Nếu được làm lại, em sẽ quay về một ngày thu cách đây năm năm.
Ngày đó, em chỉ mới mười tuổi, một đứa trẻ chưa thật sự hiểu hết những gì xảy ra xung quanh mình. Ngày ấy, khi trời bắt đầu se lạnh, lá vàng rơi đầy trên con đường, mẹ em đã hỏi một câu mà cho đến bây giờ, mỗi lần nhớ lại, trái tim em lại đau nhói.
“Mẹ có thể đi cùng con đến buổi lễ phát thưởng hôm nay không?”
Mẹ em làm việc ở một tiệm may nhỏ, nơi mẹ phải thức khuya dậy sớm để hoàn thành những bộ đồ cho khách. Công việc vất vả nhưng mẹ luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình. Em vẫn nhớ mẹ luôn nói rằng, bất cứ khi nào có thể, mẹ sẽ dành thời gian để đến trường, để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn của em. Nhưng ngày hôm đó, em lại có một suy nghĩ ngu ngốc mà đến giờ em không thể hiểu nổi.
Em đã từ chối.
Em bảo với mẹ rằng, “Mẹ đừng đi. Mẹ mệt lắm, để con tự đi.”
Mẹ nhìn em, ánh mắt ấy nhẹ nhàng, có chút ngỡ ngàng, nhưng mẹ không nói gì, chỉ mỉm cười và gật đầu. Mẹ trở lại với công việc của mình. Còn em, cảm giác lặng lẽ dâng lên trong lòng, một cảm giác mà em không thể nào diễn tả hết được. Cả buổi chiều hôm đó, em tự mình đến buổi lễ phát thưởng với một trái tim trống rỗng. Bạn bè, thầy cô đều vui vẻ, nhưng em cảm thấy mình thật cô đơn. Trong đầu em vẫn vang lên câu nói của mẹ, nhưng giờ đây, em không thể quay lại và thay đổi điều gì nữa.
Mẹ luôn là người quan tâm, chăm sóc em vô điều kiện, nhưng lúc ấy, em lại không hiểu hết tình yêu mà mẹ dành cho mình. Em nghĩ rằng mẹ sẽ luôn ở đó, không bao giờ thiếu vắng, nhưng em đã không nhận ra rằng thời gian là thứ không thể chờ đợi. Mẹ không phải là người sẽ luôn đứng sau lưng em mọi lúc mọi nơi. Mẹ cũng có công việc, có cuộc sống riêng của mình. Và nếu như hôm đó em hiểu rằng, chỉ một lần thôi, mẹ muốn cùng em chia sẻ niềm vui ấy, có lẽ em đã không từ chối.
Sau buổi lễ, em trở về nhà, trong lòng trĩu nặng một điều gì đó. Mẹ vẫn ngồi ở chiếc ghế nhỏ bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, như chờ đợi điều gì đó. Khi em bước vào, mẹ không hỏi về buổi lễ, không trách móc. Mẹ chỉ cười và hỏi một câu rất nhẹ nhàng: “Con có vui không?” Em gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác trống vắng.
Ngày hôm đó, em đã học được một bài học rất lớn mà phải mãi sau này, khi trưởng thành, em mới thật sự thấm thía. Em nhận ra rằng, đôi khi trong cuộc sống, ta quá chú tâm vào bản thân mà quên đi những người quan trọng xung quanh. Mẹ không yêu cầu em phải làm gì cả, chỉ cần em hiểu được tình cảm của mẹ dành cho mình. Mẹ chỉ muốn có mặt bên cạnh em, chứng kiến những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời em. Nhưng em đã để mẹ một mình, và từ chối niềm vui giản đơn ấy.
Nếu có thể quay lại, em sẽ không từ chối mẹ. Em sẽ nắm tay mẹ và cùng bà đi đến buổi lễ phát thưởng ấy, sẽ để mẹ nhìn thấy em đứng trên bục nhận phần thưởng với ánh mắt tự hào. Em sẽ không để mẹ phải làm việc một mình trong khi em có thể chia sẻ niềm vui cùng mẹ. Em sẽ không để khoảng cách giữa mẹ và con ngày càng lớn thêm chỉ vì những suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ.
Mỗi lần nghĩ lại, trái tim em lại đau nhói. Nhưng cũng chính vì sự tiếc nuối đó mà em học được cách trân trọng những giây phút bên cạnh người thân, đặc biệt là mẹ, người luôn ở bên cạnh em, yêu thương em vô điều kiện. Em biết rằng, những khoảnh khắc ấy không thể quay lại, nhưng em sẽ luôn ghi nhớ và không bao giờ để thời gian trôi qua mà không dành cho mẹ những điều tốt đẹp nhất.
Và nếu được làm lại, em sẽ nắm tay mẹ, bước cùng mẹ trên con đường đó, để không còn sự tiếc nuối nào nữa, để cùng mẹ tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ mà không ai có thể lấy đi.