Tạ Minh Đức

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Tạ Minh Đức
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

rong quãng đời học sinh của em, người để lại nhiều tình cảm và ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Thuý – cô giáo chủ nhiệm lớp 6 của em. Cô là người đầu tiên đồng hành cùng em trong những ngày đầu bước vào cấp hai với biết bao bỡ ngỡ và lo lắng.

Cô Thuý có dáng người thấp bé, mái tóc đen cắt ngắn ngang vai lúc nào cũng gọn gàng, khuôn mặt hiền hậu và ánh mắt luôn ánh lên sự dịu dàng, ấm áp. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn, nhưng cô luôn toát lên vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ và đầy trách nhiệm. Cô không chỉ là một giáo viên giỏi mà còn như một người mẹ thứ hai của cả lớp.

Những ngày đầu vào lớp 6, em còn rụt rè, sợ hãi trước môi trường mới. Chính cô Thuý là người đã nhẹ nhàng động viên, giúp em dần tự tin hơn. Cô luôn ân cần hỏi han từng bạn, nhớ tên và hiểu rõ tính cách của từng học sinh. Trong lớp học, cô nghiêm khắc nhưng cũng rất công bằng và tình cảm. Có lần em làm bài kiểm tra kém, em đã rất buồn. Cô không la mắng mà nhẹ nhàng bảo: “Không sao con, cô tin con sẽ làm tốt hơn ở lần sau.” Lời nói ấy như tiếp thêm cho em niềm tin và động lực.

Cô Thuý còn luôn quan tâm đến mọi hoàn cảnh trong lớp. Bạn nào khó khăn, cô sẵn sàng đứng ra kêu gọi sự giúp đỡ. Cô dạy chúng em không chỉ bằng sách vở, mà còn bằng chính hành động sống đẹp của mình. Nhờ cô, em học được cách sống tử tế, biết quan tâm và chia sẻ với mọi người xung quanh.

Dù bây giờ em đã lên lớp trên, nhưng hình ảnh cô giáo chủ nhiệm năm nào vẫn luôn in đậm trong tim em – người cô thấp bé, tóc ngắn, với trái tim lớn đầy yêu thương. Em sẽ mãi nhớ về cô với tất cả sự kính trọng và lòng biết ơn sâu sắc.

Mỗi dân tộc đều có những người con vĩ đại, làm rạng danh đất nước và để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lịch sử. Với dân tộc Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh chính là vị lãnh tụ vĩ đại như thế. Trong muôn vàn hình ảnh cảm động về Người, em xúc động nhất là sự kiện Bác Hồ rời bến cảng Nhà Rồng, rời xa quê hương thân yêu để ra đi tìm đường cứu nước.

Vào một ngày tháng 6 năm 1911, người thanh niên Nguyễn Tất Thành âm thầm bước lên con tàu Đô đốc Latouche Tréville, bắt đầu một hành trình dài đằng đẵng kéo dài hơn 30 năm trời. Bác ra đi với hai bàn tay trắng, không người thân thích, không tài sản, chỉ mang theo trong tim một tình yêu nước cháy bỏng và một khát vọng giải phóng dân tộc khỏi ách nô lệ. Khi ấy, Bác chỉ là một chàng trai đôi mươi, nhưng trái tim Người đã thuộc về đất nước, về những con người nghèo khổ đang sống trong cảnh lầm than.

Em không thể tưởng tượng được Bác đã trải qua biết bao khó khăn, vất vả nơi đất khách quê người: làm phụ bếp, quét tuyết, phát báo, sống trong đói rét, cô đơn. Nhưng tất cả những điều đó không làm Bác chùn bước. Chính tình yêu quê hương, ý chí kiên cường và tấm lòng thương dân vô hạn đã tiếp thêm sức mạnh cho Bác vượt qua mọi thử thách để tìm con đường cứu nước đúng đắn.

Sự kiện ra đi tìm đường cứu nước không chỉ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của Bác, mà còn là bước khởi đầu cho cuộc cách mạng vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Nhờ có chuyến đi ấy, Bác đã mang ánh sáng của chủ nghĩa Mác – Lênin về với nhân dân ta, dẫn dắt đất nước vượt qua bao gian khổ để giành lại độc lập, tự do.

Mỗi lần nhớ về hình ảnh Bác rời quê hương với ánh mắt kiên định, lòng em lại trào dâng niềm xúc động và biết ơn. Em thầm nhủ sẽ học tập theo tấm gương của Bác – sống giản dị, yêu thương con người, và luôn đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết.

Bác Hồ kính yêu – Người ra đi vì nước, để rồi trở về dẫn lối cho cả dân tộc bước ra khỏi bóng tối nô lệ. Cuộc đời và sự hi sinh của Bác mãi mãi là ánh sáng soi đường cho thế hệ trẻ chúng em hôm nay và mai sau.

Trong cuộc sống, có những con người âm thầm lặng lẽ, không ồn ào phô trương nhưng lại để lại trong lòng ta sự xúc động sâu sắc. Dì Bảy trong tản văn “Người ngồi đợi trước hiên nhà” của Huỳnh Như Phương là một người như thế – một người phụ nữ đã dành cả cuộc đời mình cho sự chờ đợi và hy sinh lặng lẽ, không đòi hỏi được ghi công hay báo đáp.

Dì Bảy là một người phụ nữ bình dị, sống nơi quê nhà, suốt đời gắn bó với căn nhà nhỏ và những người thân yêu. Dì không lập gia đình, không có con cái riêng, nhưng tình thương của dì dành cho đứa cháu – người “tôi” trong bài – lại chan chứa và bao la như tình mẹ. Khi cha mẹ của "tôi" rời quê lên thành phố, dì Bảy đã tình nguyện ở lại quê để chăm sóc, nuôi nấng “tôi” trưởng thành. Những hy sinh của dì không phải là những việc lớn lao, mà là từng bữa cơm chắt chiu, từng lần đưa đón, từng cái vuốt tóc dịu dàng khi “tôi” bị điểm kém hay bệnh đau. Đó là sự hi sinh âm thầm, không cần được nhắc đến, như ánh nắng dịu nhẹ buổi sớm mai, như cơn gió mát lành trong những trưa hè oi ả.

Có lẽ điều khiến em xúc động nhất là hình ảnh dì Bảy ngồi đợi trước hiên nhà, ánh mắt xa xăm dõi về phía con đường làng, như mong mỏi một ai đó trở về. Dì chờ, không phải để được báo đáp, mà vì tình thương. Dì ngồi đó như một bóng dáng không bao giờ phai trong kí ức người cháu – và cũng không phai trong lòng người đọc. Cái dáng ngồi ấy mang theo biết bao năm tháng hi sinh, biết bao mùa trôi qua trong lặng lẽ.

Dì Bảy chính là biểu tượng cho tình thương vô điều kiện, cho sự tận tụy và đức hi sinh của những người phụ nữ Việt Nam thầm lặng. Dì không cần ánh hào quang, không cần danh vọng – mà chỉ cần những người thân yêu được hạnh phúc, được bình an. Nhìn vào dì, em càng trân trọng hơn những người phụ nữ quanh mình – mẹ, bà, cô – những người vẫn ngày ngày âm thầm chăm lo cho gia đình, cho con cháu bằng tất cả tình yêu thương.

Tản văn khép lại, nhưng hình ảnh dì Bảy thì còn mãi trong lòng em – một người phụ nữ nhỏ bé nhưng trái tim lại bao la như biển lớn. Dì Bảy đã dạy em rằng: đôi khi, những điều vĩ đại nhất lại nằm trong những điều giản dị nhất – như sự hi sinh âm thầm của một người ngồi đợi trước hiên nhà.