Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Bàn Tay Vàng
Ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng xanh tươi, có một cậu bé tên là Minh. Minh là một cậu bé hiền lành, chăm chỉ và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhưng điều đặc biệt nhất ở Minh là đôi bàn tay của cậu. Mọi người trong làng thường gọi cậu là "cậu bé bàn tay vàng" vì bất cứ thứ gì Minh chạm vào đều trở nên tốt đẹp hơn.
Một hôm, khi đang đi dạo trong rừng, Minh phát hiện ra một cây cổ thụ lớn. Cây đã già cỗi, lá rụng đầy đất, và có vẻ như nó sắp chết. Minh cảm thấy xót xa và quyết định chạm vào thân cây. Ngay lập tức, một điều kỳ diệu xảy ra! Bàn tay vàng của Minh phát ra ánh sáng rực rỡ, và cây cổ thụ bỗng hồi sinh, đâm chồi nảy lộc, lá xanh tươi trở lại.
Tin tức về bàn tay vàng của Minh nhanh chóng lan rộng khắp làng. Người dân đổ xô đến tìm cậu, cầu xin cậu giúp đỡ họ với những vấn đề của mình. Có người cần chữa lành bệnh tật, có người muốn khôi phục mùa màng, và có người chỉ muốn có được một chút hạnh phúc trong cuộc sống. Minh không từ chối ai cả. Cậu dùng bàn tay vàng của mình để giúp đỡ mọi người, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm thấy niềm vui trong lòng.
Nhưng rồi, một ngày nọ, một người lạ mặt xuất hiện trong làng. Ông ta tự xưng là một thương nhân giàu có và hứa hẹn sẽ mang đến cho Minh những món quà quý giá nếu cậu đồng ý sử dụng bàn tay vàng của mình để làm giàu cho ông. Minh đã bị cám dỗ bởi những lời hứa hẹn về sự giàu có và danh vọng. Cậu quyết định giúp người thương nhân, nhưng điều đó đã khiến cậu dần xa rời những giá trị tốt đẹp mà cậu đã từng sống.
Khi Minh bắt đầu chạm vào những thứ chỉ vì lợi ích cá nhân, bàn tay vàng của cậu bỗng nhiên trở nên vô dụng. Không còn ánh sáng rực rỡ, không còn phép màu. Người dân trong làng dần dần quay lưng lại với cậu. Minh nhận ra rằng mình đã đánh mất bản thân, đánh mất những gì làm nên giá trị của cậu.
Sau một thời gian dài cô đơn, Minh quyết định quay trở lại với cuộc sống bình dị. Cậu bắt đầu giúp đỡ mọi người một cách chân thành, không mong đợi điều gì đáp lại. Dần dần, bàn tay vàng của cậu lại trở nên kỳ diệu. Cậu không chỉ giúp đỡ người khác mà còn tìm thấy niềm vui trong việc cho đi.
Cuối cùng, Minh hiểu rằng sức mạnh thực sự không nằm ở bàn tay vàng, mà nằm ở trái tim nhân ái và lòng tốt. Từ đó, cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người mà không cần đến những món quà vật chất hay sự công nhận.
Kết luận
Câu chuyện về Minh và bàn tay vàng nhắc nhở chúng ta rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở sự giàu có hay danh vọng, mà ở lòng tốt và sự sẻ chia. Hãy sống với trái tim rộng mở, và bạn sẽ luôn tìm thấy hạnh phúc.
Tham khảo

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng xanh, có một chiếc lá nhỏ tên là Lem. Lem luôn mơ ước được bay cao như những chú chim, chứ không chỉ treo mình trên cành suốt ngày.
Một buổi sáng, gió thổi ù ù qua rừng. Lem thì thầm:
– Gió ơi, cậu có thể đưa tớ bay đi không?
Gió mỉm cười:
– Được chứ, nhưng cậu phải dũng cảm, vì chuyến đi xa sẽ đầy bất ngờ.
Thế là vù vù vù, Lem rời cành, tung cánh giữa bầu trời. Cậu bay qua một con sông, soi bóng mình dưới làn nước trong veo. Cá nhỏ nhảy lên chào:
– Chào lá bay, chúc cậu đi xa thật vui!
Bay tiếp, Lem gặp một cánh đồng vàng rực. Những bông lúa cúi đầu thì thầm:
– Chúng tớ cũng từng là hạt nhỏ, nhờ gió mà đi khắp nơi. Cậu hãy tin vào hành trình của mình nhé.
Cuối cùng, gió đưa Lem đến bên một chú bé đang ngồi học dưới gốc cây. Lem khẽ rơi xuống trang vở trắng tinh. Cậu bé mỉm cười nhặt lên:
– Chiếc lá đẹp quá! Mình sẽ ép vào quyển sách, để nhớ về mùa thu này.
Thế là Lem không chỉ được bay khắp nơi, mà còn trở thành một kỷ niệm lung linh trong tuổi thơ của cậu bé.
Ý nghĩa: Câu chuyện dạy chúng ta rằng, chỉ cần dũng cảm bước ra khỏi chỗ quen thuộc, ta sẽ có hành trình thật đáng nhớ và tìm thấy giá trị riêng của mình.

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng xanh, có một chiếc lá nhỏ tên là Lem. Lem luôn mơ ước được bay cao như những chú chim, chứ không chỉ treo mình trên cành suốt ngày.
Một buổi sáng, gió thổi ù ù qua rừng. Lem thì thầm:
– Gió ơi, cậu có thể đưa tớ bay đi không?
Gió mỉm cười:
– Được chứ, nhưng cậu phải dũng cảm, vì chuyến đi xa sẽ đầy bất ngờ.
Thế là vù vù vù, Lem rời cành, tung cánh giữa bầu trời. Cậu bay qua một con sông, soi bóng mình dưới làn nước trong veo. Cá nhỏ nhảy lên chào:
– Chào lá bay, chúc cậu đi xa thật vui!
Bay tiếp, Lem gặp một cánh đồng vàng rực. Những bông lúa cúi đầu thì thầm:
– Chúng tớ cũng từng là hạt nhỏ, nhờ gió mà đi khắp nơi. Cậu hãy tin vào hành trình của mình nhé.
Cuối cùng, gió đưa Lem đến bên một chú bé đang ngồi học dưới gốc cây. Lem khẽ rơi xuống trang vở trắng tinh. Cậu bé mỉm cười nhặt lên:
– Chiếc lá đẹp quá! Mình sẽ ép vào quyển sách, để nhớ về mùa thu này.
Thế là Lem không chỉ được bay khắp nơi, mà còn trở thành một kỷ niệm lung linh trong tuổi thơ của cậu bé.
Ý nghĩa: Câu chuyện dạy chúng ta rằng, chỉ cần dũng cảm bước ra khỏi chỗ quen thuộc, ta sẽ có hành trình thật đáng nhớ và tìm thấy giá trị riêng của mình.

Dế Trũi là một bạn dế đáng thương và tội nghiệp.Thân hình bạn quá yếu đuối.Bạn ý không thể chống lại con vật to hơn(kể cả dế mèn).

Trực tiếp: Những năm tháng tuổi thơ được học dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều bạn tốt. Bạn nào cùng dễ thương và đáng mến nhưng em thích rất là bạn Hoàng Ly.
Gián tiếp: Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Hoàng Ly là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.

Tôi tên là Sọ Dừa. Ngày hôm nay tôi muốn kể cho các bạn nghe về câu chuyện cuộc đời của mình.
Cha mẹ tôi là những người nông dân hiền lành và rất chăm chỉ làm việc, dù cuộc sống nghèo khó nhưng luôn sống vui vẻ với làng xóm. Tuy nhiên, chỉ có một điều khiến hai người phiền lòng là dù đã tuổi cao nhưng chưa có một đứa con. Một hôm, mẹ tôi vào rừng lấy củi. Trời nắng to nên mẹ khát nước, nhìn thấy chiếc sọ dừa bên gốc cây có đựng nước mưa, mẹ đã uống dòng nước mát đó. Và rồi, tôi đã được đầu thai như thế. Cha mẹ rất vui mừng những ngày mang thai tôi. Ít lâu sau, cha qua đời và mẹ sinh ra tôi, không có chân tay và người tròn lông lốc như một quả dừa. Mẹ buồn lòng định vứt tôi đi, tôi bỗng lên tiếng: “Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp”. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mẹ và mẹ đặt tên cho tôi là Sọ Dừa.
Khi tôi lớn lên và mẹ dần già yếu, tôi bèn xin với mẹ cho đến nhà phú ông chăn bò để kiếm tiền phụ giúp mẹ. Lúc đầu, phú ông ngần ngại nhưng rồi cũng đồng ý cho tôi làm việc. Hàng ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng để chăn, đến tối lại lăn sau lùa chúng về chuồng. Cả đàn bò đều béo tốt khiến phú ông mừng rỡ vô cùng.
Vào những ngày mùa bận rộn, khi người làm ra đồng làm việc, phú ông đã sai ba cô con gái lần lượt mang cơm ra cho tôi. Hai người chị gái rất kiêu kì và thường hắt hủi tôi, chỉ có cô út đối đãi với tôi rất tử tế. Đến hôm cô út mang cơm ra cho tôi, khi đó tôi đã cất tiếng sáo du dương cho đàn bò gặm cỏ. Cô đã ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trong hình dạng mới: một chàng trai khỏe mạnh bình thường, khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên chiếc võng đào. Khi biết cô đến, tôi bỗng trở lại hình dạng Sọ Dừa như cũ. Nhiều lần như vậy, cô biết tôi không phải người thường và yêu mến tôi. Chính tấm lòng nhân hậu của cô út cũng đã khiến tôi đem lòng yêu thương người con gái ấy.
Tick cho mình nha