Viết đoạn văn (7-10 dòng) trình bày suy nghĩ về người mẹ trong văn bản "Gặp lá cơm nếp".
Giúp mình >_<
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nhân vật người con trong bài thơ “Gặp lá cơm nếp” khiến tôi cảm thấy vô cùng yêu mến. Nhà thơ không khắc họa nhân vật này qua ngoại hình mà chủ yếu qua lời nói, hành động. Người con hiện lên với tình cảm yêu thương, trân trọng dành cho người mẹ. Khi đọc những câu thơ đó, tôi có thể tưởng tượng nhân vật người con có thể là một người chiến sĩ, sau nhiều năm xa nhà có dịp về thăm. Khi nhìn thấy lá hình ảnh lá cơm nếp, người chiến sĩ đã nhớ về bát xôi mùa gặt của mẹ, nhớ về người mẹ. Dù chỉ là một sự vật giản dị, nhưng người con đã nhớ về mẹ, điều đó cho thấy một tâm hồn nhạy cảm của nhân vật này. Không chỉ vậy, người chiến sĩ còn tình yêu dành cho đất nước khi trong lòng anh luôn dạt dào tình cảm với làng quê, dân tộc: “Ôi cái mùi vị quê hương/Con làm sao quên được”. Qua bài thơ, tôi thấu hiểu hơn tâm trạng của những người lính khi phải rời xa quê hương, mẹ hiền. Và tôi cũng thêm yêu quý, trân trọng người mẹ của mình nhiều hơn.
Ngay tiếng đầu tiên, tác giả đã dùng từ ''Ôi'' để miêu tả cảm xúc xúc động trong mình.Tác giả thể hiện sự nhớ thương đối với mẹ già, với những bát xôi mùa gặt mà mình từng nếm qua . Cũng như hiện tình yêu thương quê hương và mẹ của mình. Tình yêu quê hương của tác giả cũng tựa như lòng kính yêu đối với mẹ già được thể hiện qua 2 câu thơ:
''Mẹ già và đất nước
Chia đều nỗi nhớ thương.''
Nhớ mẹ cũng là vì xa nhà đã mấy năm. Còn đất nước thì là vì tấm lòng của những người công dân,người chiến sĩ yêu nước.
Bài tham khảo :
Sau khi đọc xong những dòng thơ đầy xúc động về hình ảnh người lính trong bài thơ “Đồng dao mùa xuân” của Nguyễn Khoa Điềm, em đã có rất nhiều suy nghĩ về trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với sự nghiệp bảo vệ quê hương đất nước.
Bài thơ thể hiện tình cảm tiếc thương, sự trân trọng và biết ơn những người đã dâng hiến tuổi thanh xuân của mình cho đất nước. Đó chính là những người lính đã hi sinh trên chiến trường Trường Sơn trong “Những năm máu lửa”. Hình ảnh người lính bình dị, thân quen với trách nhiệm lớn lao mà các anh phải gánh vác trên vai gợi cho người đọc thấy mình cần phải có trách nhiệm hơn với quê hương, đất nước. Cho dù những người lính ấy đã hi sinh nhưng anh linh của các anh vẫn còn sống mãi. Đặc biệt là “ngày xuân ngọt ngào” của người lính không bao giờ mất đi, mà sẽ từ núi xanh trở về và hồi sinh trong các thế hệ sau, trong mùa xuân đất nước.
Từ hình ảnh người lính trong bài thơ, người đọc chúng ta sẽ gợi nên nhiều suy nghĩ về trách nhiệm của thế hệ trẻ trong sự nghiệp bảo vệ quê hương đất nước. Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện đại ngày nay, có rất nhiều thanh niên còn ham chơi, không chịu khó học tập, rèn luyện bản thân. Họ lo sợ và cho rằng, tham gia học quân sự, rèn luyện tư tưởng Đảng, đi bộ đội là những việc làm không cần thiết, mất thời gian và lãng phí thanh xuân của họ. Nhưng họ đâu có biết rằng, để có được một cuộc sống hòa bình, tự do và hạnh phúc như này hôm nay, thế hệ trước bao gồm những người lính cách mạng đã phải chiến đấu, hi sinh cực khổ như thế nào. Họ cũng chỉ là những chàng thanh niên trẻ tuổi như chúng ta, nhưng họ vì sự nghiệp lớn lao của dân tộc mà hi sinh bản thân, tuổi xuân của mình cống hiến cho đất nước. Nếu không có họ thì sẽ không thể có chúng ta của ngày hôm nay.
Vì vậy, các bạn trẻ cần phải giác ngộ, rèn luyện ý thức và tư tưởng đúng đắn, kịp thời. Không ngừng học tập, trau dồi bản thân để ngày càng phát triển. Tích cực tham gia vào các hoạt động tập thể mang nhiều ý nghĩa, sức ảnh hưởng lớn. Tự tin, dũng cảm chinh phục mọi khó khăn, dám đương đầu với thử thách và nguy hiểm. Khi Tổ quốc cần thì phải sẵn sàng tham gia, cống hiến sức trẻ vì sự nghiệp lớn lao của dân tộc. Bên cạnh đó, phê bình, tố cáo các hành vi phản động, thiếu trách nhiệm với nền độc lập, hòa bình của đất nước.
Chúng ta của hôm nay được thừa hưởng những thành quả của sự chiến đấu, hi sinh anh dũng của thế hệ trước. Chính vì thế, là những thanh niên trẻ tuổi, hãy đóng góp sức mình để tiếp nối truyền thống yêu nước và làm nên đất nước muôn đời.
Bài thơ "Gặp lá cơm nếp" được viết lên từ nỗi nhớ, tình yêu mà nhà thơ dành cho mẹ. Tác giả đã xa nhà nhiều năm, thèm một bát xôi nếp mùa gặt và nhớ về mẹ cùng những hương vị yêu dấu của làng quê. Trong tâm hồn các anh, người mẹ là hình ảnh lớn lao nhất, đẹp đẽ nhất của quê hương. Với người lính, mẹ là suối nguồn của yêu thương, là ánh sáng diệu kì dõi theo con suốt cuộc đời.
Bài thơ "Gặp lá cơm nếp" được viết lên từ nỗi nhớ, tình yêu mà nhà thơ dành cho mẹ. Tác giả đã xa nhà nhiều năm, thèm một bát xôi nếp mùa gặt và nhớ về mẹ cùng những hương vị yêu dấu của làng quê. Trong tâm hồn các anh, người mẹ là hình ảnh lớn lao nhất, đẹp đẽ nhất của quê hương. Với người lính, mẹ là suối nguồn của yêu thương, là ánh sáng diệu kì dõi theo con suốt cuộc đời.
Bài thơ "Gặp lá cơm nếp" của nhà thơ Hữu Loan miêu tả hình ảnh người mẹ với những nét đặc trưng và ý nghĩa sâu sắc. Người mẹ trong bài thơ được tác giả tả dưới hình ảnh một chiếc lá cơm nếp, mang đậm ý nghĩa về tình mẹ hiền hậu, sự ân cần và hy sinh vô điều kiện.
Người mẹ được miêu tả như một chiếc lá cơm nếp, tượng trưng cho sự chăm sóc và nuôi dưỡng của mẹ đối với con cái. Lá cơm nếp là một biểu tượng của sự ấm áp, bao bọc và đầy đủ. Từng hạt cơm nếp trên lá thể hiện sự quan tâm và tình yêu thương vô điều kiện của người mẹ dành cho con.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ còn được tác giả tả qua những từ ngữ như "mẹ ơi", "mẹ hiền", "mẹ yêu", "mẹ ơi, mẹ ơi", tạo nên sự gần gũi, thân thiết và yêu thương. Người mẹ trong bài thơ là nguồn cảm hứng, là nguồn sức mạnh và niềm tin cho con cái.
Từng câu thơ trong bài thơ "Gặp lá cơm nếp" đều thể hiện lòng biết ơn và tôn kính của tác giả đối với người mẹ. Hình ảnh người mẹ trong bài thơ mang đến một thông điệp về tình mẹ, sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện của người mẹ dành cho con cái. đây đc ko bn
Bài làm
Cha mẹ là người có công sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta nên người, vì thế dù có đi bất cứ nơi đâu thì chúng ta cũng luôn hướng về cha mẹ. Thanh Thảo đã khéo nói hộ chúng ta nỗi nhớ ấy thông qua bài thơ Gặp lá cơm nếp. Khi xa nhà, bỗng dưng gặp lá nếp mà nỗi nhớ mẹ, nhớ quê hương cứ thế ùa về. Nhớ về mẹ là nhớ món xôi của mẹ “bát xôi mùa gặt/ mùi xôi sao lạ lùng”. Mùi xôi của mẹ hay chính là vị quê hương quen thuộc luôn thường trực trong con “thơm suốt đường con”. Tình yêu mẹ, yêu quê hương đất nước không chỉ được thể hiện qua món xôi, qua mùi vị quê hương, tình yêu thương đó đã dâng trào bộc trực ra lời nói “ôi mùi vị quê hương/ con làm sao quên được/ mẹ già và đất nước/ chia đều nỗi nhớ thương”. Mẹ được đặt ngang với đất nước, được người con chia đều nỗi nhớ thương, qua đó chúng ta thấy được tình cảm sâu nặng của người con dành cho người mẹ già yêu quý của mình.
*Xin lỗi, có thể mình không để ý có bao nhiêu câu. Mong bạn tick cho mình ạh
Trong văn bản “Gặp lá cơm nếp”, hình ảnh người mẹ hiện lên vô cùng giản dị mà đầy xúc động. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, mẹ vẫn luôn nghĩ đến con, luôn cố gắng mang đến cho con những gì tốt đẹp nhất, dù chỉ là gói xôi hay chiếc bánh. Tình mẹ trong truyện được thể hiện qua hành động lặng lẽ, tấm lòng hy sinh âm thầm mà sâu sắc. Qua đó, em cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, chân thành và cảm động. Người mẹ trong văn bản khiến em liên tưởng đến mẹ của mình – cũng yêu thương, lo lắng cho em từng điều nhỏ nhặt. Văn bản giúp em thêm yêu quý, trân trọng mẹ và hiểu rằng: không có tình cảm nào cao cả hơn tình mẹ dành cho con.