Thấy mấy bạn hỏi dạo này còn viết truyện gì nữa không , sao off hoài vậy , chờ đợi không có vui. Thì câu trả lời là có nhé nhưng mà dạo này pam hay bận nên chúng mình vẫn chưa thể đăng chap mới .
Sau đây mời các bạn đọc câu truyện của tớ ,có tựa Ánh đèn phố cũ :333 ( mình đổi chủ đề liên tục luôn á , mong mọi người thông cảm nha :D )
Trong một con phố nhỏ, nơi bóng tối bủa vây tựa một chiếc lưới khổng lồ, cuộc sống vẫn lê bước nặng nề, chậm chạp như một cỗ xe già cỗi nghiến lên lớp đá lát đường đã nứt toác. Những mái nhà cũ kỹ, phủ đầy bồ hóng, nghiêng ngả vào nhau như những ông lão mệt mỏi, chống chọi với cơn gió buốt cắt da thịt.
Những khung cửa sổ lốm đốm bụi than phản chiếu một bầu trời xám xịt, lờ đờ như đôi mắt của những kẻ đã thôi hy vọng vào ngày mai. Dưới lòng đường, từng vũng nước đọng lại từ trận mưa rào hôm trước, đặc quánh bùn đất, phản chiếu bóng dáng xiêu vẹo của những con người vội vã, lầm lũi, như thể chỉ cần dừng lại một giây thôi, họ sẽ bị màn đêm nuốt chửng.
Gió rít qua những ngõ hẻm chật hẹp, hú lên như tiếng than khóc của một linh hồn bị bỏ rơi. Nó quất vào da thịt, để lại cảm giác buốt rát, không khác gì bàn tay khắc nghiệt của số phận. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc của rác rưởi mục ruỗng, mùi than cháy khét lẹt, mùi dầu cũ từ những hàng quán xập xệ, tất cả hòa quyện thành một thứ hương vị của đói nghèo – hăng hắc, nhức nhối, và không cách nào thoát ra được. Xa xa, một tiếng ho khan vang lên, khô khốc, dai dẳng, như thể chính nó cũng đã quen với sự tuyệt vọng.
Vậy mà, giữa bức tranh u ám ấy, vẫn có những tia sáng mong manh. Một quán trà cũ kỹ le lói ánh đèn dầu vàng vọt, nơi những kẻ giàu cùng tìm chút hơi ấm trong tách trà nhạt thếch. Một bếp lửa nhỏ bập bùng nơi góc đường, nơi người bán hàng rong vẫn kiên trì nướng bánh mì, dù biết phần lớn khách qua đường chẳng có nổi một xu để mua. Và đôi khi, ánh sáng ấy không đến từ một ngọn đèn, mà từ một điều gì đó mong manh hơn – ký ức.
Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cô bé thu mình trong góc tường. Chiếc áo rách bươm trên người em chẳng đủ để che chắn khỏi cái lạnh cắt da. Đôi chân trần dính đầy bùn đất, đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy nhau, cố giữ chút hơi ấm mong manh. Em không khóc, cũng chẳng van xin. Đôi mắt to tròn của em nhìn thế giới bằng ánh nhìn trống rỗng – ánh nhìn của một người đã bị lãng quên.
Tôi không biết điều gì đã khiến tôi dừng lại. Có lẽ là vì hình ảnh ấy quá quen thuộc – không phải với tôi của hiện tại, mà với tôi của những năm tháng đã qua. Tôi từng là một đứa trẻ như thế, ngồi co ro bên góc tường, khẽ run lên dưới cơn gió buốt. Tôi từng nhìn thế giới với ánh mắt ấy, một ánh mắt không còn mong chờ điều gì. Nhưng đâu đó trong ký ức, tôi vẫn nhớ một căn bếp cũ kỹ, một ngọn lửa nhỏ, một bàn tay đã từng chìa ra cho tôi một ổ bánh mì cứng ngắc nhưng là thứ ngon nhất tôi từng nếm.
Tôi cúi xuống, bàn tay khẽ siết chặt ổ bánh mì nguội lạnh. Nó cứng, vị hơi đắng vì đã để qua ngày, nhưng vẫn là thức ăn. Tôi biết mình cũng đang đói, nhưng rồi, tôi vươn tay, chìa ổ bánh mì về phía cô bé.
"Cầm lấy đi “tôi nói, giọng khàn khàn bởi cái lạnh và một thứ cảm xúc mà tôi không thể gọi tên.
Cô bé ngẩng lên nhìn tôi. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, tôi không còn thấy một cái bóng mờ nhạt của đường phố nữa. Tôi thấy một con người. Một ai đó đã bị lãng quên quá lâu.
Và tôi bỗng tự hỏi: Liệu có ai từng nhìn tôi theo cách đó chưa?
hbth cảm ơn các bạn
hay quá!