Cuộc thử nghiệm của các nhà báo The Washington Post với nghệ sĩ vĩ cầm Joshua Bell lấy điều bất ngờ đến thấp giá trị của nghệ thuật và sự không chú ý của mọi người trong cuộc sống hiện đại. Trong khi nhiều người trên khắp thế giới biết đến tài năng và danh tiếng của Bell, thì trong căn ga tàu điện ngầm bận rộn ở Washington, anh chỉ thu được vỏn vẹn 32,17 đô la sau 45 phút biểu diễn.
Bell, người được coi là một trong những nghệ sĩ vĩ cầm vĩ đại nhất thế giới, đã trình diễn sáu tiểu phẩm của những nhà soạn nhạc danh tiếng như Fritz Kreisler, Bach, Franz Schubert, Jules Massenet, và Manuel Ponce trên chiếc đàn vĩ cầm đình đám của Antonio Stradivari chế tác năm 1713, mà anh đã mua với giá 3,5 triệu đô la.
Trong suốt thời gian trình diễn, hơn 1.000 người đi qua Bell, nhưng chỉ có 27 người ném tiền và một phụ nữ duy nhất nhận ra anh là Joshua Bell. Điều này trở nên đáng ngạc nhiên hơn khi cố gắng so sánh với sự phổ biến của Bell và giá vé cho mỗi buổi hòa nhạc của anh, khoảng 100 đô la.
Kết quả của cuộc thử nghiệm đã khiến Bell tỏ ra bối rối. Trong một thành phố nhạc giao hưởng phát triển như Washington, mọi người có thể mong đợi rằng Bell sẽ thu hút được sự chú ý lớn và có thể cần sự can thiệp của cảnh sát để duy trì trật tự. Tuy nhiên, kết quả mở ra một thực tế đáng buồn - hầu hết mọi người đi qua Bell đều không ngóc đầu nhìn anh, như anh không tồn tại trong thế giới hối hả của họ.
Cuộc thử nghiệm này gợi mở về nhiều vấn đề đáng quan tâm. Nó đặt ra câu hỏi về giá trị của nghệ thuật trong xã hội hiện đại và khả năng của con người trong việc nhận biết và đánh giá những giá trị ẩn sau sự phổ biến và danh tiếng. Đồng thời, nó cũng chứng minh rằng sự không chú ý và sự mất đi sự kỳ diệu của thế giới xung quanh có thể xảy ra ngay cả khi có một bữa tiệc nhạc trực tiếp trước mắt.
Cuộc thử nghiệm của Joshua Bell tại ga tàu điện ngầm Washington đã mang đến những động cơ suy nghĩ sâu xa về giá trị của nghệ thuật và khả năng của con người trong việc đánh giá và tận hưởng những điều kỳ diệu của thế giới xung quanh chúng ta.