Là con người, sinh ra ai cũng xứng đáng được nhận yêu thương. Hãy bày tỏ lòng yêu thương với người mình yêu nhất để sau này không còn nuối tiếc.Hãy nhớ rằng thời gian chưa bao giờ là ngừng chạy đối với bất cứ ai...

                        Ngoại của tôi, năm nay đã gần 60 tuổi nhưng điều khiến tôi nhớ về bà nhất không phải là những ngày bà chuyển lên sống sát cạnh nhà của tôi mà là những năm tháng đói nghèo khi tôi về quê sống, bà là người đã bù đắp những tình cảm khi không có mẹ ở bên cạnh quan tâm chăm sóc tôi.

                        Tôi không thích cuộc sống hiện tại, nó quá ồn ào và tấp nập phải chạy đua bon chen với những  điều mà bản thân mình không thích làm. Dù đã 12 năm trôi qua nhưng những kí ức thời xưa cũ vẫn hiện rõ lên trong tâm trí tôi. Tôi nhớ rằng lúc đó tôi mới ba tuổi vẫn còn là một đứa trẻ cao hơn đầu gối bà một chút vẫn đang khóc nhè gọi mẹ khi được mẹ ôm về cho bà ngoại nuôi vì mẹ tôi rất bận. Và bà cháu tôi đã dựa dẫm vào nhau trải qua những ngày tháng thức khuya dậy sớm. Lúc 4h bà tôi đã dậy đi lấy thịt lơn để chuẩn bị mang ra chợ bán, tôi cũng dậy đi theo bà vì tôi lúc đó thiếu cảm giác an toan nên dù là bà đi đâu tôi cũng như một chiếc đuôi nhỉ bám theo . Ngoại như một người mẹ thứ hai của tôi, sau phiên chợ ồn ào nhộn nhịp của buổi sáng, lúc gần 7h bà đã ôm tôi về nhà chuẩn bị quần áo buộc tóc gọn gàng cho tôi đi học và không quên dặn dò một câu" Ngoan nhé, ngoan về sẽ có kẹo ăn". Tôi cứ như vậy sống cuộc sống êm đềm không chút lo lắng gì với bà được hai năm thì bất chợt mẹ về đón tôi về quê nội. Tôi đã gào khóc ôm chân bà và muốn kéo bà đi cùng nhưng sức lực tôi không khỏe được bằng những người trưởng thành. Mẹ đã kéo tôi lên xe, rời xa bà ngoại rời xa cái cuộc sống hạnh phúc mà tôi đang trải nghiệm hằng ngày. Lúc xe máy chạy, tôi vẫn luôn cố gắng ngoảnh đầu lại nhìn nhưng trong mắt tôi đã không còn hình dáng của bà nữa mà là những hàng cây con đường quen thuộc đnag nói tạm biệt với tôi.

                         Từ lúc lên sống cùng mẹ, cùng với ông bà nội, tôi cũng không còn hoạt bát như trước mà sống khép kín lại. Tôi cảm nhận rằng ai cũng bận và không dành nhiều thời gian cho tôi như ngoại nên tôi đã học cách tự bản thân trưởng thành. Không còn khóc bám lấy người lớn khi đi học nữa, không cần phải người khác đút cơm cho ăn mà tự minh thành thạo làm quen dần. Thỉnh thoảng bà cũng gọi điện hỏi thăm tôi nhưng chưa nói được mấy lần mẹ đã dập tắt điện thoại để lại những tiếng tút tút kéo dài.

                     Và điều ấn tượng nhất với tôi về ngoại là lúc tôi học lớp ba, trước ngày mất của cụ nội tôi đã bị bệnh đậu mùa.Mọi người trong nhà dưỡng như không có ai đến gần tôi mà chỉ có mẹ vài lần lại gần bôi thuộc rồi đi mất. Chính ngoại là người đã lên thăm tôi, vượt từ Hải Dương đến Hưng Yên cách nhau 24km để chăm sóc tôi. Bà vẫn dịu dàng như trong tâm trí tôi, vẫn chăm sóc cho tôi chu đáo và kể chuyện cho tôi ngủ. Bà chỉ ở được với tôi 5 ngày rồi lại về quê, trước lúc về bà hỏi tôi thích ăn gì và bà đã mua cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt tôi thích và bảo rằng "Ngoan nha, lúc nào bà lại lên thăm. Đừng cho mẹ biết ngoại mua cho nhé". Lúc đó tôi đã òa khóc ôm lấy bà không cho bà về nhưng bà vẫn đi mất.

                Giờ đây đã trưởng thành không còn là một đứa trẻ thích khóc khi xưa, tôi cũng bất giác trong đầu hiện lên nhớ lại một vài lần kỉ niệm ngày xưa với bà ngoại. Nó làm cho lòng tôi thấy xoa xuyến bùi ngùi muốn quay lại những ngày tháng êm ấm của năm tháng mang dấu ấn ấm áp ngày xưa của bà. Mỗi khi thấy bà bế đứa em họ 3 tuổi  nhõng nhẽo phía sau bà, nó lại làm cho tôi gợi lại một số kí ức xưa của bản thân mình. Ngoại vẫn đẹp và săn sóc con cháu như ngày xưa vậy, nhưng người đó đã không phải là con. Nhân ngày 8/3 con chúc bà luôn mạnh khỏe và tràn đầy niềm vui trong cuộc sống. Ngày 28/2 vừa qua là sinh nhật bà, dù con cùng các em đã chổ chức cho  bà một bữa tiệc nhỏ nhưng nó vẫn chưa dựng đủ lòng yêu mến của con dành cho bà. Hi vọng bà mãi mạnh khỏe, bình an.

               ( Là con người, hãy luôn giữ cho mình một kỷ niệm đẹp nhất về người phụ nữ đã yêu thương mình gần nửa cuộc đời, hãy bày tỏ sự kính trọng biết ơn của mình với họ nếu chưa muộn màng. Là con người, hãy xin lỗi bản thân mình khi trong trái tim mình chứa tất cả điều tốt đẹp với mọi người nhưng chưa để một khoảng trống điều tốt lành dành một người phụ nữ thực sự xứng đáng nên có được  .)