Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Loại vi trùng quý hiếm (Phần 1) SVIP
Đọc kết nối chủ điểm
Loại vi trùng quý hiếm
A-zit Nê-xin (Aziz Nesin)
I. Tìm hiểu chung.
1. Tác giả.
a, Tiểu sử
A-zit Nê-xin (Aziz Nesin) là một nhà văn nổi tiếng của Thổ Nhĩ Kỳ. Người ta biết đến ông không chỉ là một nhà hoạt động chính trị với những phát ngôn chấn động về tín ngưỡng, tôn giáo, mà hơn hết chính là khối lượng lớn các sáng tác của ông. Không khó để tìm thấy những bài viết, bài tiểu luận về cuộc đời, sự nghiệp sáng tác của A-zit Nê-xin.
b, Sự nghiệp văn chương
A-zit Nê-xin sáng tác đa dạng các thể loại. Tiêu biểu trong đó phải kể đến các sáng tác thuộc thể loại tiểu thuyết và truyện cười. Đây là hai thể loại thành công và gây được tiếng vang nhất trong toàn bộ các tác phẩm của ông.
c, Các tác phẩm tiêu biểu
- Những người thích đùa.
- Cầu thủ bóng đá.
- Chú nhóc ở thành Istanbul.
- Con cái chúng ta giỏi thật.
2. Tác phẩm.
a, Thể loại
b, Phương thức biểu đạt
c, Bố cục Loại vi trùng quý hiếm
Gồm: 2 phần
+ Phần 1: Từ đầu đến “được đưa đi phân tích” - Phát hiện loại vi trùng quý hiếm.
+ Phần 2: Còn lại – Nghiên cứu và tận hưởng thành quả nghiên cứu.
d, Tóm tắt
Có một vị giáo sư có đầu óc vượt trội giới nhãn khoa cùng các cộng sự tới thăm phòng bệnh. Trước mỗi bệnh nhân, vị giáo sư dừng chưa tới một phút. Nhưng đến giường bệnh một bệnh nhân đau mắt, giáo sư đã dừng lại và ra hiệu lấy mẫu xét nghiệm gỉ mắt. Sau quá trình nghiên cứu, giáo sư phát hiện ra đây là một loại vi trùng quý hiếm. Điều đáng nói, thứ họ quan tâm không phải là bệnh nhân mà lại là loại vi trùng mà họ coi là quý hiếm kia. Giáo sư và đoàn tùy tùng của ông bận rộn tới mức họ không có thời gian ngủ nghỉ để làm sao nuôi sống con vi trùng đó, rồi còn tổ chức họp báo, công bố với toàn giới khoa học về con vi trùng vô cùng quý hiếm đó. Tuy nhiên, họ lại không mảy may quan tâm đến bệnh nhân. Lúc biết tin anh ta hết đau và mù hẳn thì giáo sư đã cười vô cùng rạng rỡ và tự hào với thành quả nghiên cứu của mình mà không hề nghĩ đến trách nhiệm của người bác sĩ với bệnh nhân.
II. Đọc hiểu chi tiết.
1. Nhan đề.
– Đã là vi trùng gây đau mắt và có thể gây mất thị giác cho người bệnh thì nó là vi trùng có hại.
=> Điều này hoàn toàn là châm biếm vị giáo sư tự mãn này.
– Việc phát hiện ra con vi trùng khiến ông vui mừng đến nỗi không để tâm việc chữa trị cho bệnh nhân trong khi trọng trách lớn nhất của người bác sĩ là cứu người, những điều nên làm thì bác sĩ lại quên.
– Khi bệnh nhân đã bị mù thì ông ta lại tươi cười rạng rỡ khẳng định mình đã nói đúng về con vi trùng.
2. Tình huống truyện – yếu tố gây cười trong văn bản.
– Tình huống của truyện: Một bệnh nhân đau mắt đến bệnh viện để được chữa thì gặp một vị giáo sư có tiếng và đoàn cộng sự tới thăm phòng bệnh, nơi anh ta đang ở. Ông giáo sư vô cùng vì tìm thấy con vi trùng quý hiếm trong mắt anh ta. Sự ngược đời ở chỗ, các trợ giảng cảm thấy vui mừng, tự hào vì phát minh được cho là vĩ đại này mà quên mất không chữa trị mắt cho bệnh nhân, khiến bệnh nhân bị mù.
=> Đó chính là sự châm biếm của tác giả cho những con người tự mãn ở trong truyện.
-
Quá trình và thành quả nghiên cứu:
- Quá trình nghiên cứu:
+ Soi dưới kính hiển vi, phát hiện nó là loại vi trùng quý hiếm, độc đáo vô song mà bao nhiêu bác sĩ nhãn khoa chưa được trông thấy.
- Thành quả nghiên cứu:
+ Cái thứ vi trùng gây bệnh cứ phải hàng triệu bệnh nhân mới có một trường hợp may mắn thế này.
+ Đây là lần thứ hai trong đời tôi thấy được loại vi trùng quý hiếm này.
+ Loại vi trùng quý hiếm này khi lọt vào mắt, sau bốn mươi tám giờ mà không chữa trị thì sẽ mù tịt.
- Thái độ của giáo sư và đoàn tùy tùng:
+ Vị giáo sư khư khư giữ con vi trùng ấy không chỉ như một bảo vật mà còn là một kì tích cho sự phát hiện vĩ đại.
+ Giáo sư đi như bay lượn, nói cười thân ái. Bài giảng của ngài lập tức thu hút nhiều học giả trong và ngoài nước đến dự.
+ Giáo sư lập tức thông báo mọi người đến chiêm bái thành quả khoa học mới toanh này và trong cơn phấn khích, ngài cho biết ngài quyết định viết một cuốn chuyên khảo về loại vi trùng quý hiếm này.
+ Khi biết bệnh nhân bị mù: “Vị giáo sư nở nụ cười hết cỡ: Tuyệt vời! Đúng như tôi đã nói, sau bốn mươi tám giờ nếu không vô hiệu hóa được vi trùng thì bệnh nhân tất nhiên sẽ mù và đơn đau sẽ dứt.”
= > Nhận xét chung:
- Quên mất nhiệm vụ của người bác sĩ là phải cứu người, cứu bệnh nhân.
- Tình huống trào phúng thể hiện sự châm biếm, phê phán tới những con người trong xã hội chỉ biết thờ ơ, vô cảm chỉ biết làm điều có lợi ích cho bản thân mình mà quên đi bản chất thật sự mà công việc mình đang có.
Bạn có thể đăng câu hỏi về bài học này ở đây