
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


vì cổ vũ ý kiến của Cô - péc - ních mà Galilê lúc áy 70 tuổi đã phải vào tù hết cuộc đời còn lại của mình
Vì cổ vũ cho ý kiến của Cô-péc-ních,Ga-li-lê bị coi như tội phạm và phải sống nhưng năm cuối đời trong cảnh tù đày lúc đó nhà Bác học đã gần bảy chục tuổi

bn tham khảo
Chiều hôm nay, lớp em đã có một tiếp kể chuyện rất thú vị cùng cô Ngọc Mai - giáo viên chủ nhiệm lớp em.
Để phù hợp với chủ đề Kể chuyện về ngày Tết quê em, cô Mai đã đặc biệt diện một bộ áo dài màu đỏ rất rực rỡ, ngập tràn không khí ngày Tết. Bước vào lớp đầu tiết học, cô âu yếm nhìn chúng em một lượt rồi mới ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống. Sau đó, cô bảo cả lớp cất hết sách vở trên mặt bàn, bởi tiết học hôm nay chỉ cần có cô trò chúng em là đủ. Cách bắt đầu ấy khiến cả lớp em ai cũng hào hứng và thích thú. Sau khi cô giới thiệu về nội dung tiết học, tất cả mọi người vỗ tay rào rào hưởng ứng. Chính cô Mai đã bắt đầu với câu chuyện cô lần đầu được trông nồi bánh tét xuyên đêm với các anh chị họ của mình. Vừa kể, cô vừa biểu cảm rất sinh động. Những câu thoại của cô cũng hấp dẫn vô cùng. Cả lớp, bạn nào cũng chăm chú lắng nghe cô kể đến mức quên cả nói chuyện. Sau đó, lần lượt từng bạn đứng dậy kể chuyện cho cả lớp. Kể cả những bạn bình thường hướng nội cũng hào hứng lắm. Ánh mắt chăm chú lắng nghe, cái gật đầu tán thưởng của cô Mai chính là nguồn động viên lớn nhất cho các bạn. Khi các bạn ngập ngừng, cô Mai liền đứng dậy, tiến về bên cạnh bạn ấy để cổ vũ. Cô còn khơi gợi cho các bạn bằng những câu hỏi nhỏ để câu chuyện được kể suôn sẻ hơn. Cứ như vậy, tiết kể chuyện trôi qua hào hứng và vui nhộn dưới sự dẫn dắt của cô Mai.
Tiết kể chuyện chiều nay đã giúp em có những cảm xúc rất tuyệt vời. Đồng thời cũng có những ý tưởng thật hay cho bài văn của mình. Em cảm thấy rất vui và hãnh diện khi được là học trò của cô Ngọc Mai - một giáo viên nhiệt tình và năng động.
nếu được cho tớ xin 1 like nha

Cô đi mua đồ ăn chắc chắn là phải cầm là ví tiền và ko có ai trộm cả!
Chả có ai trộm ví của Lucy cả.Vì khi mua đồ ăn phải mang theo ví đựng tiền chứ

Bài 1: a) Khoái chí ; b) Chí thân
Bài 2: a. Quyết chí
b. Chí thân
Bài 3: a) S
b) Đ
c) Đ
d) Đ
Bài 4: a. Đó là những ước mơ cao đẹp. => Từ "ước mơ" là danh từ
b. Hùng ước mơ trở thành phi công. => Từ "ước mơ" là danh từ
c. Đừng ước mơ hão huyền như thế. => Từ "ước mơ" là động từ
d. Ước mơ ấy thật viển vông. Từ "ước mơ" là danh từ
Bài 5: a) Lênh khênh (Tính từ)
b) đang mưa rất to (Động từ)
Đánh dấu k cho mình nhé!

Về thăm cô giáo
Bao tháng năm dòng em ở nơi xa
Nay về thăm, cô thành người tuổi tác
Hai cánh hao gầy, tóc đà chuyển bạc
Đứa học trò xưa cô vẫn nhận ra
Em đã từng đi muôn dặm hải hà
Vẫn nhớ như in bao lời cô dạy
Ngắt đúng dấu câu, chấm than, dấu phẩy
Nắn nót từng ly nét chữ- nết người
Những năm chiến tranh sơ tán nhiều nơi
Lán lớp, ghế, bàn, tranh tre nứa lá
Cơm độn sắn, khoai cần chi thịt cá
Miệng cười tươi phơi phới tuổi trăng tròn
Hết giờ học cô lội suối trèo non
Cùng học trò nam đốn cây, hái củi
Đường dốc, trượt trơn chúng em ngã dụi
Còn cô thì áo ướt đẫm mồ hôi
Đứng giữa đồi cao cô vẫn tươi cười
Động viên chúng em gắng lên chút nữa
Lời nói nhẹ nhàng mà như tiếp lửa
Cháy sáng bập bùng trong mỗi con tim
Đêm về khuya làng xóm đã lặng im
Phòng nhỏ nhà dân nơi cô ở trọ
Ánh đèn dầu chỉ còn khêu rất nhỏ
Cô vẫn soạn bài lên lớp ngày mai
Văng vẳng xa xa từ cánh đồng ngoài
Tiếng ếch lẻ loi dính vào tuổi nhỏ
Tiếng ếch vọng vào căn phòng đâu đó
Để đến bây giờ vẫn đọng bên tai
Những kỷ niệm xưa không thể tàn phai
Ơn nghĩa trò-cô như áng sông dài
Chảy mãi ngàn năm không hề đổi hướng
Lắng tạp phù sa, trong suốt ban mai
Em nguyện được làm giọt nước sông dài
Để biết đường đi, lối về nơi ấy
Để biết nông sâu, nơi nào sóng dậy
Biết sống hài hòa dòng nước muôn quê.

bạn tham khảo:
Em được lên lớp 4, bố em mua cho em chiếc cặp sách ở cửa hàng bách hóa. Em rất thích chiếc cặp mới này.
Chiếc cặp màu đen bóng, có in hình hai bạn đi học. Trông hai bạn này đẹp, ngộ lắm, miệng cười tươi. Em bấm cái khóa trắng đánh tách một cái, nắp cặp bậc ra liền.
Ở trong đó có hai ngăn, chưa đựng gì mà lại có mùi vị khó tả. Bố em bảo loại cặp này chịu được mưa nhỏ. Nó không phải bằng da, nó làm bằng thứ vải đặc biệt. Em lấy sách, tập ra cho vào cặp. Mỗi ngăn cặp lớn hơn cuốn sách học. Em nhét thêm hộp đựng bút, thước, tẩy. Ngăn cặp phồng lên. Em xách thử, chiếc cặp, chiếc cặp trĩu tay xuống. Em lại mở ra cất bớt sách, buổi nào học bài gì thì em chỉ đem sách, tập đó thôi. Mang cả đi, vừa nặng vừa mau hư cặp. Em xem lại, cái quai xách nhỏ xíu, vừa lọt đủ bàn tay em. Nó không chịu được nặng quá đâu. Em xách chiếc cặp mới, đi một vòng trong nhà mà cảm thấy lớn hẳn lên.
Từ nay chiếc cặp là người bạn đi học cùng với em. Em sẽ giữ gìn cẩn thận để bền lâu, giữ gìn sách, tập. Em đặt cặp lên bàn học, ngắm hoài hai bạn đang cười trên lưng cặp… “ tớ không bao giờ quăng các cậu xuống đất đâu nhé”.
HT
nhiều bài thế cô
ýt bài thế cô