Phân tích tác dụng phép tu từ ẩn dụ được sử dụng trong hai dòng thơ mở đầu bài thơ :
'' Không có gì tự đến đâu con
Quả muốn ngọt phải tháng tích nhựa ''
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Nội dung của câu này chỉ mưa vào 2 tháng là tháng Tư và tháng Ba khác nhau.
-Mưa vào tháng Tư được nói là hư đất vì mưa vào tháng Tư rất nhiều có thể gây sói mòn cho đất, khiến lầy lội cây trồng không thể phát triển được.
-Mưa tháng Ba được nói là hoa đất vì lúc đó là thời điểm mưa nhẹ nhàng làm tốt đất cây trồng phát triển rất tốt nên người ta mới nói như vậy.
Tóm lại, câu tục ngữ này mô tả sự khác biệt giữa mưa của tháng Ba và tháng Tư: mưa tháng Ba mang lại điều tốt lành cho đất đai, trong khi mưa tháng Tư lại có thể gây hại cho đất.
Truyện ngụ ngôn "Đẽo cày giữa đường" là một câu chuyện ngắn nhưng mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, đặc biệt về cách nhìn nhận và đánh giá bản thân, cũng như sự kiên định trước những ý kiến trái chiều. Nhân vật chính trong truyện, người thợ mộc, hiện lên với những đặc điểm tính cách đáng chú ý.
Trước hết, người thợ mộc là một người có lòng tự trọng và cầu thị. Anh ta muốn tạo ra một chiếc cày tốt, hữu dụng nên đã không ngần ngại mang gỗ ra giữa đường để lắng nghe ý kiến của mọi người. Hành động này cho thấy anh ta coi trọng ý kiến của người khác, sẵn sàng học hỏi để hoàn thiện sản phẩm của mình. Tuy nhiên, chính sự cầu thị thái quá này đã dẫn đến sai lầm.
Đặc điểm thứ hai của người thợ mộc là thiếu chính kiến và dễ bị dao động. Anh ta quá cả tin vào những lời khuyên xung quanh, mà không có chủ kiến của riêng mình. Mỗi người góp ý một kiểu, anh ta lại làm theo một kiểu, khiến chiếc cày ngày càng trở nên vô hình dạng, cuối cùng hỏng hoàn toàn. Điều này cho thấy sự thiếu quyết đoán và bản lĩnh của người thợ mộc. Anh ta không biết mình thực sự muốn gì, cần gì, mà chỉ chăm chăm làm theo ý kiến của người khác.
Cuối cùng, truyện "Đẽo cày giữa đường" cũng cho thấy sự ngây thơ và khờ khạo của người thợ mộc. Anh ta không nhận ra rằng mỗi người có một góc nhìn, một tiêu chuẩn khác nhau. Việc lắng nghe quá nhiều ý kiến trái chiều chỉ khiến anh ta bị rối loạn và mất phương hướng. Thay vì cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, anh ta nên tập trung vào mục tiêu ban đầu của mình, đó là tạo ra một chiếc cày tốt, phù hợp với nhu cầu sử dụng của bản thân.
Tóm lại, nhân vật người thợ mộc trong truyện "Đẽo cày giữa đường" là một hình tượng biếm họa, phê phán những người thiếu chính kiến, dễ bị dao động trước ý kiến của người khác. Câu chuyện này là một bài học sâu sắc về sự tự chủ, bản lĩnh và sự kiên định trên con đường đạt đến thành công.
My school was built a long time ago. The fence surrounding the school was originally light yellow, but because it was whitewashed many times, it was almost impossible to see the old paint. The corner of the fence behind the school that was crushed by an uprooted almond tree during the storm has been rebuilt, so it looks different from other wall sections. The school yard inside is quite spacious, with many tall almond trees, giving luxuriant shade. This is what I like most about my school - something that other modern schools in the city cannot have. On summer days, almost the entire school yard is full of shade, so you don't have to worry about finding a place to play. Under the almond trees, there are round flower beds surrounding the roots planted with many ten o'clock flowers. Each flower bed will be divided into each class, so we can plant and take care of it ourselves. Next to those flower beds, there will be stone benches for alumni and the parent association to donate to the school. Some of those chairs were worn out, with names peeling off the backs of the chairs due to rain and sun.
Ngày xưa ở một làng nọ có một người rất giàu có. Ông ta sinh được 5 người con. Vì quá giàu có nên những người con của ông ta có một đời sống sung sướng thừa thãi về vật chất. Dù rất sung sướng nhưng các con của ông vẫn sinh thói tham lam, ích kỉ, tranh giành lẫn nhau. Đến khi 5 người đều trưởng thành nhờ vào tiền của cha mẹ nên rất giàu có, mỗi người có một cơ ngơi riêng nhưng vẫn còn giữ thói ganh ghét, tị nạnh, cãi cọ nhau về những của cải mà họ có.
Là cha nên nhìn cảnh các con không hòa thuận với nhau ông buồn lắm. Ông ra sức cố gắng khuyên bảo các con nhưng dù ông có nói thế nào thì 5 người còn của ông vẫn không bỏ được thói đố kị đó, nó như đã ăn sâu vào máu thịt. Vì quá đau buồn nên ông đã ngã bệnh. Sau một thời gian chống chọi thì ông biết rằng mình không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Ông gọi các con đến bên giường, rồi ông bảo gia nhân đưa cho 5 người con mỗi người một chiếc đũa rồi bảo từng người một bẻ chiếc đũa cho ông xem. Ông vừa dứt lời thì 5 người con đã bẻ gãy chiếc đũa trên tay một cách dễ dàng. Nhìn những chiếc đũa bị bẻ gãy ông trầm ngâm và im lặng hồi lâu.
Sau đó ông đưa nguyên một bó đũa cho người con cả và bảo rằng nếu đã dễ dàng bẻ gãy một chiếc đũa thì hay thử bẻ nguyên cả một bó đũa cho ông xem. Lần lượt từng người một bẻ, người con cả đã vận dụng hết sức mạnh để bẻ đến nỗi mặt mũi đỏ hết lên nhưng vẫn không thể bẻ được, sau đó anh cũng đành chịu thua.
Đến người con thứ hai cũng như anh mình và chịu thua, cứ lần lượt vậy đến người con thứ năm cũng chịu thua. Ông mới ôn tồn bảo các con rằng các con của ông đang tị nạnh nhau, chia rẽ nhau thì lẻ loi không khác gì chiếc đũa dễ bị bẻ gãy kia. Nếu biết đoàn kết lại với nhau như một bó đũa thì sẽ không có sức mạnh nào bẻ gãy được các con của ông. Sau khi nói xong người cha qua đời. Cả năm anh em đã được cha dạy cho bài học quý giá nên đã thay đổi đoàn kết và thương mến lẫn nhau.