Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Tham khảo!
Chuyện đó mới xảy ra cách đây một tuần. Tôi đã mắc lỗi mà không tự nhận khuyết điểm.
Chả là chiều thứ tư có tiết sinh hoạt lớp. Lớp trưởng lên tổng kết về ý thức kỉ luật của từng tổ. Cả lớp ngạc nhiên khi biết Tùng, lớp phó của lớp, ăn quà vặt trong lớp. Tùng rất vui tính mà sao hôm nay nét mặt cứ bị xị? Đúng rồi, nó sẽ phải viết bản kiểm điểm. Tội nghiệp nó quá. Tôi cũng rất sợ việc này. Tôi nhớ đến một lần tôi cũng phải viết bản kiểm điểm vì đi dép lê đến trường; cái giây phút đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ kí lần đó thì đến lúc này tôi vẫn thấy như tim còn đập.
Đến phần nhận xét về tình hình chuẩn bị sách vở và làm bài tập, rất nhiều bạn bị nêu tên vì thứ hai vừa qua quên vở Giáo dục công dân, nhưng bạn lớp trưởng không nhắc đến tôi thì thật là may, vì hôm ấy tôi cũng quên vở, có lẽ lớp trưởng không biết việc đó. Tôi nhìn sang Sơn lo ngại vì nó biết việc này. Song Sơn vừa rụt rè giơ tay, lại cụp xuống làm tôi thở phào. Tôi hỏi nhỏ Sơn là tại sao nó không nói gì, thì nó chỉ lắc đầu buồn thiu. Tôi vẫn biết tự báo cáo với cô giáo thì hơn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm. Chợt Sơn lại giơ tay, rồi đứng lên, run run:
– Thưa cô! Hôm qua em đã không làm bài tập toán ạ.
À ra thế! Nó làm tôi thót cả tim! Nhưng rồi tôi lại thở nhẹ nhõm, không việc gì! Thú thực, sự nhận lỗi của Sơn có làm tôi xấu hổ: Tại sao tôi không đủ can đảm đứng lên như Sơn? Giá mà tôi làm được như vậy. Thế mà tôi vẫn cứ ngồi im thin thít. Tôi do dự vì tôi nghĩ lần trước tôi đã hứa với mẹ là không bao giờ phạm khuyết điểm nữa. Bây giờ nếu tôi không nói là tôi lừa dối cô, dối mẹ; còn nếu tôi nói thì tôi phải viết bản kiểm điểm thứ hai và sẽ bị mắng là không giữ lời hứa phấn đấu, không chừng còn bị “ăn đòn” nữa, bố tôi nóng tính lắm! Tôi đắn đo, thà bị mắng còn hơn là mang tội nói dối. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Sơn không nói ra, tôi cũng không nói, thì nào ai biết tôi nói dối và thế là không bị “ăn đòn”. Thôi ém nhẹ đi để thoát đòn thì cũng đáng.
Hôm ấy đã không ai mách cô về lỗi của tôi cả. Tuy nhiên, tôi cũng không vui. Tôi thấy vừa thương vừa phục Sơn. Thương vì nó sẽ bị bố mẹ mắng, phục vì lòng dũng cảm thật thà của nó. Tôi trách mình hèn, không dám thành thật. Tôi cứ tưởng sau buổi họp vì thoát tội tôi sẽ mừng, hóa ra không phải vậy. về nhà tôi chẳng thiết chơi gì. Sau này tuy tôi không bao giờ quên sách vở nữa nhưng vẫn ân hận mãi, cứ cầm đến vở Giáo dục công dân lại buồn.
Tham khảo theo đường link:
Hãy kể một việc làm sai lầm khiến em trưởng thành hơn - Bài văn mẫu lớp 9 - VnDoc.com

📝 Dàn ý bài văn kể về một trải nghiệm giúp hoàn thiện bản thân
I. Mở bài
- Giới thiệu ngắn gọn về trải nghiệm đáng nhớ đó.
- Nêu lý do vì sao trải nghiệm này có ý nghĩa đặc biệt với bản thân.
Ví dụ:
“Có những khoảnh khắc trong cuộc sống khiến ta trưởng thành hơn từng ngày. Với tôi, lần tham gia hoạt động thiện nguyện tại vùng cao đã để lại dấu ấn sâu sắc, giúp tôi nhận ra giá trị của sự sẻ chia và trách nhiệm.”
II. Thân bài
1. Hoàn cảnh diễn ra trải nghiệm
- Thời gian, địa điểm cụ thể.
- Lý do hoặc cơ duyên dẫn đến trải nghiệm đó.
2. Diễn biến của trải nghiệm
- Những việc bạn đã làm, những người bạn đã gặp.
- Những khó khăn, thử thách bạn phải vượt qua.
- Cảm xúc của bạn trong quá trình trải nghiệm (hồi hộp, lo lắng, vui vẻ, xúc động…).
3. Bài học rút ra từ trải nghiệm
- Những điều bạn nhận ra về bản thân (sự kiên nhẫn, lòng dũng cảm, tinh thần trách nhiệm…).
- Sự thay đổi trong suy nghĩ, hành động sau trải nghiệm.
- Tác động lâu dài đến cuộc sống hoặc định hướng tương lai của bạn.
III. Kết bài
- Khẳng định lại ý nghĩa của trải nghiệm đối với sự trưởng thành của bản thân.
- Bày tỏ mong muốn tiếp tục học hỏi và hoàn thiện bản thân qua những trải nghiệm khác.
Ví dụ:
“Trải nghiệm ấy không chỉ là một kỷ niệm đẹp mà còn là bước ngoặt giúp tôi sống tích cực hơn. Tôi tin rằng, mỗi hành trình đều mang đến cơ hội để ta trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.”
Dàn ý bài văn: Kể lại một trải nghiệm giúp em hoàn thiện bản thân
I. Mở bài
- Giới thiệu ngắn gọn về trải nghiệm:
- Đề cập đến sự kiện hay tình huống đã xảy ra.
- Mô tả sơ qua về bản thân trước khi trải nghiệm đó (như tính cách, thói quen hoặc thiếu sót cần cải thiện).
- Nêu lý do tại sao trải nghiệm này lại quan trọng và có ảnh hưởng lớn đến bản thân.
II. Thân bài
1. Giới thiệu về tình huống trải nghiệm
- Diễn biến sự việc:
- Mô tả chi tiết về hoàn cảnh hoặc tình huống mà em gặp phải. Ví dụ: một thử thách khó khăn, một kỳ thi quan trọng, hoặc một tình huống giao tiếp xã hội đặc biệt.
- Cảm giác của em khi đối diện với thử thách đó (lo lắng, hồi hộp, tự ti, quyết tâm…).
2. Quá trình em vượt qua thử thách
- Những nỗ lực em đã thực hiện:
- Miêu tả những hành động, quyết định em đã làm để vượt qua tình huống hoặc thử thách. Ví dụ: học tập chăm chỉ, tìm cách giải quyết vấn đề, xin lời khuyên từ người khác, thay đổi thái độ sống…
- Những khó khăn hoặc trở ngại mà em đã gặp phải trong quá trình này.
3. Bài học và sự thay đổi trong bản thân
- Những thay đổi tích cực sau trải nghiệm:
- Những kỹ năng hoặc thói quen em đã rèn luyện được (ví dụ: sự kiên trì, khả năng giải quyết vấn đề, kỹ năng giao tiếp…).
- Những điều em học được về bản thân (ví dụ: sự tự tin, khả năng làm việc nhóm, biết cách đối mặt với thất bại…).
- Tác động của trải nghiệm này đến bản thân:
- Cảm giác tự hào về bản thân khi nhìn lại quá trình đã trải qua.
- Những thay đổi trong tư duy và hành động hàng ngày (ví dụ: không còn sợ thất bại, biết cách lên kế hoạch, biết quan tâm đến người khác…).
III. Kết bài
- Nhìn lại quá trình hoàn thiện bản thân:
- Tóm tắt lại những thay đổi tích cực mà trải nghiệm mang lại.
- Chia sẻ cảm xúc hiện tại sau trải nghiệm và sự tự tin khi tiếp cận những thử thách tiếp theo.
- Khẳng định rằng mỗi trải nghiệm dù nhỏ hay lớn đều giúp em trưởng thành và hoàn thiện hơn.
Ví dụ ứng dụng:
- Mở bài: "Một trong những trải nghiệm giúp em hoàn thiện bản thân là khi em tham gia vào một cuộc thi hùng biện. Lúc đầu, em rất sợ nói trước đám đông vì cảm thấy thiếu tự tin. Nhưng trải nghiệm đó đã thay đổi em rất nhiều, giúp em học được cách đối mặt với nỗi sợ và trưởng thành hơn."
- Thân bài:
- Giới thiệu tình huống: "Khi nhận được thông báo về cuộc thi hùng biện, em rất lo lắng vì chưa bao giờ đứng trước nhiều người và phát biểu. Thời gian luyện tập, em vừa phải chuẩn bị nội dung, vừa phải luyện cách phát âm, giọng điệu."
- Quá trình vượt qua: "Mỗi ngày, em dành thời gian luyện nói trước gương và ghi âm lại để nghe lại giọng mình. Sau nhiều lần luyện tập và nhận sự giúp đỡ từ bạn bè và thầy cô, em đã dần bớt lo lắng và tự tin hơn."
- Bài học và thay đổi: "Sau cuộc thi, mặc dù không đạt giải cao nhưng em cảm thấy rất tự hào về bản thân. Em không còn ngại đứng trước đám đông nữa và biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Hơn nữa, em cũng nhận ra rằng thất bại không phải là điều đáng sợ, mà là cơ hội để học hỏi."
- Kết bài: "Trải nghiệm tham gia cuộc thi hùng biện đã giúp em không chỉ hoàn thiện kỹ năng giao tiếp mà còn thay đổi cách nhìn nhận về chính mình. Em nhận ra rằng sự tự tin và khả năng vượt qua thử thách là yếu tố quan trọng để phát triển bản thân."

bn tham khảo
a. Mở bài
Tuổi thơ mỗi người ai cũng có nhiều kỉ niệm đáng nhớNhưng em nhớ nhất là một lần đã phạm lỗi hồi lớp 2, khiến mẹ phải buồn lòng.b. Thân bài
- Hoàn cảnh diễn ra sự việc:
Hôm đó, là ngày thứ 2, theo thường lệ em sẽ phải đến trường để học tậpNhưng do lười biếng, không muốn đi học nên em đã giả vờ đau bụng để xin mẹ nghỉ học- Diễn biến sự việc:
Khi bước vào phòng thấy em nằm ôm bụng, mẹ đã rất lo lắng. Vội chạy lại xoa bụng cho em.Thấy em mãi vẫn âm ỉ đau, mẹ ra ngoài gọi điện cho cô giáo xin nghỉEm nằm trên giường vô cùng sung sướng, nghĩ đến đã đánh lừa được mẹ mà nằm cười khúc khích ở trong chănMột lát sau, mẹ trở lại, mang theo bát cháo nóng, dặn em ăn đi rồi nằm nghỉ ở nhà để mẹ đi làmEm vui vẻ chào mẹ rồi nằm xuống chờ mẹ ra khỏi nhàSau khi xác nhận mẹ đã đi làm, em liền bật tung chăn ra, ngồi chơi ở trong phòng kháchVừa xem ti vi, em vừa ăn kẹo, bánh rất sung sướngChợt, nghe thấy tiếng mở cửa, em sững sờ nhìn lại, thì thấy mẹ mang theo một túi thuốc đang đứng ở cửa. Thì ra mẹ đã xin nghỉ làm, đi mua thuốc rồi về nhà chăm em ngayThấy em ngồi chơi như vậy, mẹ hiểu ra ngay, thế nhưng mẹ chẳng nói gì mà im lặng đi thẳng vào phòng ngủMột mình ngồi ở phòng khách, dù không bị mẹ trách mắng nhưng em chẳng thấy dễ chịu chút nàoSự hối lỗi, đau khổ trào dâng lên khi em nghĩ về ánh mắt thất vọng của mẹThế là lấy hết can đảm, em chạy vào phòng để xin lỗi mẹ- Kết quả:
Em rón rén đi vào thấy mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt như ngủ, nhưng em biết mẹ vẫn đang thứcEm nằm xuống cạnh mẹ, ôm lấy mẹ và xin lỗiMột lát sau, mẹ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc em và tha thứ cho emMẹ còn dặn dò em rằng từ nay về sau không được nói dối nữa, phải chăm chỉ học tập. Em dạ một tiếng thật to rồi ôm chặt lấy mẹ, cười khúc khích.c. Kết bài
Kỉ niệm lần đó tuy không phải kỉ niệm đẹp nhưng em vẫn sẽ nhớ mãiVì nhờ lần mắc lỗi đó mà em rút ra được bài học lớn, và thay đổi bản thân mình
Hồi ấy tôi học lớp Bốn, là một cô học trò hiếu động, tinh nghịch. Sau giờ học, lớp chúng tôi xếp hàng đi trên vỉa hè lát gạch đỏ của con phố trước cổng trường, ở đầu phố, những bạn mà bố mẹ đón muộn tập trung thành một nhóm, bày ra đủ các trò ồn ã trên các khoảng hè phố mát mẻ và rộng rãi. Một hôm, tan học đã lâu, hai đứa bọn tôi đang chơi dây thì có tiếng gọi “Trang”. Bạn tôi quay lại, chạy ùa về phía mẹ cậu đang đợi và vẫy tay chào tôi. Chiếc xe mất hút đằng xa, bỏ lại tôi một mình tha thẩn trên phố. Cái cảm giác sốt ruột mới khó chịu làm sao. Buồn bã, tôi đi tìm cho mình một trò tiêu khiển trong lúc chờ mẹ. Tôi chạy sang bên đường, tìm nhặt những quả xà cừ nứt nẻ vì nắng gắt dưới gốc cây. Đang lúc thú vị trước những chiến lợi phẩm ngộ nghĩnh, tôi nhìn thấy một bé gái.
Tôi còn nhớ như in hình ảnh bé gái ấy, gương mặt hơi lấm vì nước mắt và bụi đường, nó mặc đồng phục trường tôi. Tôi biết cô bé học lớp Một nhờ chiếc cặp sách có dán nhãn vở. Một cô bé thông minh và nhanh nhẹn như tôi bỗng cảm thấy lúng túng trước em nhỏ ấy. Tình huống này khác hẳn bài học đạo đức trên lớp vì xung quanh đây chẳng có đồn công an để tôi dẫn em nhỏ vào.
- Sao em lại khóc? - Sau cùng tôi đã cất tiếng hỏi, liệu câu hỏi có đường đột quá chăng?
Cô bé không trả lời, đôi tay nhỏ xíu, vụng về vẫn quét lên đôi mắt đen lay láy ướt đẫm trên khuôn mặt bầu bĩnh hơi lem luốc.
- Chắc bố mẹ đón muộn hả? Đừng sợ, mẹ chị cũng chưa đón chị.
Tôi chợt nhớ ra, và hơi ngượng ngùng với tiếng “chị” vừa nói, tôi chưa bao giờ hoặc ít khi nói như vậy vì tôi vốn là con út trong nhà.
Chúng tôi đứng sát lại gần nhau, một tay cô bé bám vào tay tôi, tay kia vẫn gạt nước mắt. Tôi thấy thương cô bé đang nấc lên từng cái mạnh, nước mắt thôi chảy vì đã khóc quá nhiều hay vì có tôi ở đó chẳng rõ. Tôi chẳng biết làm sao, đành chôn chân đứng đấy. Chưa bao giờ tôi phải chăm lo cho ai cả. Mặt trời chói chang đã khuất sau tòa khách sạn cao vút bên kia đường, xung quanh dần tối, dòng xe cộ vẫn nườm nượp trước mắt. Tôi muốn sang bên kia đường, chỗ vẫn hay đợi mẹ, nhưng cánh tay cô bé vẫn níu chặt cánh tay tôi. Tôi có hỏi nhà cô bé ở đâu nhưng một địa danh lạ hoắc được nêu ra. Còn lại chúng tôi hầu như im lặng. Tôi bồn chồn lo mẹ đứng đợi.
- Lan, một tiếng gọi vọng đến từ phía ngã tư, rồi một phụ nữ áo vàng dắt xe lại gần.
Cô bé chạy ngay vào lòng mẹ và nói:
- Mẹ chị ấy cũng chưa đến đón.
- Thế nhà cháu có điện thoại không? Mẹ cô bé hỏi tôi.
- Không cần đâu cô ạ, chắc mẹ cháu đứng bên kia rồi.
Mẹ tôi đang đứng bên đường với cô giáo tôi, suýt thốt lên gọi tôi nhưng lại ngừng vì thấy người phụ nữ đi cùng tôi và cô bé.
- Con. . . - Tôi ngập ngừng. - Con thấy em khóc nên đứng đợi cùng.
Mẹ tôi hiền hòa xoa đầu tôi. Cô giáo khen tôi là “dũng cảm”, còn tôi đã hết lo lắng vì cảm thấy một điều gì đó thật kì lạ.
Tối hôm đó, tôi chợt nghĩ lẽ ra nên dẫn em ấy sang chỗ mẹ tôi hay đón thì đúng hơn. Nhưng mẹ thì vẫn vui vẻ trêu tôi. Còn tôi thì vẫn không dứt được cái cảm giác ấy, một niềm vui chưa từng có khi nghĩ đến cô bé, niềm vui pha lẫn ngượng ngùng trước lời khen của mẹ và cô giáo.
Sau này, tôi mới tự hỏi tại sao không có những lời trách mắng mà tôi lo lắng, bồn chồn khi nghĩ đến lúc đứng dưới gốc cây xà cừ. Mẹ tôi nghĩ gì khi chỉ khen tôi? Hay mẹ đã nhìn thấy nỗi lo đó trên gương mặt tôi và xoa dịu nó đi bằng bàn tay mềm mại của mẹ. Để rồi chỉ còn lại thôi, niềm trìu mến, thương cảm đã nảy ra từ một tâm hồn bé bỏng dành cho một tâm hồn bé bỏng khác.