K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Ngày cuối cùngNgày mai tôi phải đi rồi , phải đi qua những ngày tháng cùng những người bạn thân thiết của tôi cùng những trang sách gắn đầy những tuổi thơ đáng nhớ có lúc vui , có lúc buồn nhưng chỉ sau ngày mai mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn trong kí ức của tôi . Nhưng kỉ niệm đó qua ngày mai sẽ mãi mãi tan biến trong con người tôi cũng như trái tim tôi , tôi tự hỏi mình " Tại sao nhứng...
Đọc tiếp

Ngày cuối cùng

Ngày mai tôi phải đi rồi , phải đi qua những ngày tháng cùng những người bạn thân thiết của tôi cùng những trang sách gắn đầy những tuổi thơ đáng nhớ có lúc vui , có lúc buồn nhưng chỉ sau ngày mai mọi thứ sẽ biến mất hoàn toàn trong kí ức của tôi . Nhưng kỉ niệm đó qua ngày mai sẽ mãi mãi tan biến trong con người tôi cũng như trái tim tôi , tôi tự hỏi mình " Tại sao nhứng thứ đó sau khi sắp mất thì sẽ tan biến hoàn toàn như chưa có chuyện gì sảy ra vậy ? " những thứ đó quan trọng với tôi như thế nào ? Nhưng kỉ niệm đáng nhớ nhất của tôi là vào năm tôi học lớp 9 , lúc đó có 1 bạn mới chuyển đến lớp tôi , cả lớp cũng đã làm quen với bạn ấy 1 thời gian. Bạn ấy tên là Duy Anh lúc đó bạn ấy chọn ngồi cùng bàn với tôi , bạn ấy học rất giỏi , bạn ấy cũng không nghịch như các bạn nam trong lớp , bạn ấy cũng rất hòa đồng với các bạn . Bạn ấy đã giúp lớp có rất nhiều thành tích cao như : giải nhất hội kéo co , giải nhất cuộc thi " Em học giỏi Toán " , quyên góp đông ấm vùng cao giúp các bạn nhỏ ở vùng cao có quần áo , sách vở , bút , ........................ Tôi cũng rất ngưỡng mộ bạn ấy , nhưng có 1 điều tôi ko bt mục đích của cậu ấy khi ngồi cùng bàn với tôi trong khi vẫn còn nhiều chỗ trống , lúc đó tôi chỉ nghĩ cậu ấy ngồi với tôi chỉ là muốn giao lưu với tôi và mọi người xung quanh thôi , tôi cũng ko hề bt cậu ấy thích tôi . Gần cuối năm học , cậu ấy cũng rất gần gũi với tôi hơn giống như tôi là 1 người bạn gái của cậu ấy vậy , có lúc thì mua đồ ăn sáng cho tôi chỉ cần tồi cần cái gì cậu ấy cũng cho khoảnh khắc đó tôi cúng thấy lạ . Cuối cùng cũng đến cuối năm học và cũng là ngày sinh nhật của tôi các bạn bảo tôi là có 1 món quà bất ngời dành tặng cho tôi , muốn che mắt tôi lại vì có 1 món quà bất ngờ dành cho tôi tôi cũng rất tò mò xem đó là thứ gì mà đám bạn tôi cứ bảo " Tí nữa cẫu đừng xúc động quá nhé ! " đến nơi đó tôi thấy 1 bóng dáng rất quen , tôi nhìn thấy Duy Anh quỳ trướng mặt tôi tay cầm 1 đóa hoa hồng lấp lánh và nói " Tớ thích cậu , cậu có thể cho tớ 1 cơ hội làm bạn trai của cậu đc ko ? " đám bạn lớp tôi cung reo hò hét " Đồng ý đi ! Đồng ý đi ! " ngay cả mấy lớp khác cũng chạy ra xem , tôi cung rất bối rối ko bt có nên đòng ý ko . Nghĩ về những kỉ niệm trước đây với Duy Anh tôi bông Đồng ý . Thế là cả hiện trường xôn sao bàn tán Duy Anh cũng trao cho tôi 1 nụ hôn đầu tiên của cậu ấy vì nguòi cậu ấy thích nhất luôn là tôi , cậu ấy nỗ lực vươn lên thành tích cao đẻ đc tôi để lại ấn tượng với tôi , khoảnh khắc đó cung là khoảnh khắc tuyệt vời nhất cuộc đời tôi .  Ngày mai tôi phải đi thi vì tôi là Học sinh đại diện cho lớp đi thi nếu tôi đc thành tích thì tôi sẽ mang thành tích đó cho lớp . Còn tôi phải ở trên Hà Nội thi quê tôi ở Hải Dương nên việc lên Hà Nội cũng là 1 con đường dài vì danh dự của lớp nên tôi phải thi cho tốt tôi đi  thi nên cũng ko đc gặp lại cắc bn nữa . Tôi cung đang rất bận rộn cho cuộc thi của ngày mai . Chúc các bạn thi tốt ! điểm 50 vẫn luôn chờ các bạn ! ^ - ^             * - * .......

0
21 tháng 9 2019

là sao

21 tháng 9 2019

là cốt là cảm xúc xa mẹ chứ ko sa vào tả kể các hoạt động xảy  ra ở lớp á

26 tháng 11 2021

A

 

8 tháng 11 2016
Mẹ là người cho tôi tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho tôi những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà tôi hợp nhất với bà chính vì thế mà tôi có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho tôi một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương.
 
Bà luôn cho tôi những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ tôi không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi tôi còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho tôi đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ tôi bận làm cho nên không quan tâm đến những vẫn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho tôi, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. Còn mẹ tôi bận làm lo cho gia đình quá, bố tôi thì đi làm nước ngoài mấy năm liền mới về. Vì thế tất cả những công việc của gia đình đều đổ hết lên vai mẹ tôi. Chính vì thế mà bà làm thay hết những công việc của mẹ tôi lo cho chúng tôi từ cái ghim kẹp tóc trở đi. Ngày ấy bà vẫn còn khỏe bà vẫn còn đi chợ bán hàng giao được. Có bao nhiêu bà ăn dè hà tiện để cho chúng tôi hết. Gia đình tôi không đến nỗi quá nghèo nhưng thật sự để mà ăn sung sướng thì vẫn chưa có. Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho tôi, mái tóc bà cắt cho tôi nốt. Bà tôi như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng. Lũ trẻ con quê chúng tôi từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy.
 
Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ tôi dữ dôi là thế. Quê hương tôi có nghề đan bị những ngày không có chợ bà lại ngôi đan còn tôi thì học bất những cái tua bị lại cho bị chặt hơn. Có những cái ăn ngọn bà đều dành cho chị em tôi ăn hết.
Bà luôn tìm ra những trò chơi khiến cho chúng tôi cười rách cả mép. Bà tôi không được đi học nhưng học mót lại của người anh cái chữ mà bà viết lại đẹp mà còn có thể làm thơ nữa. Nói cái gì, mắng cái gì thì bà cũng có cả một rổ ca dao tục ngữ để răn dạy chúng tôi. Mấy bà cháu sau những bữa tối thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại chêu chúng tôi “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù kì cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai tôi sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng tôi vẫn xuống bô của bà ngay cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà chêu thằng em rằng khủng long kìa. Tôi vội chạy lên làm đứt cả màn của bà.
 
Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng tôi đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng tôi. Ngồi im mỗi đứa một góc không được nói hay nhúc nhích gì. Bà yêu thương chúng tôi như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những tôi điều hay lẽ phải. Thế rồi có những lúc tôi bỏ bữa bà lại không cho ăn ít ăn nhiều cũng phải ăn một bát rồi đứng lên. Cũng chỉ vì bà lo cho tôi đói mà thôi. Có những khi nhất quyết không ăn mà bị bà đánh cho mấy cái vào mông. Đánh xong mà lại an ủi. Bà có thương thì bà mới đánh chứ không bà mặc kể mày.
 
Đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Hiện giờ bà tôi bị mắc bệnh tai biến mạch máu não vì thế cho nên bà bị liệt cánh tay phải tôi thấy thương bà lắm. Công việc của tôi là chăm sóc bà, tắm cho bà và cho bà ăn. Tôi thấy thương bà rất nhiều, tôi luôn mong muốn nếu gia đình tôi phát hiện sớm căn bệnh của bà thì có lẽ bà đã không bị nặng như thế này. Từ đây tôi sẽ chăm sóc bà chu đáo để như trả ơn những gì bà đã làm cho tôi.
“Con lão ra đi để một kỉ niệm buồn – con chó “mua về nuôi định lúc cưới vợ thì giết thịt”. Lão gọi là “cậu Vàng”, bắt rận, cho ăn trong bát, chửi yêu, nói chuyện. Cậu thế chỗ đứa con, cùng lão chia sẻ niềm đau và hiu quạnh. Thế mà cuối cùng lão phải bán vì không có gạo nuôi cậu. Bán cậu, lão đã nghĩ đến cái chết. Lão chết thì cậu tiêu đời. Để cậu đi trước còn...
Đọc tiếp

“Con lão ra đi để một kỉ niệm buồn – con chó “mua về nuôi định lúc cưới vợ thì giết thịt”. Lão gọi là “cậu Vàng”, bắt rận, cho ăn trong bát, chửi yêu, nói chuyện. Cậu thế chỗ đứa con, cùng lão chia sẻ niềm đau và hiu quạnh. Thế mà cuối cùng lão phải bán vì không có gạo nuôi cậu. Bán cậu, lão đã nghĩ đến cái chết. Lão chết thì cậu tiêu đời. Để cậu đi trước còn được việc. Bán xong “Lão cố làm ra vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước…Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu của lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…”. Tôi cũng khóc bởi chất người bộc lộ cao độ trong tiếng khóc ấy. Lão khóc vì trót lừa một con chó. Còn tôi khóc vì những giọt nước mắt chân thật, tinh khiết rỉ ra từ đá của một con người”.

   a. Viết một đoạn văn ngắn (từ 5 -7 dòng) nêu suy nghĩ của em về nhân vật Lão trong đoạn trích trên, trong đó có sử dụng các phương tiện liên kết và gạch chân chú thích.

 

0
7 tháng 3 2023

Các bạn ơi ,giúp mình nhanh với ,mình đang cần gấp lắm ,cảm ơn các bạn nhiều ,bạn nào làm nhanh mình tick cho nha !

13 tháng 3 2023

chỉ cần lên gu ge =)))

12 tháng 2 2017

Học sinh điền đúng ngày 5/6/1911

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
19 tháng 10 2023

a) Bác Hồ sinh năm 1890, Bác Hồ sinh nào thế kỉ XIX.

b) Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước vào năm 2011 – 100 = 1911.

    Năm 1911 thuộc thế kỉ XX.

    Năm 2011 thuộc thế kỉ XXI

28 tháng 9 2018

a Hùng sinh vào 31/12/2000

k mình nhé

28 tháng 9 2018

ANH HUNG SINH NGAY 31 THANG 12 NAM 1999

9 tháng 12 2021

Tham khảo:

 

Tìm một ví dụ thực tế chứng tỏ: Nếu từ vật không có ánh sáng tới mắt ta thì mắt không nhìn thấy vật ?

- Khi ta ở trong một môi trường không có ánh sáng, ví dụ như trong phòng kín tắt hết đèn.. thì ta sẽ không thể nhìn thấy bất cứ vật thể nào vì không có ánh sáng từ vật đó truyền vào mắt ta.

- Một vật đen không phải vì nó đen mà laf không có ánh sáng từ đó truyền vào mắt ta, mọi tia sáng di chuyển đến nó đều bị hấp thụ lại. Sở dĩ ta thấy nó là vì nó phân biệt với các vật sáng xung quanh.

9 tháng 12 2021

nếu ở trong một căn phòng tối, đóng kín cửa, tắt đèn thì ta không thể nhìn thấy gì