Chương 1:3
Bàn tay nam thanh niên siết chặt vai tôi như kìm sắt, các ngón tay hằn sâu vào da thịt qua lớp vải bộ đồ Sói. Hắn có mùi khác biệt - không phải mùi chất tẩy rửa tiêu chuẩn của Hệ thống, mà là thứ mùi hăng nồng của mồ hôi thật, của sự sống thực sự. Điều này khiến tôi giật mình hơn cả lời cảnh báo của hắn. "Mày là ai?" Tôi hỏi khẽ, cố gắng không để camera an ninh gắn trên trần phòng bắt được cử động môi. Hắn mím chặt môi, đưa tay lên vạt áo khoác Sói và xé nhẹ - một tấm thẻ bài ẩn giấu bên trong hiện ra với dòng chữ: "K7-Đặc nhiệm giám sát nội bộ". Không phải Sói thông thường, mà là thành phần đặc biệt được huấn luyện để phát hiện bất đồng chính kiến ngay trong hàng ngũ giám sát. Một tiếng bíp vang lên từ cổ tay hắn. Màn hình hologram hiện lên, hiển thị hình ảnh Nora đang bị dẫn đi qua những hành lang tối, về phía Khu Sản Xuất. Nhưng có điều gì đó không ổn - cô ấy đi không vững, đầu nghiêng về một bên không tự nhiên, như thể đang bị điều khiển từ xa. "Thuốc hôm nay có vấn đề," hắn thì thầm, "Thành phần đặc biệt tăng lên 40%. Chúng đang đẩy nhanh tiến trình." Trước khi tôi kịp hỏi "tiến trình" gì, một chuỗi âm thanh lạ từ hệ thống loa vang lên - không phải thông báo thông thường mà là thứ âm điệu trầm đục, gợn sóng, như tiếng vọng từ lòng đất. Các bóng đèn nhấp nháy theo nhịp, chiếu sáng căn phòng theo chu kỳ đều đặn đến mức ám ảnh. K7 kéo tôi vào góc tối nhất, nơi camera không thể quan sát rõ. Hắn mở lòng bàn tay - một thiết bị nhỏ xíu phát ra hình chiếu 3D về một khu phức hợp ngầm dưới Tháp Nhận Thức. "Phòng 9 chỉ là phần nổi," hắn nói, "Bên dưới còn cả một thành phố chết. Nơi họ thí nghiệm trên những Khóa sinh không đạt chuẩn." Tôi suýt nôn khi hình ảnh hiện ra - những cơ thể biến dạng nằm trong bể kính, da thịt hòa lẫn với máy móc, mắt mở trừng trừng như đang kêu cứu. Đột nhiên, hình ảnh chuyển sang cảnh một căn phòng trắng toát, nơi Nora đang bị trói vào ghế, đầu nối với máy móc phức tạp. "Chúng đang chuẩn bị chuyển đổi cô ấy," K7 nói, giọng khẩn trương, "Nhưng có đường tắt xuống đó. Qua hệ thống ống dẫn khí ở phía Đông." Chuông báo động rú lên. K7 đẩy mạnh tôi ra xa, giả vờ đang kiểm tra thông tin trên tablet. Cửa phòng mở ra, một Robot Tuần Tra AC-17 tiến vào, mắt camera quét qua chúng tôi. "Khóa sinh N9LY-8173," giọng nói robot vang lên, "Báo cáo ngay lập tức cho Giám sát viên trưởng. Phát hiện hoạt động bất thường tại Khu Sản Xuất." Tim tôi đập thình thịch. Liệu chúng đã phát hiện ra Nora? Hay tệ hơn - phát hiện ra cả K7? Nhưng khi nhìn vào màn hình tablet mà K7 đưa ngang tầm mắt, tôi thấy hình ảnh rõ hơn - một nhóm 5 Khóa sinh đang cố mở cửa sập dẫn xuống Phòng 9, nơi tôi đã thấy trong bài kiểm tra Phân loại. K7 khẽ đẩy vào tay tôi một vật nhỏ - một viên nang kim loại lạnh ngắt. "Khi xuống tới đó," hắn nói thầm nhanh, "Bóp vỡ cái này. Nó sẽ vô hiệu hóa hệ thống giám sát trong 9 phút 17 giây. Đúng khoảng thời gian họ cần để chuyển đổi một Khóa sinh." AC-17 rít lên đầy đe dọa khi tôi chậm trễ. Tôi phải đi ngay lúc này. Nhưng trước khi bước ra cửa, tôi nhìn thấy trên tablet của K7 - hình ảnh những Khóa sinh kia đã mở được cửa sập. Và thứ hiện ra từ bên dưới không phải là cầu thang, mà là một bàn tay cơ khí khổng lồ, với những ngón tay dài như lưỡi dao, đang từ từ vươn lên.
nhìu chương đọc bao h cho hết đây
Hỏng bít