K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 giờ trước (7:28)

Bài thơ "Đất nước" của Nguyễn Đình Thi thể hiện tình yêu sâu sắc đối với quê hương, đất nước qua hình ảnh những cảnh vật gần gũi, quen thuộc. Bài thơ bắt đầu bằng sự liên tưởng đến hình ảnh đất nước qua những chi tiết bình dị như dòng sông, cây cối, và cánh đồng, phản ánh sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Nguyễn Đình Thi không chỉ miêu tả vẻ đẹp tự nhiên mà còn khắc họa quá trình hình thành, phát triển của đất nước, từ những ngày đầu dựng nước cho đến những cuộc chiến đấu bảo vệ tổ quốc.

Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp vật chất của đất nước mà còn khắc sâu tình yêu, lòng tự hào dân tộc. Từ đó, "Đất nước" trở thành lời khẳng định về sự trường tồn của dân tộc, sức mạnh đoàn kết của nhân dân trong lịch sử và hiện tại. Với ngôn từ giản dị nhưng sâu sắc, bài thơ mang đến một thông điệp mạnh mẽ về tình yêu và trách nhiệm của mỗi người đối với đất nước.
like cho minh nhe


(4.0 điểm) Viết bài văn phân tích truyện ngắn "Người cha" của nhà văn Nguyễn Quang Thiều. NGƯỜI CHA Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ cha tôi theo một người đàn ông khác về thành phố. Sau đó ít lâu cha tôi đã tìm mẹ tôi nhiều lần. Lần cuối cùng từ thành phố trở về, cha tôi đập phá lung tung. Rồi ông lôi hai chị em tôi ra và nói: - Mẹ...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Viết bài văn phân tích truyện ngắn "Người cha" của nhà văn Nguyễn Quang Thiều.

NGƯỜI CHA

Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ cha tôi theo một người đàn ông khác về thành phố. Sau đó ít lâu cha tôi đã tìm mẹ tôi nhiều lần. Lần cuối cùng từ thành phố trở về, cha tôi đập phá lung tung. Rồi ông lôi hai chị em tôi ra và nói:

- Mẹ chúng mày đã chết rồi. Từ nay tao cấm chị em mày nhắc tới mẹ. Đứa nào nhắc tới, tao giết.

Đêm ấy, tôi nằm ôm đứa em trai sáu tuổi và lặng lẽ khóc. Em tôi ngồi dậy trong đêm và hỏi:

- Chị ơi! Mẹ chết rồi hở chị?

- Không! - Tôi vội nói - Mẹ không chết. Mẹ đang ở thành phố. Mẹ sẽ về.

Và đêm ấy, cha tôi uống rượu say và khóc. Cũng từ ngày đó, đêm đêm cha tôi uống rượu. Rồi cha tôi say, ngủ ngay trên nền nhà. Tôi không làm sao đưa cha lên giường được. Tôi lấy chăn đắp cho cha và ngồi nhìn cha mà khóc. Những đêm không uống rượu ở nhà, cha tôi mò ra chợ uống rượu. Những đêm như thế, tôi chong đèn chờ cha. Có bữa, cha tôi ngủ lại ở lều chợ. Cũng vào năm đó, tôi phải bỏ học. Suốt ngày tôi lo việc giặt giũ, cơm nước cho cha tôi với đứa em. Cha tôi đi làm cả ngày. Tối về nhà, cha gục mặt ăn vội bữa tối. Hầu như chẳng bao giờ cha nói chuyện với chị em tôi.
Một buổi tối, nhìn cha tôi uống rượu, tôi không chịu đựng nổi. Tôi giằng lấy rượu từ tay cha tôi và nói như gào:

- Cha không được uống rượu. Cha không được uống.

Cha tôi mở mắt nhìn tôi. Cha chỉ tay vào mặt tôi và nói:

- Mày đã hại đời tao... Bây giờ... Mày còn cấm tao uống à?

Cha tôi đứng dậy, vơ lấy cái chổi ở gần đó và đánh tôi. Vừa đánh tôi, cha vừa khóc. Nghe cha khóc, tôi không thể nào bỏ chạy được. Tôi nghiến răng, quỳ trên nền nhà chịu trận đòn của cha. Đến khuya, khi cha tôi đã ngủ mê mệt vì rượu, tôi mới lặng lẽ thu dọn những mảnh chai vỡ.

Đêm ấy, tôi mơ thấy những ngày hạnh phúc của gia đình tôi. Những bữa cơm tối đầm ấm. Mẹ tôi luôn gắp thức ăn cho cha con tôi. Rồi tôi mơ thấy mẹ tôi từ thành phố trở về. Cha tôi ra tận đầu thị trấn đón mẹ. Mẹ tôi gục mặt vào ngực cha tôi khóc mãi. Tôi gọi mẹ và tỉnh giấc. Ngôi nhà tối đen. Chỉ có tiếng ngáy của cha tôi nghèn nghẹn.

Chiều hôm sau đi làm về, khi ngồi xuống mâm cha tôi nhìn cánh tay tôi có những vết tím và hỏi:

- Tay con làm sao thế kia?

Lúc đó, tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi muốn òa khóc và gào lên thật to: “Làm sao hở cha? Chính cha đã đánh con”. Nhưng nhìn thấy cha lo lắng và buồn bã tôi vội nói:

- Con chẻ củi. Cành củi đập vào tay.

- Lần sau phải cẩn thận đấy.

Cha tôi nói và gục mặt ăn hết bữa. Đến khuya, cha lại uống rượu. Tôi mắc màn cho em tôi đi ngủ. Khi thằng em tôi đã ngủ say, tôi úp mặt vào gối và nức nở âm thầm.

Một hôm, trong lúc cha tôi đi làm vắng thì mẹ tôi về. Hai chị em tôi ôm lấy mẹ và khóc.

- Bao giờ thì mẹ về ở với chị em con? - Tôi hỏi.

- Mẹ không về đây nữa. Lần này mẹ về để đón các con lên thành phố ở với mẹ.

- Thế còn cha? - Em tôi hỏi.

- Cha ở lại đây. - Mẹ tôi nói.

- Cha ở một mình à? - Tôi hỏi.

- Ông ấy sẽ lấy vợ.

Nghe mẹ nói, tôi cúi đầu im lặng. Lát sau, tôi ngước nhìn mẹ và hỏi:

- Sao mẹ không về ở với cha?

- Mẹ không thể ở với ông ấy được - giọng mẹ tôi uất ức - Ông ấy sẽ giết mẹ.

Nghe mẹ tôi nói, tôi thấy hoảng sợ. Tôi nhớ đến những trận đòn của cha tôi trong những đêm say rượu. Và thế là ngày hôm đó, chị em tôi đã trốn cha theo mẹ về thành phố.

Đêm đầu tiên ở thành phố, em tôi ngủ ngon lành sau một ngày mệt mỏi vì đi xe và sung sướng vì những đồ chơi mà mẹ tôi mua cho nó. Tôi thao thức mãi không ngủ được vì nhớ cha tôi sẽ thế nào khi chiều đi làm về không thấy chúng tôi. Nhưng khi vừa thiếp đi, tôi mơ thấy cha tôi say rượu và cầm chổi đánh tôi. Tôi thét lên và tỉnh giấc. Mẹ tôi từ buồng trong bước ra và hỏi:

- Con làm sao thế?

- Cha... Cha đánh con.

- Cha hay đánh con à? Sao con không nói với mẹ?

- À, không. Cha không đánh con.

Lúc đó tôi đã tỉnh ngủ và vội vàng đáp. Mẹ tôi thở dài. Mẹ ngồi bên tôi một lát rồi đi vào buồng. Tôi nghe tiếng người đàn ông hỏi:

- Bao giờ thì cho chúng nó về?

- Em xin anh cho chúng nó ở đây. Em muốn chúng nó được học hành - Tiếng mẹ tôi nói nhỏ - Em sẽ cố gắng làm thêm.

- Tôi không cần cô phải làm thêm. Tôi cần cô chứ tôi không cần hai đứa con cô.

- Anh hiểu cho em. - Giọng mẹ tôi van vỉ.

- Nếu cô muốn ở với chúng nó thì về nhà cô mà ở. Thôi được, tôi cho chúng nó ở đây với cô dăm ngày nữa rồi cô phải đưa chúng nó về.

Tôi nghe thấy mẹ tôi khóc. Mặt tôi cũng giàn giụa nước mắt.

Mấy ngày ở nhà chồng mới mẹ tôi, hầu như tôi câm lặng suốt ngày. Em tôi còn nhỏ, nó không biết gì. Suốt ngày nó mê mải với những đồ chơi của nó. Rồi một hôm cha tôi xuất hiện. Tôi kêu lên gọi cha. Cha tôi không nói gì. Cha nhìn chị em tôi rất lâu, rồi hỏi:

- Mẹ chúng mày đâu?

Tôi chưa kịp trả lời cha thì mẹ từ trên gác bước xuống. Thấy cha, mẹ sững lại.

- Ông đến đây làm gì? - Mẹ tôi hỏi.

- Tôi đến đưa các con tôi về.

- Chúng nó không phải con tôi chắc?

- Cô không xứng đáng làm mẹ chúng nó.

- Ông đừng nói ai xứng đáng hay không nữa. Ông hỏi chúng nó thích ở với ai? Đấy là quyền của chúng nó.

Mặt cha tôi chợt tái đi. Tôi thấy cha tôi thở rất mạnh.

- Nào? Chúng mày thích ở với ai? Mẹ hay bố? Nói đi!

Nghe mẹ tôi hỏi, tôi cúi gằm mặt. Tôi không dám nhìn cha và mẹ tôi. Lúc đó hiện lên trong ký ức tôi những buổi tối cha tôi nằm co quắp trên nền nhà vì say rượu. Và trong tâm trí tôi vang lên giọng cha tôi: “Tay con làm sao thế kia?”. Tôi cắn môi kìm tiếng nấc, lúc sau, tôi nhìn thằng em tôi và hỏi:

- Em muốn ở với ai? - Em muốn ở với chị!

Thằng em tôi nói và bước lại, nép sau tôi. Tôi thấy cha tôi đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi thấy mẹ tôi đang nhìn cha tôi như thách thức.

- Ở với ai, nói đi? - Mẹ tôi lại lên tiếng.

Tôi nhìn mẹ tôi, nức nở:

- Cho chúng con về quê.

Mãi đến khuya chúng tôi mới trở về thị trấn. Khi đến ngõ, em tôi reo lên:

- Nhà mình đây rồi.

Ngôi nhà phảng phất mùi rượu và mùi ẩm mốc. Đêm đó, tôi dọn dẹp, thu xếp lại đồ đạc trong nhà cho cha tôi mãi tới khuya. Và đêm đó cha tôi không say rượu. Công việc làm ăn của cha tôi mỗi ngày càng khó khăn hơn. Chiếc xe bò của cha tôi không thể cạnh tranh được với một đàn xe lam và xe công nông ở cái thị trấn bé xíu này. Rồi một tai hoạ mới giáng xuống đầu gia đình tôi. Con bò kéo của cha tôi bị bệnh lăn ra chết. Cha tôi lại lâm vào những cuộc say không biết gì. Khi say, cha khóc và chửi mẹ. Nhưng sáng sáng, cha tôi vẫn dậy rất sớm. Cha tôi xin được chân bốc vác ngoài bến xe thị trấn. Cả ngày chỉ có hai đến ba chuyến xe. Vì vậy, cha tôi làm bất kỳ việc gì để có tiền duy trì sự sống của gia đình tôi.

Tối tối, uống rượu say, cha tôi chửi mẹ và lại dùng cán chổi đánh tôi. Khi cha đánh, không bao giờ tôi bỏ chạy. Hai tay tôi ôm lấy đầu để cho cha đánh. Đánh tôi xong, cha lại dậy sớm ra bến xe. Rồi cha tôi trở về nhà khi trời xẩm tối. Khi tôi xới cơm cho cha, cha tôi nhìn cánh tay tôi và lại hỏi:

- Tay con làm sao thế?

Tôi tìm mọi lý do để nói dối cha. Tôi không bao giờ muốn nói với cha rằng những vết tím trên tay tôi là do cha đánh. Có một lần bị cha hỏi, tôi cuống quá, vội nói:

- Thằng Tuấn đánh.

Cha tôi dằn bát cơm và gầm lên:

- Sao mày đánh chị như thế, hả Tuấn? Ai tắm rửa cho mày? Ai nấu cơm cho mày? Ai ru mày ngủ?

Thằng em tôi bị mắng oan, òa khóc. Đến khi đã ngủ tôi vẫn nghe tiếng nấc của em tôi. Nhưng đến một lần cái cán chổi đánh trúng khớp cổ tay tôi. Cổ tay tôi bị bong gân sưng vù. Tôi không thể nào giấu cha được. Buổi tối trong bữa ăn, tôi không xới nổi bát cơm cho cha. Cha nhìn tôi hỏi:

- Tay con làm sao thế?

Tôi òa khóc. Lần đó, tôi không sao kìm được:

- Cha ơi! Con đau lắm!

- Làm sao thế? - Cha tôi hoảng hốt. - Ai đánh con? Đứa nào đánh con?

- Cha không đánh con. - Tôi nức nở. - Cha không đánh con.

- Đứa nào đánh? - Cha tôi quát. - Nói ngay, tao sẽ đập chết nó. Đứa nào?

Nghe cha hỏi vậy, tôi càng khóc to. Tôi khóc không phải vì đau đớn. Tôi khóc vì tủi thân. Tôi khóc vì cái giọng xót xa của cha tôi.

- Không nói đứa nào đánh mày thì tao đánh mày.

- Cha đừng đánh con nữa, đừng đánh con nữa.

Người cha tôi run lên. Mắt cha tôi đỏ hoe. Cha ôm tôi vào lòng. Hơi thở và vòng tay ấm áp của cha tôi làm tôi thêm tủi. Tôi khóc và nói:

- Đêm nào say rượu cha cũng đánh con bằng cái chổi kia kìa. Nhưng con không nói với cha vì con sợ cha buồn thêm. Con có lỗi cha cứ đánh con, nhưng cha đừng uống rượu nữa.

Tôi thấy cha tôi rùng mình. Và cha tôi khóc. Tiếng khóc của cha tôi như tiếng “u... u” kéo dài trên đầu tôi bất tận. Gần sáng tôi tỉnh giấc. Căn nhà vẫn sáng đèn. Tôi thấy cha tôi ngồi im phắc. Tôi rời giường đến bên cha. Tôi ôm lấy cổ cha:

- Cha hết rượu uống rồi ư?

Cha tôi lắc lắc đầu, cha từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt tứa ra.

- Cha đừng buồn nữa, cha nhé.

Cha tôi xoay người, ôm tôi vào lòng. Tôi nghe tiếng cha thì thầm:

- Từ nay cha không buồn nữa. Có đứa con như con thì cha chẳng bao giờ buồn nữa.

Tôi dụi mắt vào ngực cha. Đêm ấm áp và da diết vô cùng. Tôi thấy cha tôi gần gũi và tin cậy hơn bao giờ hết.

(Nguyễn Quang Thiều)

0
(4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:      (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)      Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:

     (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)

     Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải tát nước, nhổ cỏ, làm lụng đầu tắt mặt tối suốt ngày. Đã thế lại không có người an ủi. Chồng nàng thì cả ngày thả diều, chả biết cái gì mà cũng không dám cãi lại bà cụ. Còn hai em chồng nàng thì ghê gớm lắm, thi nhau làm cho nàng bị mắng thêm.

     Những lúc Dung cực nhọc quá, ngồi khóc thì bà mẹ chồng lại đay nghiến:

     - Làm đi chứ, đừng ngồi đấy mà sụt sịt đi cô. Nhà tôi không có người ăn chơi, không có người cả ngày ôm lấy chồng đâu.

     Rồi bà kể thêm:

     - Bây giờ là người nhà tao rồi thì phải làm. Mấy trăm bạc dẫn cưới, chứ tao có lấy không đâu.

     Dung chỉ khóc, không dám nói gì. Nàng đã viết ba bốn lá thư về kể nỗi khổ sở của nàng, nhưng không thấy cha mẹ ở nhà trả lời.

     (Lược một đoạn: Dung ăn trộm tiền của mẹ chồng để trốn về nhà nhưng bị mẹ đẻ đay nghiến. Sáng hôm sau, mẹ chồng xuống tìm nàng.)

     Bị khổ quá, nàng không khóc được nữa. Nàng không còn hi vọng gì ở nhà cha mẹ nữa. Nghĩ đến những lời đay nghiến, những nỗi hành hạ nàng phải sẽ chịu, Dung thấy lạnh người đi như bị sốt. Nàng hoa mắt lên, đầu óc rối bời, Dung ước ao cái chết như một sự thoát nợ.

     Nàng không nhớ rõ gì. Ra đến sông lúc nào nàng cũng không biết. Như trong một giấc mơ, Dung lờ mờ thấy cái thành cầu, thấy dòng nước chảy. [...] Nàng uất ức lịm đi, thấy máu đỏ trào lên, rồi một cái màng đen tối kéo đến che lấp cả.

     Bỗng nàng mơ màng nghe thấy tiếng nhiều người, tiếng gọi tên nàng, một làn nước nóng đi vào cổ. Dung ú ớ cựa mình muốn trả lời.

     […] Hai hôm sau, Dung mạnh khỏe hẳn. Bà mẹ chồng vẫn chờ nàng, hỏi có vẻ gay gắt thêm:

     - Cô định tự tử để gieo cái tiếng xấu cho tôi à? Nhưng đời nào, trời có mắt chứ đã dễ mà chết được. Thế bây giờ cô định thế nào? Định ở hay định về?

     Dung buồn bã trả lời:

      - Con xin về.

(Trích Hai lần chết, Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, 2008)

2
16 tháng 2

Wow,bài thật hay!

16 tháng 2

Lần đầu tiên được nghe thấy

(4.0 điểm) Viết một bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh hai cuộc chia ly trong hai đoạn thơ sau:           Đường ra mặt trận                 (Trích) Những buổi vui sao, cả nước lên đường, Xao xuyến bờ tre, từng hồi trống giục   Xóm dưới làng trên, con trai con gái Xôi nắm cơm đùm, ríu rít theo nhau Súng nhỏ súng to, chiến trường chật chội Tiếng cười hăm hở, đầy sông...
Đọc tiếp

(4.0 điểm) Viết một bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh hai cuộc chia ly trong hai đoạn thơ sau:

          Đường ra mặt trận
                (Trích)

Những buổi vui sao, cả nước lên đường,

Xao xuyến bờ tre, từng hồi trống giục

 

Xóm dưới làng trên, con trai con gái

Xôi nắm cơm đùm, ríu rít theo nhau

Súng nhỏ súng to, chiến trường chật chội

Tiếng cười hăm hở, đầy sông đầy cầu

 

Bộ đội dân quân, trùng trùng điệp điệp

Chào nhau không kịp nhớ mặt

Dô hò nón vẫy theo,

Hàng ngũ ta đi dài như tiếng hát

[...]

Yểm hộ miền Nam

Thình thình đại bác

Nhịp những bước chân

Cả nước lên đường.

(Chính Hữu, nguồn: Báo Quân khu 7, thứ Sáu, 29/04/2016)

 

          Chia tay trong đêm Hà Nội

                    (Trích)

Trăng soi gương mặt nghìn yêu dấu

Ngày mai hai đứa đã hai nơi

Hai đầu đất nước trong dông bão

Cùng chung chiến đấu hai phương trời

 

Đêm nay trong vườn hoa ngổn ngang ụ súng

Bên ven hồ lốm đốm trăng xanh

Nghe quanh ta đêm hè nóng bỏng

Mắt bồi hồi em đi bên anh

 

Em đi với anh qua bến xe đông chật

Bao gia đình vội vã lúc ra đi

Em nhìn những mái nhà cao thấp

Đã bao lần thấy những cuộc chia ly.

(Nguyễn Đình Thi, báo Công an nhân dân, thứ Ba, 14/09/2010)

Chú thích:

- Chính Hữu (1926 – 2007) tên thật là Trần Đình Đắc, quê ở huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Ông nguyên là Đại tá, Phó cục trưởng cục Tuyên huấn thuộc Tổng cục chính trị, Quân đội Nhân dân Việt Nam, nguyên Phó tổng thư ký Hội Nhà văn Việt Nam. Thơ ông không nhiều nhưng lại có nhiều bài đặc sắc, cảm xúc dồn nén, ngôn ngữ và hình ảnh chọn lọc, hàm súc. Tập thơ Đầu súng trăng treo (1966) là tác phẩm chính của ông.

- Bài thơ Đường ra mặt trận (in trong tuyển thơ Chống Mỹ cứu nước 1965 - 1967) ra đời năm 1965. Đó là năm giặc Mỹ đánh phá miền Bắc rất ác liệt. Cả nước có chiến tranh. Miền Bắc lúc ấy vừa là hậu phương lớn của miền Nam tiền tuyến, lại vừa là tiền tuyến vì phải trực tiếp đánh Mỹ.

- Nguyễn Đình Thi (1924- 2003), sinh ra tại thành phố Luông Pha Băng, nước Lào. Nguyễn Đình Thi được xem là một nghệ sĩ đa tài, ông sáng tác nhạc, làm thơ, viết tiểu thuyết, kịch, tiểu luận phê bình, ở lĩnh vực nào ông cũng có những đóng góp đáng trân trọng. Thơ ông tự do, phóng khoáng mà vẫn hàm súc, sâu lắng, suy tư và có nhiều tìm tòi theo hướng hiện đại. Các tác phẩm chính của ông gồm: Người chiến sỹ (1958); Bài thơ Hắc Hải (1958); Dòng sông trong xanh (1974); Tia nắng (1985); Đất nước (1948 - 1955);...

- Bài thơ Chia tay trong đêm Hà Nội được viết năm 1967. Lúc chiến tranh với Mỹ diễn ra ác liệt, tác giả viết tặng người bạn trẻ đi tiền tuyến.

0
16 tháng 2

tk ạ

Chiến tranh để lại trong lòng người những nỗi niềm khắc khoải, đặc biệt là tình cảm cha con bị chia cắt. Trong đoạn thơ trên, hình ảnh chiếc áo con cùng những cánh chim thêu trở thành biểu tượng của tình yêu thương và niềm hy vọng mà người cha gửi gắm cho con. “Treo áo con bên bàn làm việc” – một hành động giản dị nhưng chất chứa bao nỗi nhớ nhung. Chiếc áo không chỉ là vật hữu hình, mà còn là sợi dây kết nối hai cha con giữa hoàn cảnh chia xa. Người cha viết thơ trong tâm trạng day dứt, bởi ông không thể gửi áo cho con ngay lúc này, chỉ biết giữ lại, đợi một ngày mai yên bình.

Khổ thơ tiếp theo mở ra viễn cảnh tương lai khi đất nước hòa bình: “Ngày mai ấy, nước non một khối”. Khi ấy, chiếc áo không chỉ là kỷ vật, mà còn là chứng tích của một thời kỳ gian khổ. Những đứa trẻ thế hệ sau sẽ được sống trong tự do, vui chơi cùng chiếc áo thêu chim trắng – hình ảnh của hòa bình và hy vọng. Bằng giọng thơ mộc mạc, chân thành, Nguyễn Bính đã khắc họa sâu sắc nỗi lòng người cha, đồng thời gửi gắm niềm tin vào tương lai tươi sáng.

 

Viết bài văn NLXH về 1 vấn đề cần giải quyết: "Là học sinh, em nghĩ nên làm thế nào để giảm thiểu tình trạng bạo lực gia đình."⋅⋅Viết văn dựa theo dàn ý sau:I. Mở bài-Giới thiệu vấn đề nghị luận-Khẳng định lại vai trò, tầm quan trọng của vấn đề nghị luậnII.Thân bàia) Giải thích vấn đề-Nêu khái niệm và giải thích khái niệm:+Giải thích bằng các từ khóa+Giải thích bằng...
Đọc tiếp

Viết bài văn NLXH về 1 vấn đề cần giải quyết: "Là học sinh, em nghĩ nên làm thế nào để giảm thiểu tình trạng bạo lực gia đình."


⋅Viết văn dựa theo dàn ý sau:
I. Mở bài


-Giới thiệu vấn đề nghị luận


-Khẳng định lại vai trò, tầm quan trọng của vấn đề nghị luận


II.Thân bài


a) Giải thích vấn đề


-Nêu khái niệm và giải thích khái niệm:


+Giải thích bằng các từ khóa


+Giải thích bằng các từ đồng nghĩa hoặc trái nghĩa


b) Phân tích vấn đề 


1. Thực trạng vấn đề


2. Nguyên nhân xảy ra vấn đề


-Nguyên nhân chủ quan


-Nguyên nhân khách quan


c) Hậu quả


d) Nêu ý kiến trái chiều và phản bác lại


e) Giải pháp giải quyết vấn đề


f) Liên hệ bản thân


III.Kết bài


-Khẳng định lại tầm quan trọng của vấn đề


-Đưa ra thông điệp của bài học

1
15 tháng 2

ghép các ý lại nha
I. Mở bài

Bạo lực gia đình là một vấn đề nhức nhối trong xã hội hiện đại, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần và thể chất của các thành viên trong gia đình, đặc biệt là trẻ em và phụ nữ. Là học sinh, em nhận thức rõ rằng bạo lực gia đình không chỉ là vấn đề của riêng người lớn mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển và tương lai của thế hệ trẻ. Chính vì vậy, tìm ra giải pháp để giảm thiểu tình trạng này là một nhiệm vụ quan trọng và cấp thiết.

II. Thân bài

a) Giải thích vấn đề

Bạo lực gia đình là hành vi sử dụng vũ lực hoặc có lời nói, hành động gây tổn thương về thể chất, tinh thần và tâm lý giữa các thành viên trong gia đình. Nó có thể biểu hiện qua các hình thức như bạo lực thể xác, bạo lực tinh thần, bạo lực kinh tế hay bạo lực tình dục.

b) Phân tích vấn đề

1. Thực trạng vấn đề
Hiện nay, bạo lực gia đình vẫn tồn tại trong nhiều gia đình, không chỉ ở những vùng nông thôn mà còn xuất hiện tại các khu đô thị. Nhiều trẻ em phải sống trong môi trường bạo lực, chứng kiến cha mẹ cãi vã, thậm chí là hành hung lẫn nhau, gây ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển tâm lý của trẻ.

2. Nguyên nhân xảy ra vấn đề

  • Nguyên nhân chủ quan: Một số người có tính khí nóng nảy, thiếu kiềm chế hoặc bị ảnh hưởng bởi tư tưởng gia trưởng, cho rằng bạo lực là cách giải quyết vấn đề.
  • Nguyên nhân khách quan: Áp lực cuộc sống, khó khăn về kinh tế, ảnh hưởng từ môi trường sống hoặc sự thiếu hiểu biết về pháp luật cũng góp phần làm gia tăng tình trạng bạo lực gia đình.

c) Hậu quả

Bạo lực gia đình để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng:

  • Gây tổn thương về thể chất và tinh thần cho các nạn nhân, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em.
  • Làm rạn nứt tình cảm gia đình, ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
  • Ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của trẻ em, khiến trẻ có nguy cơ trở thành người bạo lực khi trưởng thành.

d) Nêu ý kiến trái chiều và phản bác lại

Một số người cho rằng bạo lực gia đình chỉ là chuyện riêng của mỗi nhà, không cần sự can thiệp từ bên ngoài. Tuy nhiên, quan điểm này hoàn toàn sai lầm, vì bạo lực gia đình không chỉ ảnh hưởng đến nội bộ gia đình mà còn gây ra nhiều hệ lụy cho xã hội. Nếu không được ngăn chặn, bạo lực gia đình có thể trở thành một vấn nạn kéo dài, ảnh hưởng đến thế hệ tương lai.

e) Giải pháp giải quyết vấn đề

  • Tuyên truyền nâng cao nhận thức: Học sinh có thể tham gia tuyên truyền, chia sẻ kiến thức về hậu quả của bạo lực gia đình trong trường học và cộng đồng.
  • Khuyến khích sự bình đẳng và tôn trọng trong gia đình: Mỗi người cần học cách kiểm soát cảm xúc, giải quyết mâu thuẫn bằng sự tôn trọng thay vì bạo lực.
  • Tăng cường giáo dục đạo đức, kỹ năng sống: Học sinh nên được dạy cách xử lý xung đột bằng hòa bình, đồng thời cha mẹ cũng cần học cách làm gương tốt.
  • Báo cáo khi phát hiện bạo lực: Khi phát hiện bạo lực gia đình, học sinh có thể báo cáo với nhà trường, chính quyền địa phương hoặc các tổ chức bảo vệ trẻ em để có sự can thiệp kịp thời.

f) Liên hệ bản thân

Là một học sinh, em nhận thấy rằng mình có thể góp phần vào việc giảm thiểu bạo lực gia đình bằng cách tuyên truyền, động viên những người xung quanh sống hòa thuận, yêu thương nhau. Đồng thời, em cũng sẽ học cách kiểm soát cảm xúc, không dùng bạo lực để giải quyết vấn đề trong cuộc sống.

III. Kết bài

Bạo lực gia đình là một vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết triệt để. Mỗi cá nhân, dù là người lớn hay học sinh, đều có trách nhiệm góp phần vào việc xây dựng một môi trường sống an toàn, lành mạnh. Hãy cùng nhau nâng cao nhận thức, đấu tranh chống lại bạo lực gia đình để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn!