K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

trả lời cho 5*


17 tháng 4

Lòng trung thực là một phẩm chất cao đẹp, được thể hiện qua nhiều câu chuyện và tấm gương nổi bật. Dưới đây là một số dẫn chứng tiêu biểu:

  1. Câu chuyện về George Washington và cây anh đào: Khi còn nhỏ, George Washington (Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ) đã vô tình chặt cây anh đào yêu quý của cha mình. Khi được hỏi, ông đã thừa nhận lỗi lầm và nói: “Con không thể nói dối. Con đã chặt cây đó bằng chiếc rìu nhỏ của mình.” Hành động trung thực này đã thể hiện bản chất chân thật và trách nhiệm của ông, một phẩm chất được kính trọng suốt cuộc đời.
  2. Thành ngữ “Thật thà là cha quỷ quái”: Trong dân gian Việt Nam, câu nói này nhắc nhở rằng sự trung thực thường mang lại niềm tin và thành công lâu dài hơn là sự gian dối. Nhiều câu chuyện cổ tích Việt Nam cũng đề cao lòng trung thực, như trong truyện cổ “Cây tre trăm đốt,” nơi người thật thà được nhận phần thưởng xứng đáng.
  3. Học sinh trả lại tiền nhặt được: Có rất nhiều trường hợp trong đời sống hàng ngày, như học sinh nhặt được ví hoặc tiền rơi và đem trả lại cho người đánh mất, dù giá trị món đồ lớn hay nhỏ. Điều này chứng tỏ rằng lòng trung thực không phân biệt tuổi tác hay hoàn cảnh, mà xuất phát từ tâm hồn trong sáng.
28 tháng 4 2020

    Đức tính trung thực là một trong những đức tính cần thiết để xây dựng và hoàn thiện nhân cách của con người. Về khái niệm, có thể hiểu tính trung thực là đức tính ngay thẳng, tôn trọng sự thật. Biểu hiện của tính trung thực là hành động, suy nghĩ thật thà, ngay thẳng, luôn nói đúng sự thật, không gian dối, không bao che bất cứ điều gì. Trong học tập, tính trung thực được thể hiện khi chúng ta nghiêm túc học tập, nghiêm túc làm bài, không quay cóp, gian lận trong thi cử, dám nhận khuyết điểm và sửa sai. Bên cạnh đó, trong kinh doanh, việc tôn trọng nguyên tắc kinh doanh, không gian lận, không dối trá khi bán hàng hay khai báo thuế, luôn đảm bảo chất lượng hàng hóa như cam kết cũng là biểu hiện của đức tính trung thực. Đức tính trung thực có ý nghĩa vô cùng quan tọng trong đời sống. Người có đức tính trung thực sẽ nhận được sự tin tưởng, yêu quý từ mọi người xung quanh. Ngược lại, người gian dối, không trung thực sẽ bị mọi người nghi ngờ, ngại tiếp xúc, khinh thường. Vậy làm sao để rèn luyện đức tính trung thực? Trung thực đến từ chính cái tâm của mỗi người, ngày từ nhỏ, ta hãy tập trung thực từ những điều nhỏ nhất, luôn luôn tôn trọng và đứng về sự thật dù trong bất kì hoàn cảnh nào.

28 tháng 4 2020

Bạn tham khảo nha 

 Đức tính trung thực là một trong những đức tính cần thiết để xây dựng và hoàn thiện nhân cách của con người. Về khái niệm, có thể hiểu tính trung thực là đức tính ngay thẳng, tôn trọng sự thật. Biểu hiện của tính trung thực là hành động, suy nghĩ thật thà, ngay thẳng, luôn nói đúng sự thật, không gian dối, không bao che bất cứ điều gì. Trong học tập, tính trung thực được thể hiện khi chúng ta nghiêm túc học tập, nghiêm túc làm bài, không quay cóp, gian lận trong thi cử, dám nhận khuyết điểm và sửa sai. Bên cạnh đó, trong kinh doanh, việc tôn trọng nguyên tắc kinh doanh, không gian lận, không dối trá khi bán hàng hay khai báo thuế, luôn đảm bảo chất lượng hàng hóa như cam kết cũng là biểu hiện của đức tính trung thực. Đức tính trung thực có ý nghĩa vô cùng quan tọng trong đời sống. Người có đức tính trung thực sẽ nhận được sự tin tưởng, yêu quý từ mọi người xung quanh. Ngược lại, người gian dối, không trung thực sẽ bị mọi người nghi ngờ, ngại tiếp xúc, khinh thường. Vậy làm sao để rèn luyện đức tính trung thực? Trung thực đến từ chính cái tâm của mỗi người, ngày từ nhỏ, ta hãy tập trung thực từ những điều nhỏ nhất, luôn luôn tôn trọng và đứng về sự thật dù trong bất kì hoàn cảnh nào.

Bạn tham khảo nha

Wiliam Sh.Peare từng nói: “Không di sản nào quý giá bằng lòng trung thực”. Vậy “trung thực” là gì? “Trung thực” nghĩa là ngay thẳng, thật thà, nói đúng sự thật, không làm sai lệch sự thật, dám nhận lỗi khi mình mắc khuyết điểm. Trong cuộc sống, người có đức tính trung thực luôn tôn trọng sự thật, chân lý và lẽ phải. Trung thực là một phẩm chất cao đẹp làm nên nhân cách con người. Trung thực mang đến giá trị lòng tin làm cho cuộc sống xã hội và các mối quan hệ trở nên bền vững. Chúng ta luôn trung thực, thẳng thắn thì luôn có kết quả tốt đẹp vì đem lại lòng tin cho mọi người. Lúc làm sai – người trung thực luôn dũng cảm nhận trách nhiệm, biết sửa sai. Trung thực làm cho xã hội, cộng đồng luôn trong sạch, đẩy lùi được sự tha hoá đạo đức. Trung thực làm cho sự gian dối, giả tạo không còn đất sống. Lòng trung thực mặc dù không đem lại cho ta sự giàu có và quyền lực, nhưng nó mang đến cho ta một xã hội công bằng và có sự tin tưởng giữa người với người. Ngược lại, gian dối và không trung thực sẽ biến con người ta thành những kẻ giả tạo, đạo đức con người dần dần bị hạ thấp, phá bỏ những nét đẹp truyền thống của dân tộc.

Tôi không ép buộc bạn hài lòng về tôi

Tôi chỉ muốn tôi hiểu được trái tim bạn

Để chúng ta cùng nhau thấu hiểu

Con đường dẫn tới trái tim nhau

17 tháng 4 2016

cmt

 

25 tháng 8 2023

?

?

Mình gợi ý cho bạn một phần bàn luận mình từng viết bạn có thể tham khảo và bổ sung thêm để bài viết được hoàn thiện: 

       Nếu ví cuộc đời là một bản trường ca bất tận thì bài học về lòng khoan dung như một nốt trầm sâu lắng chứa đựng giá trị nhân sinh sâu sắc và ý nghĩa. Lòng khoan dung là sự cảm thông, rộng lượng tha thứ cho những sai lầm của người khác. Từ lâu, khoan dung đã trở thành đạo lí sống của dân tộc. Con người không thể là "một phiên bản hoàn hảo", trong mọi người đều tồn tại "gót chân Asin" có thể trở thành bả ngọt đưa con người đến với sai lầm. Khi con người cứ tập trung nhìn vào thiếu sót của nhau, dựa vào sai lầm đó phán người khác, liệu "người với người sống để yêu nhau" ( Tố Hữu)? Khoan dung tồn tại để gỡ bỏ mọi khúc mắc còn vướng bận trong lòng người trở thành sợi dây liên kết bền chắc cho những mối quan hệ. Nếu hai người lựa chọn gắn bó với nhau nhưng họ không thể chấp nhận tha thứ cho sai lầm của nhau thì chẳng khác nào đi trên một nhịp cầu đứt gãy không thể bước tiếp cũng không thể quay lại. Con người mang trong mình những ích kỷ cá nhân để nó che lấp đi lòng khoan dung vốn có, mối quan hệ đó có còn bền lâu hay chỉ là những mảnh chắp vá lâu dài. Ai cũng giữ cho mình suy nghĩ ích kỷ tình yêu thương liệu có còn mãi hay vắng bóng trên thế gian này? Vì vậy, con người luôn phải giữ cho mình một tấm lòng khoan dung, độ lượng đối với sai lầm của người khác. Đó là cách để chúng ta yêu thương cũng là giữ lửa cho một mối quan hệ bền vững.” 

 

     Lòng khoan dung không chỉ là chất keo kết dính một mối quan hệ còn là cánh cửa dẫn lối cho những mảnh đời bất hạnh tìm đến ngưỡng cửa mới trở lại làm người. "Người thành công luôn có một quá khứ, kẻ tội đồ luôn có một tương lai". Họ có thể vì vốn hiểu biết hạn hẹp hoặc sự bồn bột của tuổi trẻ mà đi vào con đường tha hóa đạo đức. Nhưng điều quan trọng họ nhận thức như thế nào về sai lầm của mình? Quý giá hơn hết thảy là những kinh nghiệm họ rút ra được từ những lần "lầm đường lạc lối" để thay đổi, hoàn thiện phần "người" còn thiếu sót . Khoan dung của mọi người cũng như của toàn xã hội chính là chìa khóa mở ra cánh cửa đưa họ đến một tương lai mới. Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc từng nói: “Năm ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài. Nhưng ngắn dài đều họp nhau lại nơi bàn tay. Trong mấy triệu người cũng có người thế này, thế khác. Nhưng thế này thế khác đều là dòng dõi của tổ tiên ta. Vậy nên ta phải khoan hồng đại độ. Đối với những đồng bào lạc lối lầm đường, ta phải lấy tình thân ái mà cảm hóa họ”. Khi họ được chấp nhận bước vào thế giới con người lần thứ hai là cho họ cơ hội thay đổi tốt hơn, cống hiến nhiều hơn cho đất nước. Nhưng ngược lại nếu một lần nữa họ bị chối bỏ, đồng loại xa lánh tiếp tục dồn họ vào vũng bùn nhơ của xã hội thì chẳng có sự cảm hóa nào xảy ra. Cánh cửa tương lai giành cho họ cũng đóng khép nhốt họ trở lại trong cuộc đời tăm tối bủa vây phía trước. Chắc hẳn chúng ta không thể quên được anh Chí hiền lành sống những trang văn của nhà văn hiện thực xuất sắc Nam Cao. Vốn là một anh canh điền lương thiện chỉ với ước mơ có một mái ấm trọn vẹn, gia đình hạnh phúc nhưng lại chịu cảnh tù tội, án oan sai không thể tẩy sạch. Khi ra tù, Chí bị chối bỏ bởi chính những người dân làng Vũ Đại. Có lẽ đó là lý do lớn nhất khiến cho Chí rơi vào thảm kịch cuộc đời từ anh canh điền hiền lành trở thành con quỷ làng Vũ Đại ngày ấy. May mắn thay còn một người với tấm lòng yêu thương, khoan dung độ lượng vô điều kiện đối với Chí Phèo là Thị Nở. Cô đã đánh thức được những khát khao được hòa nhập trở lại làm người chân thật nhất trong con người Chí. Thật đáng thương! Hạnh phúc không thể mỉm cười với anh canh điền ấy. Bà cô Thị Nở đại diện cho định kiến ích kỉ chì chiết, lăng nhục, giày vò; một lần nữa Chí đã chết trên ngưỡng cửa trở về làm người. Nếu xã hội ấy có một chút yêu thương, vị tha đối với Chí Phèo liệu chúng ta có thấy được anh Chí khác được trở về cuộc sống hằng mơ ước ? 

 

28 tháng 12 2022

Để thử tính trung thực của người dân, nhà vua đã kế rất hay và thông minh : cho người luộc kỹ thóc, rồi đem phát cho thần dân, ai làm hạt thóc giống nảy mầm, sẽ nhường ngôi, ai không có gạo sẽ bị trừng phạt. Chính vì thế, ai cũng vừa mừng vừa lo, ai cũng muốn nhà vua nhường ngôi cho mình. Chắc chắn sau khi gieo trồng, mọi người đều biết thóc không thể nảy mầm, nhưng vì muốn có ngôi vua, họ đã gây trồng những hạt thóc giống khác. Để rồi khi, đến ngày giao nộp thóc cho vua, họ mới cảm thấy thất vọng : Chú bé Chôm, bằng sự dũng cảm và trung thực, cậu tâu lên vua những gì tung thực nhất. Hóa ra, vua không cần những hạt thóc giống đầy ắp đằng kia, vua muốn nhìn thấy sự trung thực của quần chúng. Cậu bé Chôm có đức tính rất tốt, không những trung thực mà cong không tham lam, cậu bé xứng đáng nhận ngôi vua, trở thành ông vua minh đạo.

4 tháng 1

giúp mình với: d/a/u/d/ị/g/n/ là từ gì?

giúp mình với, mình cần gấp ạ


26 tháng 10 2021

Em tham khảo:

Tôi chạy một mạch từ trường về nhà trong niềm vui khôn xiết: tôi muốn thông báo ngay cho bà tin quan trọng, đó là việc tôi đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi của huyện môn Văn. Cất tiếng gọi bà từ ngoài cổng tôi chẳng thấy bà đâu. Đáp lại tiếng gọi háo hức của tôi chỉ là sự im lìm lạ lẫm.

Cảm giác hụt hẫng xen lẫn phần lo sợ, tôi đẩy nhanh cửa bước vào nhà, căn phòng khách trống trơn, phòng bếp rồi căn phòng của bà cũng chẳng thấy bà đâu. Tôi cất tiếng gọi vang, giọng run run:

Bà ơi, bà! Bà ở đâu thế?

Tôi lập cập đẩy cửa phòng vệ sinh tầng, căn phòng duy nhất chưa kiểm tra. Trời ơi! Bà tôi đang nằm lả trên nền đá hoa, tay vẫn đang cầm chiếc áo của tôi, bên cạnh là chậu quần áo bà đang lấy từ máy giặt ra, cặp mắt nhắm nghiền, hơi thở hổn hển, nước da tái nhợt. Tôi vội xốc bà lên, nhưng không nổi. Tôi vừa mếu máo khóc vừa chạy ra cửa gọi to bác Nội bên hàng xóm sang giúp. May quá, bác ấy có nhà. Hai bác cháu vực đưa bà ra nằm ở ghế sa lông phòng khách. Bác xoa ngực, xoa đầu, chân tay cho bà và giục tôi gọi điện cho bố mẹ. Tôi cuống quýt quay máy, vì sợ hãi lo âu khiến tôi bấm cứ nhầm số lung tung cả. Đến khi quay được số máy của cơ quan bố thì chú bảo vệ lại thông báo bố vừa đi vắng. Quay số máy cơ quan mẹ. May quá mẹ vừa họp xong, nghe tôi thông báo tin về bà, mẹ vội vã dập máy. 15 phút sau mẹ đã có mặt ở nhà.

 

Có bác Nội sơ cứu, bà tôi đã tỉnh hơn nhưng vẫn chưa thể ngồi dậy, chỉ có thở đều hơn, mắt vẫn chưa mở được, tay bà run rẩy chỉ vào ngực trái, tôi hiểu rằng chắc bà đau tim.

Mẹ tôi về gọi theo xe cấp cứu, bác Nội giúp mẹ tôi đưa bà vào bệnh viện rồi dặn vội tôi trông nhà, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ. Còn lại một mình tôi vừa làm việc vừa suy nghĩ miên man. Tôi nghĩ về bà nhiều lắm. Bà ra ở với gia đình tôi từ khi tôi đi học, thấm thoắt đã 8 năm rồi, với tôi ngoài bố mẹ, bà là người thương yêu gần gũi nhất. Bà chăm tôi lắm, bà không nói thành lời cưng chiều nhưng trong mỗi việc làm của bà tôi cảm nhận được tình yêu thương đặc biệt bà dành cho tôi. Mỗi buổi tối học về tay bà đón cháu cất cặp, pha nước mát cho tôi; mỗi tối học bài, bà qua lại căn phòng hôm quả táo, miếng lê; hôm cam sành, bánh tẻ… ánh mắt hiền từ nhìn tôi đầy khích lệ… Bà chăm tôi thế nên giờ vắng bóng bà làm sao tôi không trông trải cho được?

Nói là làm giúp mẹ nhưng suốt từ lúc mẹ và bà đi tôi đâu có biết làm gì vì tôi quen có bà rồi mà. Cảm giác trống vắng khiến tôi tìm cớ để quên đi, tôi chỉ biết quét nhà rồi đi loanh quanh lục lọi những thứ đồ nho nhỏ trong nhà ra xem. Tôi tìm được cuốn album gia đình. Những tấm ảnh chụp toàn cảnh gia đình khiến hình ảnh bà lại dội về trong tâm trí với bao kỷ niệm: đây là ảnh bà đưa tôi đi công viên, ngày tôi học lớp hai, tôi chụp với bà trên thuyền con vịt, kia là hình ảnh bà ngồi bên tôi với nụ cười tươi trong ngày sinh nhật tôi lên 10…

Biết làm gì để giúp bà mau khỏi ốm nhỉ? Có tiếng chuông cửa. A, bố về rồi, tôi sung sướng thoát khỏi cảnh cô đơn một mình. Thôi thông báo cho bố tình hình sức khoẻ của bà bằng giọng lo lắng, bố bảo bố biết rồi vì mẹ đã gọi điện, tôi hỏi xin bố cho tôi vào viện thăm bà.

26 tháng 10 2021

cảm ơn

24 tháng 7 2018

con gấu bông hả

24 tháng 7 2018

Có những kỉ niệm theo người ta mãi đến khi trưởng thành, cũng có những món đồ mà người ta nhớ mãi khi nhớ về kỉ niệm. Bây giờ tôi tự thấy bản thân sung sướng hạnh phúc và đầy đủ hơn so với thời của bố mẹ mình. Không biết những bạn khác thế nào còn tôi thì bất cứ một món đồ nào của bố mẹ mua cho tôi đều giữ cho đến khi nó hỏng mói thôi. Bởi vì tôi biết đó là không chỉ là tình thương yêu bố mẹ dành cho tôi mà đó còn là món đỗ được đổi bằng chính những vất vả, mồ hôi và nước mắt của bố mẹ. Nhà tôi không nghèo khó nhưng cũng không phải quá giàu sang vì thế cho nên mỗi món đồ mà bố mẹ tặng tôi đều rất trân trọng nó. Đặc biệt trong dịp sinh nhật vừa rồi bố mẹ đã tặng cho tôi một con gấu bông thật đẹp, tôi thấy rất hạnh phúc và tôi yêu nó biết nhường nào.

Con gấu bông không quá to nhưng đủ để tôi ôm trọn vào lồng, nó trở thành người bạn của tôi mỗi khi tôi nằm trên giường bất luận làm gì, nằm hay xem ti vi thì tôi đều ôm lấy nó. Tôi cảm thấy được hơi ấm của mẹ tôi ở đó, cảm nhân được bàn tay ầm áp của cha khi áp má vào nó. Nó to bằng cái gối ôm thôi, cả thân hình mẫm mạp của nó mang một bộ lông màu hồng. Không những thế nó còn có một một bộ áo trông rất dễ thương. Đó là một chiếc quần có dây vắt lên vai màu hồng xen lẫn mồng trắng. Vì nó còn rất mới cho nên nhìn bộ lông ấy giống như những áng mây hồng tuổi thơ vậy. Đêm đêm ôm nó ngủ thì tôi cảm thấy rất thoải mái và ngủ rất ngon. Bộ lông của nó mềm mượt nhẹ nhàng như áng mây trên trời vậy. Dẫu tôi chưa bao giờ được sờ vào mây nhưng tôi cảm nhận được sự mềm mại của mây mỗ khi ngước mắt lên nhìn bầu trời. Đôi mắt của nó là hai hạt đen lấp lánh, cái màu đen trên nền bộ lông hồng ấy càng nổi rõ hơn. Cái bụng của nó to lắm, to như cái trống vậy, chân tay của nó được người ta nhồi bông vào tròn tròn trông ngộ lắm. Mọi người cười bảo rằng nó giống như cô chủ của nó vậy. Có nghĩa là lùn và tròn như nhau. Nhưng mà như thế mới dễ thương chứ bộ. Cái miệng của nó cũng nhỏ nữa. Đôi tai ngắn như dễ thương. Nói chung tống thể của nó là mẫm mạp và lùn. Không quên kể đến chiếc nơ xinh xắn gắn trên áo của nó. Một chiếc nơ màu xanh da trời nổi bật trên cái thân hình tròn tròn ngắn ngắn màu hồng đó.

Tôi rất yêu nó bây giờ nó như một vật bất ki thân với tôi vậy, sinh nhật tôi không phải năm nào cũng được tổ chức nhưng bố mẹ thì không bao giờ mua cho tôi một món đồ. Có những bộ quần áo bộ mẹ mua làm quà sinh nhật mà giờ tôi không thể mặc vừa nữa, nó cũng cũ nữa nhưng tôi không muốn cho ai cả, tôi vẫn cất nó vào trong góc tủ để làm kỉ niệm. và con gấu nay cũng thế tối sẽ luôn giữ gìn nó không để nó bẩn. Và mãi sau này cũng thế tôi sẽ luôn coi nó như một vật vô giá để tôi mang theo suốt đời nhớ về tuổi thơ mình cũng là nhớ về bố mẹ tôi.

4 tháng 1 2018

cả hai bạn đều sai vì người trung thực là người nói ra sự thật chứ ko phải nghĩ gì nói đó

4 tháng 1 2018

theo mình B đúng

vì người trung thực không nhất thiết phải nói ra tất cả những suy nghĩ của bản thân,(nếu như không tốt về người khác một cách trung thực quá )nếu làm như vậy sẽ dễ dàng gây nên sự xung đột,ghen ghét không đáng có,sẽ làm cho người xung quanh tránh xa và đánh giá về mình một cách không tốt

18 tháng 12 2016

-Thương người như thể thương thân

-bầu ơi thương lấy bí cùng

tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

-một con ngựa đau cả tầu bỏ cỏ