điểm kém cũng sẽ giúp cải thiện việc học, đưa bạn tới gần hơn với thành công. Nói một cách khác “tri thức là sức mạnh”. Có được tri thức thì con đường đến với ước mơ của các bạn được rút ngắn lại một ít và mỗi khi đối mặt với một khó khăn, ta lại tiếp tục đứng lên bằng sự quyết tâm, không ngừng cố gắng để vươn tới thành công. Và một trong những tri thức đắt giá mà bạn có được hôm nay đó là thất bại giống như “con đường vòng”, nó không bao giờ là “con đường cụt”.
Bên cạnh những bài học ta có thể học tập được từ những thành công, thất bại của người khác thì cũng cần phải quan tâm đến lí do nhiều người không thể thành công do sự mềm yếu của bản thân. Chúng ta đầu hàng, không chịu tiếp tục bước trên đôi chân của mình đồng nghĩa với việc chúng ta đã thất bại một cách thảm hại. Tôi vẫn nhớ như in một câu nói rằng: “Một người có thể trượt ngã nhiều lần, nhưng anh ta chưa phải kẻ thất bại chừng nào anh ta chưa bỏ cuộc”. Buông xuôi, từ bỏ ước mơ là một trong những thử thách lớn của mỗi con người. Những người bị nghiện là do họ đã tự nhủ với lòng mình “một lần này thôi” dẫu biết hậu quả của việc đó. Họ đã mềm yếu, chịu thua những cám dỗ. Trong cuộc sống của mỗi con người không thể tránh được những rắc rối, thất bại nhưng chúng ta phải biết cứng rắn với bản thân, vượt qua được những cám dỗ ấy để làm chủ bản thân mình đã là một bước thành công khi ta chiến thắng bản thân mình. “Không một chiến thắng nào hiển hách bằng chiến thắng bản thân mình”, không nhận thức được điều trên, một lần thất bại của bạn sẽ là “con đường cụt” bị yểm bùa vĩnh viễn.
Các bạn đã từng thất bại, dù ít dù nhiều, dù nhỏ dù lớn? Không sao, nó “chỉ là thành công đang bị trì hoãn”. Các bạn có ước mơ, có khát vọng, nhưng vẫn còn e dè thất bại nên ngập ngừng chân bước? Có hề chi! Hãy nhớ: Thất bại không phải là con đường cụt; nó là con đường vòng mà ta chắc chắn sẽ đi qua.
Chúng ta đừng nên thái quá trong tính cách. Khi làm việc gì, ta nên linh động, suy xét thực tế, cư xử hợp lí, nhanh nhạy ứng biến với hoàn cảnh.
Chiều thứ 6, tổ của em đã được phân công nhiệm vụ trồng hoa cho bồn hoa của lớp. Sau khi nhận nhiệm vụ, chúng em đã tiến hành thảo luận và phân công công việc, để chiều thứ 7 bắt đầu thực hiện việc trồng hoa.
Loại hoa mà chúng em chọn là hoa đồng tiền màu vàng và màu đỏ - đây là loại hoa vừa đẹp, lại có nhiều lá, giúp tạo cảm giác xum xuê cho bồn hoa. Nhà của Thái có cả một vườn hoa đồng tiền rất dày, nên mẹ cậu ấy đã tỉa cho tổ 15 cây hoa nhỏ. Những cây còn lại, thì chúng em mua ở cửa hàng cây cảnh bằng quỹ lớp. Đúng 16h chiều, cả tổ tập trung đầy đủ ở bồn hoa. Đầu tiên, mọi người tập trung nhổ sạch cỏ và nhặt hết lá khô trên mặt đất trong bồn. Rồi Tuấn và Hưng mới dùng những cây cuốc nhỏ để cuốc đất lên cho tơi. Xong xuôi, Hùng rải lên đất một lớp phân bón hữu cơ, rồi Tuấn, Hưng dùng cào để trộn đất và phân bón cho thật đều. Tiếp theo, Minh và Nga dùng cuốc nhỏ đào từng hố với khoảng cách đều nhau, sau cho tương ứng với số cây con đang có. Trong lúc đó, Thái chỉ cho các bạn khác cách trồng cây hoa đồng tiền theo lời mẹ dạy ở nhà. Mọi người nâng niu từng cây hoa nhỏ, vùi rễ xuống hố, rồi lấp đất lên, nén chặt cho cây đứng vững. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng lại chẳng dễ dàng chút nào. Có bạn vùi cây sâu quá, đất che cả cuống lá. Có bạn lại trồng nông quá, cây cứ nghiêng ngả hết. Loay hoay hơn 30 phút, chúng em mới trồng xong bồn hoa. Nhiều lá cây lem luốc, dính đầy bùn đất. Thế là trong khi chờ vài bạn đi lấy nước, em và Thái đã cẩn thận vuốt sạch những vụn đất bám trên lá cây. Cuối cùng là bước tưới nước cho cả bồn hoa. Nhờ chiếc bình tưới cây có các lỗ nhỏ ở miệng, mà nước phun ra đều và nhẹ, không làm dập lá cây. Nhìn những chiếc lá đồng tiền xanh xanh rung rinh dưới làn nước mát, em cảm thấy thỏa mãn lạ lùng. Mới lúc nãy, còn cảm thấy trồng hoa thật là mệt nhọc, đau lưng rồi nóng bức. Mà giờ đây em lại chẳng còn thấy mệt một chút nào. Bồn hoa ấy là thành tựu làm việc nhóm của cả tổ. Nhờ sự đoàn kết của mọi người, mới có được một bồn hoa đẹp như thế. Từ hôm nay, chúng em sẽ lần lượt phân công nhau ra tưới nước, bắt sâu, nhổ cỏ để những cây hoa đồng tiền phát triển nhanh chóng, sớm ngày ra hoa.
Được cùng các bạn trong tổ trồng hoa là một trải nghiệm thú vị và ý nghĩa. Từ hoạt động này, em được hiểu thêm về quá trình trồng cây, cũng như những vất vả của người nông dân. Ngoài ra, hoạt động này còn giúp em và các bạn trong tổ thêm hiểu nhau và trở nên thân thiết hơn trước. Em mong rằng, trong tương lai chúng em sẽ có thêm nhiều dịp được cùng nhau tham gia các hoạt động trải nghiệm ý nghĩa như thế này.
Mỗi câu chuyện cổ tích đều mang đến cho ta những thông điệp sâu sắc về cuộc sống. Với tôi, hình ảnh bà Tiên trong truyện “Cô bé Lọ Lem” là hình ảnh gợi cho tôi khát vọng được sống đẹp, được sống trong một xã hội công bằng mà cái thiện chiến thắng cái ác.
Nhìn từ xa, bà chỉ nhỏ như một đốm sáng lân tinh có thể di chuyển trong không gian. Nhưng khi lại gần trông bà thật hồng hào, phúc hậu. Bà đội một chiếc vương miện nhỏ gắn những viên kim cương óng ánh. Khuôn mặt bà trắng hồng và dường như tỏa ra vòng hào quang của sự nhân hậu.
Đôi mắt bà sáng long lanh với những ánh nhìn như hàng nghìn vì sao trên trời. Nhưng đó là đôi mắt khi bà gặp người hiền lành và che chở cho những kẻ yếu đuối. Còn khi gặp kẻ xấu, đôi mắt bà rực lên ngọn lửa của sự căm thù như muốn thiêu cháy cái ác, cái xấu.
Bà thường khoác trên mình chiếc áo choàng trắng có đính những hạt cườm lóng lánh. Cũng như các vị tiên khác, bà có một đôi cánh nhỏ xíu lấp lánh sắc màu ở phía sau lưng. Bà có thể di chuyển trên không trung một cách dễ dàng. Sức mạnh huyền diệu của bà chính là cây đũa thần. Mỗi khi bà vung lên thì những bông tuyết sáng ngời bung tỏa ra.
Nhờ cây đũa thần kì đó mà nàng Lọ Lem xinh đẹp có mọi thứ để được đi dạ hội. Bà Tiên có tấm lòng tốt bụng, nhân hậu. Bà thường giúp đỡ những người nghèo khó. Nghe tiếng khóc của cô bé Lọ Lem, bà đã cưỡi đám mây hồng đến và hỏi vì sao cô bé khóc. Rồi bà nhẹ nhàng vung đũa thần và hô “úm ba la”. Hai anh chuột đang ăn vụng gần đó bỗng nhiên biến thành hai con bạch mã.
Còn thật kì lạ, quả bí đỏ thì biến thành cỗ xe lộng lẫy và anh mèo đang ngẩn ngơ khi thấy những chú chuột bỗng nhiên biến mất lại hiện ra thành những người lái xe ngựa. Lọ Lem đã có đủ thứ mình cần. Nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo rách rưới của cô, bà lại giơ đũa thần lên và xoay người nhẹ nhàng biến thành một làn bụi hào quang. Tức thì, bộ quần áo rách rưới của Lọ Lem biến mất. Thay vào đó là một nàng công chúa xinh đẹp, lộng lẫy trong chiếc váy màu hồng có đính những hạt cườm lóng lánh.
Còn đôi giầy, chao ôi, đôi giầy như đang làm bằng thủy tinh, trong suốt, xinh xắn quá. Bằng giọng nói ngân nga trong như tiếng ngọc, bà khẽ dặn dò Lọ Lem: “Con nhớ phải về trước 12 giờ đêm nhé!”. Với người hiền lành, bất hạnh, bà yêu thương, che chở, nhưng với kẻ ác thì hành động của bà rất mạnh mẽ, quyết liệt.
Để trừng trị mẹ con dì ghẻ độc ác, cây đũa thần của bà quay tít, bà Tiên nổi giận, giọng bà rền vang cả đất trời. Rồi bà lấy đũa thần, biến mẹ con dì ghẻ thành hai con cóc và đày họ đến miền hẻo lánh. Sau đó, bà vui mừng tham gia đám cưới của Lọ Lem với hoàng tử.
Bà Tiên thật tốt bụng, đã giúp đỡ mọi người. Em rất yêu quý bà và mong một ngày không xa em cũng sẽ được bà giúp đỡ. Bà đã truyền cho em bài học sâu sắc về cuộc sống: ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.