

Trần Tiến Long
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
Câu 1.
Phương thức biểu đạt chính của văn bản: nghị luận.
Câu 2.
Hai cặp từ, cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1):
Tằn tiện – phung phí
Hào phóng – keo kiệt
(Ngoài ra cũng có thể lấy thêm: thích ở nhà – ưa bay nhảy, bỏ bê gia đình – ở nhà)
Câu 3.
Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì mỗi người có hoàn cảnh sống, quan điểm, cách lựa chọn riêng; việc phán xét vội vàng có thể dẫn đến những suy nghĩ phiến diện, sai lệch và gây tổn thương không đáng có. Đồng thời, chúng ta cũng dễ bị chi phối bởi những định kiến thiếu khách quan.
Câu 4.
Hiểu về quan điểm "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó":
Tác giả muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta bị ràng buộc bởi những định kiến – dù là của bản thân hay xã hội – và không dám sống đúng với chính mình, thì đó là điều tồi tệ nhất. Nó khiến chúng ta đánh mất tự do cá nhân, không còn khả năng tự quyết định cuộc sống, và luôn sống trong nỗi sợ bị đánh giá.
Câu 5.
Thông điệp rút ra từ văn bản:
Mỗi người đều có quyền sống theo cách riêng của mình. Chúng ta không nên dễ dàng phán xét người khác và cũng đừng để bản thân bị ràng buộc bởi định kiến. Hãy học cách lắng nghe chính mình và sống một cuộc đời thật sự tự do, chân thành
.
Khối lượng của vật: 0,5 kg.
Vận tốc của vật tại độ cao 3 m: 9,49 m/s.
a. Lực kéo của động cơ: 800 N, Công: 36000 J, Công suất: 2,4 kW.
b. Lực kéo của động cơ: 1800 N, Công: 81000 J, Công suất: 5,4 kW.