K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

2 giờ trước (12:19)

Vào một buổi sáng tinh khôi của ngày đẹp trời, khu vườn nhỏ hiện ra trước mắt tôi như một bức tranh thiên nhiên rực rỡ và đầy sức sống. Từ sớm, ánh nắng ban mai đã nhẹ nhàng len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đất những tia sáng óng ả như rắc vàng lên lớp cỏ non mềm mại. Mặt trời như một quả cầu lửa khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời xanh biếc, không gợn một áng mây, tạo nên không gian khoáng đạt và thanh bình đến lạ thường.

Khắp khu vườn, muôn hoa đua nở. Hoa hồng kiêu sa với những cánh hoa mịn màng đỏ thắm, hoa cúc vàng rực rỡ như những mặt trời nhỏ đang mỉm cười dưới nắng, xen lẫn là những đóa hoa lan trắng muốt dịu dàng như làn mây. Mỗi loài hoa mang một sắc màu, một dáng vẻ riêng, nhưng khi cùng nhau khoe sắc giữa thiên nhiên, chúng tạo nên một khung cảnh hòa hợp và sống động, khiến người ta không thể rời mắt.

Dưới những tán cây xanh rợp bóng, từng chiếc lá đung đưa nhè nhẹ trong gió. Âm thanh xào xạc của lá cây hòa quyện với tiếng chim hót líu lo trên cành tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên dịu êm. Chim chóc dường như cũng vui vẻ hơn trong tiết trời dễ chịu, chúng ríu rít gọi nhau, bay lượn khắp nơi, tô điểm thêm cho khu vườn sự sống động và gần gũi.

Trên những luống rau xanh mướt, sương đêm vẫn còn đọng lại lấp lánh như những viên ngọc nhỏ. Dưới nắng nhẹ, những giọt sương ấy phản chiếu ánh sáng long lanh như pha lê, làm cho khu vườn càng trở nên huyền ảo. Đàn bướm nhiều màu sắc tung bay chập chờn khắp nơi, như những nét chấm phá rực rỡ trên bức tranh thiên nhiên đầy mê hoặc. Thi thoảng, vài chú ong cần mẫn bay đến hút mật, tiếng vo ve của chúng như một bản nhạc nền nhẹ nhàng cho buổi sáng yên bình.

Không khí trong lành và thoảng hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ khiến lòng người trở nên nhẹ nhõm, mọi muộn phiền dường như tan biến. Khu vườn không chỉ là một khoảng xanh giữa cuộc sống hối hả, mà còn là một chốn bình yên, nơi tâm hồn được thư giãn, được trở về với những gì tự nhiên và giản dị nhất.

Vào những ngày đẹp trời như thế này, khu vườn giống như một thiên đường thu nhỏ – nơi mọi giác quan đều được đánh thức, và trái tim như được sưởi ấm bởi vẻ đẹp thuần khiết của thiên nhiên.


Cuốn sách “Dế Mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài là một tác phẩm mang đậm chất nhân văn, lan toả những thông điệp sâu sắc về lòng nhân ái, tình bạn cao quý và tình đoàn kết. Từng trang sách mộc mạc nhưng mỗi dòng chữ lại mang những ý nghĩa sâu xa về cuộc sống. Trên đời này sống để yêu thương, sống để làm việc có ích cho xã hội, sống phải có trách nhiệm, sống để học tập và ...
Đọc tiếp

Cuốn sách “Dế Mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài là một tác phẩm mang đậm chất nhân văn, lan toả những thông điệp sâu sắc về lòng nhân ái, tình bạn cao quý và tình đoàn kết. Từng trang sách mộc mạc nhưng mỗi dòng chữ lại mang những ý nghĩa sâu xa về cuộc sống. Trên đời này sống để yêu thương, sống để làm việc có ích cho xã hội, sống phải có trách nhiệm, sống để học tập và  trau dồi các kiến thức từng ngày một. Con người đã từng nói“Không có hành động tử tế nào kết thúc chỉ ở chính nó. Một hành động tốt mở ra hành động tiếp theo. Những hành động tốt tạo ra những tấm gương. Một hành động nhỏ có lòng tốt trải rộng, rễ lan tỏa mọc thành cây cỏ. Điều tuyệt vời mà lòng tốt mang lại cho người khác là khiến họ trở nên tốt đẹp.” Câu này sửa sao cho hết rối ạ?

0
3 tháng 6

Tái chế là quá trình chuyển đổi các vật liệu đã qua sử dụng thành sản phẩm mới hoặc tái sử dụng chúng để giảm thiểu sự lãng phí tài nguyên và ô nhiễm môi trường.

3 tháng 6

- Khái niệm: Văn bản thông tin là văn bản chủ yếu dùng để cung cấp thông tin về các hiện tượng tự nhiên, thuật lại các sự kiện, giới thiệu các danh lam thắng cảnh, hướng dẫn các quy trình thực hiện một công việc nào đó,…

- Đặc điểm:

+ Văn bản thông tin thường được trình bày bằng chữ viết kết hợp với các phương thức khác như hình ảnh, âm thanh,…

+ Sau nhan đề là sapô (thường là đoạn văn in đậm, có tác dụng thu hút người đọc và tóm tắt toàn bộ nội dung chính của VBTT)

2 tháng 6

Trong đàn gà nhà em nuôi, em thích nhất là con gà trống to khỏe, oai phong. Nó như một “chú lính canh” dũng cảm của sân nhà.

Con gà trống có bộ lông óng mượt với màu đỏ nâu pha đen trông rất đẹp mắt. Cái mào đỏ rực như chiếc vương miện đội trên đầu làm nó càng thêm oai vệ. Hai mắt nhỏ nhưng sáng và tinh anh. Cái mỏ vàng cứng cáp, mỗi lần nó cất tiếng gáy là cả xóm đều nghe thấy.

Cổ gà dài, lúc nào cũng ưỡn lên kiêu hãnh. Đôi chân chắc khỏe, có cựa nhọn hoắt như những chiếc móc câu. Đặc biệt, cái đuôi cong vút với những chiếc lông dài màu xanh đen óng ánh là điểm em thích nhất ở nó.

Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa lên cao, tiếng gáy vang "ò ó o" của nó đánh thức cả nhà dậy. Nhìn nó đi dạo quanh sân, thỉnh thoảng bới đất tìm thức ăn cho gà mái và gà con, em càng yêu quý nó hơn.

Con gà trống không chỉ đẹp mà còn rất có ích. Em xem nó như người bạn nhỏ thân thiết trong vườn nhà mình.


Bài văn tả chú gà trống:

Bài làm

Nhà bà em có nuôi một đàn gà. Oai phong nhất đàn là một chú gà trống.

Chú gà trống năm nay đã gần hai tuổi, trổ mã cao lớn và đỏm dáng lắm. Chú to gấp hai lần các cô gà mái. Với cái thân to, chắc nịch. Dễ có khi cũng phải nặng hơn 3kg. Toàn thân chú bao phủ bởi lớp lông dày và mượt mà. Bên trong là lớp lông tơ mịn màu trắng giúp chú giữ ấm và bảo vệ da. Bên ngoài là lớp lông màu đỏ cam óng ánh, giúp cơ thể không bị thấm nước. Đôi chân chú gà trống to như ngón tay cái, với lớp da vàng ươm. Bộ móng của chú sắc nhọn, đến mấy chú chó to cũng phải dè chừng. Cùng với móng vuốt, chú còn có cái mỏ vàng nhọn và cứng, có thể mổ cả những loại hạt cứng. Nhờ vậy, chú ta trở thành người bảo vệ cho cả đàn gà. Chiếc vương miện đỏ chót trên đầu chú chính là minh chứng cho chức vụ quan trọng đó ở trong đàn.

Hằng ngày, khi mặt trời vừa mọc, chú gà trống sẽ cất vang tiếng gáy, đánh thức mọi người. Rồi chú vào chuồng, thúc giục đàn gà ra vườn kiếm ăn. Còn chú ta thì sẽ vừa tìm mồi vừa cảnh giác bảo vệ cho cả đàn.

Em thích chú gà trống lắm. Hôm nào sang nhà bà, em cũng ra vườn ngắm chú rồi mới đi chơi.

~ chúc bn học tốt! ~

31 tháng 5

Người T4 tên là Lan

31 tháng 5

Vì nhà Lan có 4 anh chị em nên ng thứ 4 tên là Lan

31 tháng 5

Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.


Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.


Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.


Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.

31 tháng 5

Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.

Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.

Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.

Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.

2 tháng 6

Ngọn Núi Và Dòng Suối Nhỏ

Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi cao sừng sững, uy nghi và điềm tĩnh, từ bao đời nay vẫn đứng vững giữa đất trời. Ngọn núi ấy được người dân quanh vùng gọi là Núi Mẹ, vì nó chở che cho muôn loài và không bao giờ thay đổi.

Dưới chân núi, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Dòng suối rất đặc biệt: nó không chịu đứng yên một chỗ mà suốt ngày đêm chảy trôi, đi khắp nơi, len lỏi qua làng mạc, đồng ruộng, rừng núi. Vì đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp, dòng suối dần trở nên kiêu căng. Nó thường khoe khoang rằng mình đã thấy biển lớn, thác cao, đã nghe tiếng chim rừng hót vang và đã từng phản chiếu ánh sáng của trăng rằm giữa rừng già.

Một hôm, dòng suối dừng lại dưới chân Núi Mẹ và cất tiếng nói:

– Này Núi, suốt bao năm nay ông chỉ đứng im một chỗ, có thấy gì ngoài mây mù và gió lạnh đâu. Còn tôi, tôi đã đi khắp nơi, mang theo tin tức của thế giới. Tôi mới thật sự hiểu cuộc sống là gì!

Ngọn núi trầm lặng nhìn dòng suối và mỉm cười:

– Con suối bé nhỏ, ta tuy đứng yên, nhưng trong lòng ta là mạch nguồn đã nuôi dưỡng chính con. Chính nhờ những cơn mưa thấm vào đất đá nơi ta mà con mới được sinh ra. Ta đứng đây không phải vì ta không muốn đi, mà vì ta biết đôi khi, đứng yên cũng là một cách để hiểu đời sâu sắc hơn.

Dòng suối nghe xong, im lặng một lúc rồi tiếp tục chảy đi. Trong lòng nó bắt đầu có gì đó thay đổi. Nó hiểu rằng dù mình có đi xa đến đâu, thì điểm khởi đầu – nơi núi mẹ trầm mặc – vẫn là nguồn cội, là gốc rễ không thể thiếu.

Từ đó, mỗi lần chảy qua chân núi, dòng suối không còn kiêu ngạo nữa. Nó róc rách cất tiếng như một lời tri ân, và ngọn núi vẫn đứng đó, im lặng và điềm tĩnh, như một người mẹ già nhìn con mình khôn lớn.

2 tháng 6

Vào sinh nhật lần thứ 12 của em, em nhận được một món quà đặc biệt từ bà nội – đó là một chiếc khăn len do chính tay bà đan. Khăn không mới, cũng chẳng đắt tiền, nhưng khi cầm vào tay, em cảm nhận được cả tình yêu thương ấm áp của bà.

Bà bảo: “Bà đan chiếc khăn này từ sợi len cũ mẹ con từng dùng lúc bằng tuổi con. Bà muốn giữ lại một chút ký ức, tặng con như một điều may mắn.” Khi nghe bà nói, em đã bật khóc. Chiếc khăn không chỉ giúp em ấm áp trong mùa đông, mà còn nhắc em nhớ rằng mình luôn được yêu thương, bao bọc.

Từ đó, mỗi khi trời lạnh, em lại quàng chiếc khăn ấy – như đang mang theo tình cảm của cả gia đình bên mình. Đó là món quà nhỏ bé nhưng có ý nghĩa lớn lao nhất với em.