Lạnh như lưỡi dao cắm sâu vào ký ức,
Như cánh đồng khô chết giữa mùa đông.
Gió rít qua, chẳng ai nghe tiếng khóc,
Chỉ có đêm, làm bạn với hư không.
Giọt lệ rơi, nhưng rồi ai sẽ thấy?
Chúng rơi hoài, hòa vào cát bụi tan.
Bàn tay trắng, cố tìm trong bóng tối,
Chút hơi ấm giữa thế giới bàng hoàng.
Lạnh lùng quá, đời như dòng sông cạn,
Không còn ai, chỉ còn lại chính mình.
Những vết nứt trên hồn sâu thăm thẳm,
Càng cố vá, càng rách đến vô hình.
Tôi đã đứng, giữa trời cao trống rỗng,
Nghe ngực mình, hoang vắng cả tiếng tim.
Câu hỏi cũ, không lời nào đáp lại,
Vì nhân gian chẳng cứu rỗi được mình.
Lạnh đến nỗi, đôi chân không muốn bước,
Chỉ muốn ngã, tan biến giữa hư vô.
Nhưng làm sao? Khi lòng còn day dứt,
Bởi nỗi đau chính là thứ mình thờ.
Lạnh lùng sống, để rồi tan như gió,
Để nỗi đau hóa thành những dấu chân.
Ai qua đó, sẽ nghe lòng trĩu nặng,
Thế giới này, có ai thật vì thân?
cảm ơn vì bài thơ đúng cảm xúc hiện tại
hay quáa 🤩