ĐỖ TÂM NHƯ

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của ĐỖ TÂM NHƯ
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Văn bản trên sử dụng ngôi kể ngôi thứ nhất, từ "tôi" (người con gái thứ ba - Chi-hon) làm nhân vật kể lại câu chuyện.

Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích này là từ ngôi thứ nhất, điểm nhìn trong tâm lý nhân vật Chi-hon. Người kể nhìn sự việc từ cảm xúc và suy nghĩ của mình, đặc biệt là sự hối hận, ân hận và đau lòng khi nhớ lại những khoảnh khắc đã quên lãng về mẹ.

Câu 3: Biện pháp nghệ thuật tương phản được sử dụng trong đoạn văn này. Tác giả đã đối chiếu hai tình huống trái ngược: khi mẹ bị lạc, Chi-hon lại ở một nơi rất xa, tham dự triển lãm sách, làm một công việc có liên quan đến công việc của mình nhưng không có mặt bên mẹ lúc bà cần. Biện pháp tương phản này làm nổi bật sự vô tâm và dửng dưng của Chi-hon đối với tình huống xảy ra với mẹ, từ đó thể hiện sự hối tiếc muộn màng của cô về sự thiếu quan tâm và tình yêu thương dành cho mẹ.

 

---

 

Câu 4: Người mẹ trong tác phẩm được thể hiện với phẩm chất kiên cường, hy sinh và sự quan tâm sâu sắc đến con cái. Bà luôn làm mọi việc với tình yêu thương và lo lắng cho gia đình, mặc dù không có điều kiện hoặc khả năng hoàn hảo để làm những điều mà các con mong đợi.Câu văn thể hiện phẩm chất của người mẹ là: “Mẹ lúc đó còn trẻ, mở to mắt ngạc nhiên không hiểu. ”Mặc dù bà đã không hiểu hết nhu cầu của con gái, bà vẫn cố gắng chọn cho cô chiếc váy mà cô không thích, chứng tỏ sự quan tâm và chăm sóc của mẹ.

Câu 5: Chi-hon đã hối tiếc điều gì khi nhớ về mẹ? Viết đoạn văn 4-5 câu nêu suy nghĩ về những hành động vô tâm có thể khiến những người thân tổn thương.Chi-hon hối tiếc vì đã không dành thời gian quan tâm, chăm sóc mẹ và đã không hiểu được những nhu cầu, cảm xúc của mẹ trong quá khứ. Cô hối hận về việc đã vô tâm với mẹ và chỉ nghĩ đến bản thân, đặc biệt là khi nhớ lại những khoảnh khắc như việc không mặc thử chiếc váy mẹ chọn cho mình, dù bà đã rất mong muốn cô thử nó.

Suy nghĩ về hành động vô tâm: Đôi khi, trong cuộc sống, chúng ta quá bận rộn với công việc và cuộc sống riêng mà quên mất những người thân yêu nhất. Những hành động vô tâm, như không quan tâm đến cảm xúc của mẹ, có thể khiến người thân cảm thấy buồn lòng và cô đơn. Chỉ đến khi mất đi hoặc xa cách, chúng ta mới nhận ra sự thiếu sót của mình và tiếc nuối những khoảnh khắc quý giá đã không trân

trọng.

 

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính trong đoạn trích trên là nghị luận.

Câu 2: Nội dung chính của đoạn trích là những suy ngẫm của tác giả về sự sống và cái chết, qua đó nhấn mạnh rằng cái chết là lời nhắc nhở của Tạo hóa để con người sống tốt hơn, chia sẻ và đối xử nhân ái với nhau trong cuộc sống.

 

Câu 3: Biện pháp tu từ trong đoạn (7) là biện pháp ẩn dụ. Cụ thể, "cái chết" được ví như một "cánh đồng bên cạnh", trong khi "đời sống hiện tại" được coi là một "cánh đồng" mà chúng ta đang sống. Đây là một cách dùng hình ảnh cụ thể (cánh đồng) để diễn đạt những khái niệm trừu tượng như sự sống và cái chết, làm nổi bật lên lên sự quan trọng của việc sống trung thực và sống ý nghĩa 

 

Câu 4: Tác giả cho rằng cái chết chứa đựng một lời nhắc nhở về cách sống của con người. Khi một người ra đi, nó là cơ hội để những người còn sống suy ngẫm và tự điều chỉnh hành động, đối xử tốt hơn với những người xung quanh. Cá nhân tôi đồng tình với ý kiến này vì cái chết chính là một phần của cuộc sống, và mỗi lần có ai đó ra đi, chúng ta không chỉ nhớ về họ mà còn nhận ra sự quý giá của thời gian và những mối quan hệ trong đời, từ đó có thể sống tốt hơn, yêu thương và sẻ chia nhiều hơn.

 

Câu 5: Thông điệp ý nghĩa nhất mà tôi rút ra từ văn bản là hãy sống tốt, sống nhân ái và trân trọng những mối quan hệ xung quanh. Vì cái chết luôn hiện hữu, và khi chúng ta đối mặt với sự ra đi của người khác, ta nhận ra rằng cuộc sống là hữu hạn, và chỉ có tình yêu, sự chia sẻ mới là điều đáng giá

nhất.