Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Em tham khảo:
Trong tác phẩm nhân vật chính Lão Hạc là một người nông dân lương thiện với tấm lòng yêu thương con vô hạn. Lão Hạc sống cô độc trong ngôi nhà, vợ ông mất sớm còn người con trai vì không có tiền cưới vợ nên anh con trai quẫn chí bỏ nhà để đi đồn điền cao su. Cuộc sống của lão vốn không bình yên mà lại gặp nạn đói, mất mùa, không có thóc gạo. Nhưng không vì vậy mà lão mất đi bản tính lương thiện của mình. Và có một sự việc đã khiến cho cuộc sống của lão thay đổi đó là vì đói kém mà lão phải bán đi cậu Vàng-người bạn của lão và nó cũng là kỉ vật cuối cùng mà con trai lão để lại. Khi bán đi cậu Vàng về lão đến nhà ông giáo kể câu chuyện đó, dáng vẻ buồn đau, lão không nhịn được mà khóc hu hu. Cuồi cùng để giữ lại chút lương thiện của bản thân lão đã chọn cái chết, một cái chết đau đớn, rũ rượi. Lão Hạc là một người rất đáng quý với những phẩm chất quý.

Em tham khảo:
Bốn câu thơ cuối trong bài Khi con tu hú có giọng thơ từ tha thiết nhớ chuyển thành uất hận sục sôi. Nhịp sống trào dâng, mời gọi, thôi thúc tràn ngập vào tận ngõ ngách tăm tối của chốn ngục tù, len lỏi vào tâm hồn người cộng sản trẻ tuổi biến thành nỗi khát khao hành động: “muốn đạp lan phòng”. Mùa hè đã đến, mùa hè đang qua. Bao âm thanh đã "dậy bên lòng”, thôi thúc, gịuc giã: "muốn đạp tan phòng" xà lim chật chội. Không cam chịu cảnh tù đày! Lòng uất hận dâng trào muốn phá tung chốn ngục tù chật chội và ngột ngạt để đón mùa hè. Câu thơ "Ngột làm sao / chết uất thôi" với cách ngắt nhịp 3/3, cảm xúc như nén xuống bỗng trào lên thể hiện một ý chí bất khuất. Quyết sống vì tự do! Quyết chết vì tự do! Mở đầu bài thơ là tiếng chim tu hú "gọi bầy", khép lại bài thơ là tiếng chim tu hú ''ngoài trời cứ kêu". Tiếng chim vừa gợi nhớ gợi thương, vừa giục giã lên đường chiến đấu.Bài thơ khép lại nhưng là nghe tiếng tu hú “cứ kêu”, kêu hoài, kêu mãi...Bài thơ cho ta hiểu thêm nét đẹp trong tâm hồn người cộng sản trẻ tuổi. Người chiến sĩ gang thép đó có một thế giới nội tâm rất mực phong phú, rung động mãnh liệt với nhịp đập của cuộc sống, gắn bó thiết tha với quê hương ruộng đồng, và một niềm khát khao tự do cháy bỏng."Khi con tu hú" là khúc ca tâm tình, là tiếng gọi đàn, hướng về đồng quê và bầu trời tự do với tất cả tình yêu và niềm khao khát cháy bỏng. Bài thơ ghi lại một nét đẹp bức chân dung tinh thần tự họa của người thanh niên cộng sản Tố Hữu thuở ấy. Để ta ngưỡng mộ và tin yêu.

a. Lên án hành động của kẻ thù:
- Lên án tội ác của kẻ thù:
+ Sứ giả đi lại nghênh ngang.
+ Uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình.
+ Đem thân dê chó bắt nạt tể phụ.
+ Thu vàng bạc, vơ vét của cải.
+ Hổ đói -> họa về sau.
=> Ngôn ngữ để thể hiện rõ tinh thần căm thù giặc.
- Trực tiếp nói về nỗi đau cả mình trước hiện thực đất nước:
+ Tới bữa quên ăn
+ Nửa đêm vỗ gối
+ Ruột đau như cắt
+ Nước mắt đầm đìa
- Quyết tâm đánh giặc:
+ Trăm thân phơi ngoài nội cỏ
+ Nghìn xác gói trong da ngựa
=> Ta cũng cam lòng.
- Mối quan hệ của chủ tướng hết sức khăng khít:
+ Các ngươi ở cùng ta coi giữ binh quyền đã lâu ngày.
+ Không có mặc thì ta cho áo, không có ăn thì ta cho cơm.
+ Quan nhỏ thì ta thăng chức, lương ít thì ta cấp bổng.
+ Đi thủy thì ta cho thuyền, đi bộ thì ta cho ngựa.
+ Lúc trận mạc xông pha thì cùng nhau sống chết, lúc ở nhà nhàn hạ thì cùng nhau vui cười.
-> Những lí lẽ vừa chí tình vừa chí lí tạo nên sự thuyết phục, lay động lòng người.
b. Phê phán thái độ thờ ơ của quân sĩ:
- Hưng Đạo Vương lên án thái độ thờ ơ trước thời cuộc.
+ Chủ nhục – không lo
+ Nước nhục – không thẹn
+ Hầu giặc – không tức
+ Thú vui – có mang đến hòa bình, có đánh đuổi được quân giặc không?
=> Khẳng khái, đanh thép.
=> Cảnh cáo.
- Giọng điệu linh hoạt, thái độ khôn khéo.
=> Đánh đúng vào tâm lí của quân sĩ.
=> Khích lệ tinh thần đấu tranh của tướng sĩ.
Nêu cao tinh thần quyết chiến quyết thắng
- Đưa ra những giải pháp tinh thần và hành động cho tướng sĩ:
+ Không được phép bị động và chủ quan.
+ Tập luyện bắn cung, diệt giặc.
- Niềm vui khi có một quốc gia thịnh trị:
+ Hưởng bổng lộc.
+ Lưu danh.
+ Sống yên bình.
+ Dòng họ được hạnh phúc.
=> Cấu trúc câu văn biền ngẫu: “Chẳng những… mà…” gắn lợi ích của đất nước với những lợi ích trực tiếp, thiết thân của mỗi cá nhân. Điều đó đã góp phần tác động trực tiếp tới cả tình cảm, lí trí của binh sĩ.
- Chỉ rõ con đường đánh giặc:
+ Học tập binh pháp “Binh thư yếu lược”.
+ Luôn phải chủ động.
+ Phải có thế dự phòng.
- Câu kết: thẳng thắn bày tỏ quan điểm: “Ta viết ra bài hịch này để các ngươi biết bụng ta” => thẳng thắn bày tỏ quan điểm.
- Ngôn ngữ vừa có sự nghiêm khắc nhưng cũng ân cần, gần gũi, vừa lạnh lùng, khảng khái lại vừa trầm ngâm và tha thiết.

1, Thơ cũ giam mình trong lốt hổ, nhà thơ tả hổ sa cơ bằng bút pháp và kích cỡ vung ngang, chém dọc rất tự nhiên, ngẫu hứng, sắc bén bằng tố chất mới lạ của Thơ Mới?
Nếu trước đó, nhà thơ miền Nam Đông Hồ đã ví thơ cũ như "Chiếc áo năm xưa đã cũ rồi", cũ về màu sắc đặt định, cũ cả về kích thước của cảm xúc… thì giờ đây Thế Lữ không muốn chỉ ra hết tất thảy nhược điểm của thơ cũ. Trái lại, chừng như ông nhìn thấy hồn thơ cũ vẫn còn âm vang trong Thơ Mới, có điều nó được diễn đạt thoải mái hơn, tự do hơn. Con hổ bị giam nhưng vẫn cố ánh lên thứ khí phách phi thường bằng đặc chất của chủ nghĩa lãng mạn qua những ngôn từ cực mạnh của của "gió rừng", của "giọng nguồn hét núi", của những động từ dữ dội: "thét, dõng dạc, cuộn, quắc…":
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể muôn của loài
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.
"Đâu… đâu… đâu…?" điệp động liên hồi về một quyền năng chỉ còn trong hoài niệm của hổ. Sự khuôn định, niêm luật khắt khe chưa hẳn là thế mạnh của thơ cũ, ngược lại nó gò bó thơ cũ. Nhưng tính súc tích, cô đọng về ngôn từ của thơ cũ vẫn có thể vận dụng để làm giàu đẹp cho Thơ Mới. Yêu tự do, muốn vượt mọi khuôn định, nhưng sự dài dòng, khuynh hướng viết "thoải mái", "tràng giang" nhất địng không thể là thế mạnh của Thơ Mới, mà nó đã vấp phải trong giai đoạn sơ khai.
Phải chăng ngoài sự thắng lợi của Thơ Mới, vị chủ tướng Thế Lữ vẫn còn rất trân trọng với thơ cũ về năng lực đậm đặc và súc tích của nó? Nếu như vậy, "Nhớ rừng" của Thế Lữ đã mở ra triển vọng cho Thơ Mới về cả hai cực: tiến tới sự phóng khoáng của ngày mai trong sự kế thừa, chắt lọc bao tinh túy của cái hôm qua?
2.

Em tham khảo nhé:
Chất thơ là một nét đẹp tạo nên giá trị tư tưởng và nghệ thuật của truyện ngắn “Tôi đi học”. Chất thơ được biểu hiện một cách đậm đà qua những cảnh vật, tình tiết, tâm trạng… dạt dào cảm xúc.
Cảnh một buổi mai “đầy sương thu và gió lạnh”, mẹ “âu yếm” dẫn con trai bé nhỏ đi đến trường trên con đường làng thân thuộc “dài và hẹp”. Cảnh mấy cậu học trò nhỏ “áo quần tươm tất, nhí nhảnh” gọi tên nhau, trao sách vớ cho nhau xem. Con đường tựu trường của tuổi thơ đông vui như ngày hội. Cảnh sân trường Mĩ Lí “dày đặc cả người”, tất cả đều áo quần “sạch sẽ”, gương mặt “vui tươi và sáng sủa”.
Cảnh học trò mới “bỡ ngõ đứng nép bên người thân”, “ngập ngừng e sợ”. “Một mùi hương lạ xông lên tronq lớp”, một con chim đến đậu bên cửa sổ lớp học, rụt rè hót rồi vỗ cánh bay cao, cảnh bàn ghế, những hình treo trên tường… đều làm cho chú học trò bé nhỏ ngỡ ngàng “mới lạ và hay”.
Chất thơ tỏa ra từ giọng nói ân cần, cặp mắt “hiền lạ” của ông đốc đến hình ảnh thầy giáo lớp Năm đón 28 học trò mới với “gương mặt tươi cười”.
Chất thơ là lòng mẹ hiện rất thương yêu con. Bốn lần Thanh Tịnh nói về bàn tay mẹ: “Mẹ tôi ân cân nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng; bàn tay mẹ cầm thước bút cho con lúc đứng xếp hàng, đứa con cảm thấy “có một bàn tay dịu dàng” của mẹ đầy con tới trước như khích lệ.
Lúc đứa con trai bé bỏng ngơ ngác thì bàn tay mẹ hiền “một bàn tay quen nhẹ miết mái tóc” con. Có thể nói hình tượng bàn tay mẹ hiền được thể hiện một cách tinh tế”.
Chất thơ của truyện “Tôi đi học” còn được thể hiện ở các hình ảnh so sánh đầy thi vị, ở giọng văn nhẹ nhàng, trong sáng, gợi cảm. Đọc hai câu văn đầu truyện ta cảm nhận chất thơ ấy mà lòng xúc động bâng khuâng:
“Chất thơ được thể hiện cả ở nội dung và hình thức của văn bản.
“Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng”…
Thật vậy, “Tôi đi học” là những dòng hồi ức về ngày tựu trường của tuổi thơ rất thơ và xúc động.

Tham khảo !!!!!
Trong mỗi chúng ta có lẽ “tình mẫu tử” vẫn là thứ tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng nhất. Bởi hình ảnh người mẹđã in sâu trong tâm trí mỗi đứa con. Ta bắt gặp tình cảm thiêng liêng ấy trong đoạn trích Trong lòng mẹ của nhà văn Nguyên Hồng. Đọc đoạn trích người đọc không khỏi xúc động trước tình yêu thương của chú bé Hồng dành cho người mẹ đáng thương của mình. Hồng đã trải qua những thử thách không kém phần đau đớn để giữ trọn vẹn tình cảm yêu thương mẹ trong sự khinh bỉ, xoi mói độc địa của những người họ hàng giàu có. Cuối cùng, bao tháng ngày chờ mong, khát khao cũng được dền đáp, Hồng đã ở “trong lòng mẹ”.
Chú bé Hồng – nhân vật chính của truyện lớn lên trong một gia đình sa sút. Người cha sống u uất, trầm lặng, rồi chết trong nghèo túng, nghiện ngập. Người mẹ có trái tim khao khát yêu đương đành chôn vùi tuổi thanh xuân trong cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Sau khi chồng chết, người phụ nữ đáng thương ấy vì quá cùng quẫn phải bỏ con đi tha hương cầu thực và bị người đời gán cho cái tội “chưa đoạn tang chồng mà đã chửa đẻ với người khác”. Hồng phải sống cuộc sống mồ côi cha, thiếu vắng tình thương của người mẹ, sống nhờ người họ hàng giàu có nhưng cay nghiệt. Hồng chịu cảnh cô đơn, bị hắt hủi.
Trái lại với thái độ căm thù và trách móc, Hồng thương mẹ và nhớ mẹ vô cùng. Em nuốt những giọt nước mắt đau đớn vào lòng khi luôn phải nghe những lời mỉa mai, bêu rếu xấu xa về mẹ của bà cô độc địa.
Đoạn trò truyện của Hồng với bà cô là một màn đối thoại đầy kịch tính đẩy tâm trạng em đến những diễn biến phức tạp, căng thẳng đến cao độ.
– Hồng, mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mẹ mày không?
Câu hỏi đầy ác ý ấy xoáy sâu vào tâm can của Hồng. Hồng hình dung vẻ mật rầu rầu và sự hiền lành của mẹ, lại nghĩ tới những đêm thiếu thốn tình mẹ khiến Hồng phải khóc thầm thì Hồng muốn trả lời cô là: “có”. Nhưng cậu bé đã nhận ra ý nghĩ cay độc qua cách cười “rất kịch” của cô, cô chỉ cố ý gieo rắc vào đầu óc Hồng những mối hoài nghi về mẹ cậu.
Hồng đã cúi mặt không đáp, sau đó Hồng nở nụ cười thật chua xót.
Hồng hiểu mẹ, hiểu được vì hoàn cảnh mà mẹ Hồng phải ra đi. Em đã khóc vì thương mẹ bị lăng nhục, bị đối xử bất công. Em khóc vì thân trẻ yếu đuối, cô đơn không sao bênh vực được mẹ. Càng thương mẹ, em càng căm ghét những hù tục phong kiến vô lí, tàn nhẫn đã đầy đoạ, trói buộc mẹ em: “Giá như những cổ tục đã đầy đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tinh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kỳ nát vụn mới thôi”.
Chính tình thương mẹ đã khiến cho Hồng nhận ra đâu là lẽ phải, đâu là những con người, những tập tục đáng phê phán.
Tình thương ấy còn được biểu hiện rất sinh động, rất cụ thể trong lần gặp mẹ.
Thoáng thấy bóng một người trên xe rất giống mẹ, Hổng liền chạy, đuổi theo bối rối gọi: ”Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ… ơi!”.
Những tiếng gọi ấy bật ra từ lòng khát khao được gặp mẹ của chú bé bấy lây nay bị dồn nén. Sự thổn thức của trái tim thơ trẻ bật thành tiếng gọi. Khi đuổi theo được chiếc xe đó, Hồng được lòng bàn tay dịu hiền của người mẹ xoa lên đầu. Hồng oà khóc. Trong tiếng khóc ấy có cả niềm hạnh phúc được gặp mẹ, cả nỗi tủi thân bởi lâu quá không được gặp mẹ, bởi bao niềm cay đắng bị lăng nhục tàn nhẫn cùng những uất ức dồn nén được giải toả.
Mải mê ngắm nhìn và suy nghĩ về mẹ, mải mê say sưa tận hưởng những cảm giác êm dịu khi được ngồi trong lòng mẹ để bàn tay người mẹ vuốt ve.
Trong giây phút này, Hồng như sống trong “tình mẫu tử” hạnh phúc ấy Hạnh phúc trong lòng mẹ không chỉ là hạnh phúc, là niềm khao khát của riêng Hồng mà là khao khát, là mong muốn của bất kỳ đứa trẻ nào.
Từ lúc lên xe đến khi về nhà, Hồng không còn nhớ gì nữa. Cả những lời mẹ hỏi, cả những câu trả lời của cậu và những câu nói của người cô bị chìm ngay đi – Hồng không nghĩ đến nó nữa…
Sự xúc động của bé Hồng khi gặp mẹ càng chứng tỏ tình thương mẹ của Hồng là sâu đậm, là nồng thắm, là nguyên vẹn. Bất chấp tất cả sự ngăn cách của rào cản lễ giáo phong kiến hà khắc đối với người phụ nữ nói chung và đối với mẹ Hồng nói riêng.
Tình mẫu tử trong đoạn trích thật đẹp đẽ, thiêng liêng, xúc động. Nguyên Hồng đã mở ra trước mắt chúng ta một thế giới tâm hồn phong phú. Thế giới ấy luôn làm chúng ta ngạc nhiên vì ánh sáng nhân đạo lấp lánh của tình người.
Phân Tích Truyện Ngắn "Mẹ Gánh Con Đi" Của Nhà Văn Trần Thị Tú Ngọc
Truyện ngắn "Mẹ ôm con đi" của văn Trần Thị Tú Ngọc là một tác phẩm đầy xúc động, phản ánh ánh đẹp của tình mẹ bảo đảm và bất bảo đảm, đồng thời là sự tăng cường an toàn những bất công trong xã hội. Tác phẩm không chỉ khắc họa một bức tranh khắc sâu về cảnh sống nghèo khó mà còn phản ánh sáng tăng trưởng của con người, đặc biệt là người mẹ trong xã hội đầy thử thách. Câu chuyện cũng làm nổi bật những cảm giác xúc giác thú, sự sâu sắc của nhân vật chính, qua đó gửi gắm thông điệp về tình thương yêu, sự hy sinh và khát sống.
1. Khái quát cốt truyện
Truyện kể về hành trình của một người mẹ nghèo, gánh con con trai bệnh tật của mình đi khắp các ngả đường trong một xã hội nghèo đói và đầy rẫy những khó khăn. Dù vậy, người mẹ không bao giờ từ bỏ hy vọng, dù con ngày càng trở nên nặng nề hơn. Hình ảnh người mẹ ôm con đi không chỉ là biểu tượng của tình yêu thương vô điều kiện mà còn là hình ảnh của sự tăng trưởng, của sự tăng cường, bất khuất trong hoàn cảnh khốn khó. Truyện phản ánh ánh không chỉ tình mẹ thiêng liêng mà còn là vật lộn với cuộc sống, những ước mơ và khát vọng chưa được thực hiện.
Tình mẹ –2. Tình mẹ – tình yêu thương vô bờ bến
Trong "Mẹ ôm con", mẫu tử tử có thể được hiển thị rõ ràng qua từng hành động, cử chỉ của người mẹ. Hình ảnh người mẹ “gánh con đi” không chỉ là sự vất vả về thể xác mà còn là biểu tượng của một tình yêu vô điều kiện, một tình thương bao la mà mẹ dành cho con. Mẹ ôm con không chỉ để cứu con thoát khỏi bệnh tật, mà còn gánh cả những nỗi đau đớn, gian nan, những đau khổ tột cùng của cuộc đời. Hình ảnh này có thể hiện sự hy sinh vô bờ bến của người mẹ đối với con, có thể hiện tình yêu thương không bao giờ chùn bước dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu.
Người mẹ trong truyện không bao giờ từ bỏ hy vọng, dù con có yếu đuối và bệnh tật. Mỗi bước đi của người mẹ đều là một hành trình đầy cam go, nhưng cũng là một hành trình của tình yêu, của sự chăm sóc và khao khát con mình được sống, được khỏe mạnh. Người mẹ không cần lời nói, không cần những lời hứa hẹn, mà hành động của mẹ đã nói lên tất cả về tình thương bao la của mình.
3. Nỗi đau của mẹ trong xã hội đầy bất công
Bên bờ tình mẹ, truyện ngắn "Mẹ gánh con đi" nhưng phản ánh rõ nỗi đau khổ tột cùng của phụ nữ trong xã hội nghèo đói, nơi mà họ phải vật lộn với từng miếng cơm, manh áo. Mẹ của con bệnh tật không đủ điều kiện để chữa trị cho con, không có tiền để đưa ra những bệnh viện tốt hơn. Dù cho xã hội có những rào cản, những khó khăn trong việc chăm sóc y tế, giáo dục hay cơ hội phát triển, người mẹ vẫn hỗ trợ tiếp tục hành trình của mình, vẫn cố gắng tìm kiếm mọi cơ hội giúp đỡ con có thể thoát khỏi bệnh tật, dù là rất mong manh.
Truyện khắc họa cuộc sống nghiệt ngã của những người dân nghèo, phải đối mặt với những khó khăn, bất công trong xã hội. Bên bờ người mẹ, con cũng là nạn nhân của một xã hội không công bằng, nơi mà những trẻ em nghèo khó có thể bị bỏ rơi hoặc bị bỏ lại phía sau trong cuộc sống. Những nỗi đau khổ này càng nổi bật lên tấm lòng bao la của người mẹ, người luôn khát khao cải thiện hoàn cảnh cho con mình, dù biết rằng con đường phía trước sẽ còn rất nhiều nan.
4. Ý nghĩa của hình ảnh "mẹ gánh con đi"
Hình ảnh người mẹ ôm con đi không chỉ có ý nghĩa đơn thuần về việc mang vật chất mà còn là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến, sự hy sinh của người mẹ dành cho con cái. Đây là hình ảnh mang tính nhân văn sâu sắc, phản ánh mỹ phẩm chất cao quý của con người trong những hoàn cảnh khó khăn nhất. Mặc dù người mẹ không thể thay đổi số phận của mình, nhưng tình yêu và hy vọng mà mẹ dành cho con là không gì có thể xóa sạch.
Hình ảnh này còn mang trong mình thông điệp về sự hiển thị, bất chấp và khát vọng sống. Dù con đường phía trước đầy gian nan và thử thách, người mẹ vẫn mang con đi với hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Đây là một bài học về nghị lực sống, về niềm tin vào cuộc đời, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Thông điệp nhân văn5. Thông điệp nhân văn
Truyện ngắn "Mẹ ôm con đi" của Trần Thị Tú Ngọc đã gửi một thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử, về sự hy sinh, hiển thị cường và khát sống. Dù hoàn cảnh có khó khăn, gian nan đến đâu, tình yêu thương của mẹ là vô bờ bến, là động lực để vượt qua mọi thử thách. Đồng thời, câu chuyện cũng là lời nhắc nhở nhở về những bất công trong xã hội, về sự thiếu thốn trong cuộc sống của những người nghèo, đặc biệt là những người mẹ đang phải vật lộn để nuôi con cái trong hoàn cảnh không dễ dàng.
Kết luận
" Mẹ gánh con đisâu sắcphảnnhững khó khăn , nghịch cảnh" là một truyện ngắn sâu sắc và cảm động, không chỉ khắc họa được tình mẹ thiên, mà còn phản ánh những khó khăn, cảnh mà những người phải đối mặt trong xã hội. Hình ảnh người mẹ con đi sẽ mãi là biểu tượng của sự hy sinh vô điều kiện, của lòng mạnh, bất chấp trước mọi thử thách. Truyện không chỉ làm hài lòng người mà còn gửi gắm những thông điệp sâu sắc về tình yêu thương, về sự sống và hy trong một thế giới
Cre : ChatGPT