Có một cô bé tên là Niall, tám tuổi – cái tuổi còn chưa đủ để hiểu hết những điều mất mát, nhưng lại thừa nhạy cảm để thấy trái tim mình nhói lên khi không có ai ở bên.
Niall không nhớ rõ mình đến từ đâu. Chỉ là, đôi lúc, trong giấc mơ khẽ chao nghiêng như chiếc thuyền giấy giữa dòng nước lớn, cô bé lại thấy mình đứng trước một cánh cửa bằng gỗ cũ, có mùi nắng hong khô và thoảng đâu đó hương bánh mì ấm áp… phía sau cánh cửa ấy là tiếng cười trong trẻo của ai đó – có thể là mẹ, hoặc một người mà cô chưa từng đặt tên, nhưng rất muốn được ôm lại lần nữa.
Thế giới nơi Niall thức dậy lại là một nơi khác. Không gian lạ lẫm như một bức tranh bị xé nát rồi dán lại bằng nước mắt. Mặt đất phủ đầy sương trắng, hàng cây cao đến mức che lấp cả bầu trời, còn gió thì cứ thổi mãi, thổi mãi, như đang thì thầm gọi tên một ai đã lãng quên nơi đây.
Niall không sợ. Hoặc có thể là có, nhưng cô bé giấu nỗi sợ trong đôi mắt to tròn đen láy, nơi ngấn nước lặng lẽ chờ rơi mà chẳng ai buồn lau. Từ lúc nào đó, nước mắt với Niall không còn là thứ để òa khóc, mà là một sự tồn tại dịu dàng – như cách một đoá hoa cúi đầu trước cơn gió lạnh cuối thu.
"Con muốn về nhà…" – đó là điều duy nhất cô bé còn nhớ, còn cảm. Không tên, không địa chỉ, không khuôn mặt rõ ràng. Chỉ là một lời thì thầm trong gió, như âm vang từ trái tim không chịu già đi.
Và thế là… cô bé bắt đầu hành trình tìm về nơi chưa biết tên – nơi có thể không tồn tại, nhưng là điều duy nhất khiến đôi chân gầy nhỏ ấy tiếp tục bước đi.
Niall không có bản đồ. Không ai dắt tay. Nhưng cô có trái tim – thứ ấm áp đến lạ lùng giữa cái thế giới đã quá lạnh, quá vắng. Trái tim ấy khiến cô dừng lại nhặt một con chim sẻ bị gãy cánh, nhường miếng bánh khô cho một con cáo con đói run dưới mưa, và mỉm cười với cả những kẻ xa lạ không buồn cất lời.
Người ta nhìn cô bé với ánh mắt tò mò, có kẻ thương hại, có người hờ hững như thể Niall chỉ là một cơn gió nhỏ thổi qua đời họ. Nhưng không ai biết, bên trong dáng hình mong manh ấy là cả một đại dương sâu thẳm của những khát khao và chờ đợi. Mỗi đêm, cô bé lại ngước lên trời, nơi những vì sao vẫn lấp lánh dẫu chẳng thuộc về ai, và thầm hỏi:
"Có ai ở ngoài kia đang nhớ con không nhỉ?"
Không ai trả lời.
Chỉ có gió lướt qua mái tóc rối tung, vuốt ve như bàn tay mẹ đã xa quá lâu. Chỉ có cây cỏ ngả mình trước bước chân cô bé – dịu dàng như chào đón một điều gì rất mong manh mà thiêng liêng.
Dọc đường đi, Niall thường nghe thấy tiếng cười, tiếng gọi, tiếng những giấc mơ cũ ùa về như mùi mưa trong trí nhớ. Có lần cô tưởng như nghe ai đó gọi tên mình rất khẽ – Niall – như hơi thở giữa làn sương sớm. Nhưng quay lại, chỉ là bóng cây đổ dài và một chiếc lá vừa lìa cành.
Cuộc hành trình không phải là cuộc phiêu lưu rực rỡ của những câu chuyện cổ tích. Nó chậm rãi, âm thầm, và đôi khi… lặng ngắt như một lời cầu nguyện không được hồi đáp.
Nhưng trong lòng cô bé, một điều vẫn không thay đổi: niềm tin.
Không phải niềm tin rằng sẽ có ai đó cứu lấy mình. Mà là niềm tin rằng có một nơi để trở về, có một bàn tay sẽ ôm cô vào lòng và nói rằng: "Con đã về rồi… con gái nhỏ của mẹ."
Dù ký ức chỉ là những mảnh ghép mờ nhòe, dù con đường trước mặt còn dài như vô tận, Niall vẫn bước tiếp. Từng bước một. Như thể từng nhịp tim cô bé là một lời khẳng định: "Con sẽ tìm được nhà. Dù là ở cuối chân trời."
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

12/10/1492
Tích cho me điiiiiiiiiiiii
HT

1. Em hiểu "khám phá thế giới" là việc tìm tòi, khám phá ra những gì mới lạ, tồn tại trong tự nhiên hoặc xã hội loài người ở khắp nơi trên thế giới.
2. Theo em, người ta cần khám phá thế giới vì để khám phá ra những điều mới lạ và có thể phát minh ra được những thứ mới tiện ích hơn.

Chủ đề 1: Tìm hiểu về ngày, đêm và bốn mùa trong năm
Em biết được có hiện tượng ngày và đêm là do trái đất quay xung quang mặt trời. Một năm trên Trái Đất được chia thành 4 mùa: xuân, hạ, thu, đông, vì trái đất di chuyển theo quỹ đạo hình elip quanh Mặt trời và đồng thời xoay theo trục có vị trí nghiêng tương đối với bề mặt của quỹ đạo. Điều đó có nghĩa là các bán cầu khác nhau được nhận được lượng khác nhau của ánh sáng Mặt trời trong suốt một năm. Bởi vì, Mặt trời là nguồn ánh sáng và năng lượng của chúng ta, sự thay đổi cường độ và sự tập trung các tia mặt trời đã tạo nên sự thay đổi và xuất hiện các mùa trong năm: Mùa đông, xuân, hạ và thu.

TT | Tên bài | Tác giả | Thể loại | Nội dung chính |
1 | Đường đi Sa Pa | Nguyễn Phan Hách | Văn xuôi | Ca ngợi cảnh đẹp Sa Pa, thể hiện tình cảm yêu mến cảnh đẹp đất nước. |
2 | Trăng ơi từ đâu đến | Trần Đăng Khoa | Thơ | Thể hiện tình cảm gắn bó với quê hương đất nước. |
3 | Hơn một nghìn ngày vòng quanh trái đất | Hồ Diệu Tẩn; Đỗ Thái | Văn xuôi | Maj-gien-lăng cùng đoàn thủy thủ trong chuyến thám hiểm hơn một nghìn ngày đã khẳng định trái đất hình cầu, phát hiện Thái Bình Dương và nhiều vùng đất mới. |
4 | Dòng sông mặc áo | Nguyễn Trọng Tạo | Thơ | Dòng sông duyên dáng luôn đổi màu - sáng, trưa, chiều, tối - như mỗi lúc lại khoác lên mình một chiếc ảo mới. |
5 | Ăng-co Vát | Sách Những kì quan thể giới | Văn xuôi | Ca ngợi vẻ đẹp của khu đền Ăng-co-vát, Cam-pu-chia |
6 | Con chuồn chuồn nước | Nguyễn Thế Hội | Văn xuôi | Miêu tả vẻ đẹp của con chuồn chuồn nước, thể hiện tình yêu đối với quê hương |

Thế giới nội tâm nhân vật được Nguyễn Du khám phá, thể hiện bằng nhiều phương tiện cử chỉ, hành động, ngôn ngữ đối thoại và độc thoại, lời nửa trực tiếp, "ngôn ngữ" thiên nhiên trong đó, hình tượng thiên nhiên chiếm giữ vị trí quan trọng.

tô xanh văn bản là nhìn được nhé (nhận xét nó)
Câu chuyện của cậu rất hay. Cậu có thể kéo dài và viết thêm với khởi đầu này rồi đó! Cảm ơn vì đã giúp mình nhớ đến mẹ!