Ánh đèn vàng vọt hắt hiu từ phòng khách chiếu xuống hành lang, vẽ nên một không gian tĩnh lặng đến nao lòng. Mẹ vừa trở về sau một ngày dài làm việc vất vả ở xưởng may, đôi vai gầy guộc khẽ run lên vì mệt mỏi. Thay vì một tiếng chào hỏi ấm áp, thay vì một vòng tay ôm siết như mọi khi, mẹ chỉ nhận được sự im lặng hờ hững từ phía em. Lúc ấy, thế giới của em chỉ thu bé lại trong màn hình điện thoại sáng rực, nơi những trận game online đang diễn ra đầy kịch tính.
"Con làm bài tập xong chưa?" - giọng mẹ khẽ khàng vang lên, mang theo cả sự quan tâm lẫn chút dè dặt. Em, không buồn rời mắt khỏi màn hình, đáp cụt lủn: "Rồi ạ," rồi lại vùi đầu vào thế giới ảo. Mẹ thở dài, lặng lẽ đi vào bếp, tiếng xoong nồi va chạm khe khẽ như một bản nhạc buồn không lời.
Bữa tối diễn ra trong sự im lặng nặng nề. Mẹ gắp thức ăn cho em, ánh mắt đầy yêu thương, nhưng em lại chẳng mấy để tâm. Chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm bên cạnh bát cơm, sẵn sàng lôi kéo sự chú ý của em bất cứ lúc nào. Mẹ vài lần nhắc nhở em bỏ điện thoại xuống để ăn cho ngon, để trò chuyện với mẹ, nhưng đáp lại chỉ là sự khó chịu ra mặt và những lời cằn nhằn đầy bực bội của đứa con vô tâm. Em đã gạt phăng đi sự quan tâm của mẹ, xem nó như một sự phiền toái không đáng có.
Sau bữa ăn, mẹ ngồi một mình trên chiếc ghế sofa cũ, đôi mắt hướng về màn hình tivi nhưng dường như chẳng nhìn thấy gì. Khuôn mặt mẹ thoáng buồn, có lẽ đang cố gắng nuốt ngược những lời muốn nói vào trong. Em, thay vì nhận ra sự cô đơn của mẹ, lại nhanh chóng trốn vào phòng, tiếp tục cuộc phiêu lưu dang dở trên mạng. Tiếng cười nói rôm rả với bạn bè ảo vang lên, đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng và nỗi buồn đang bao trùm căn nhà.
Đêm khuya, khi ánh trăng nhợt nhạt chiếu rọi qua khung cửa sổ, em mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trước khi nhắm mắt, em chỉ buông một câu "Con ngủ đây" lạnh lùng, quay lưng về phía mẹ, người vẫn còn thức và dõi theo em trong bóng tối. Em đã không nhìn thấy giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má nhăn nheo của mẹ.
Sáng hôm sau, sự trống vắng ập đến khi em tỉnh giấc. Mẹ đã đi làm từ sớm. Trên bàn ăn, mẩu giấy quen thuộc vẫn nằm đó, nhưng hôm nay, dòng chữ "Mẹ đi làm. Con nhớ ăn sáng nhé!" dường như mang một nỗi buồn man mác. Một cơn hối hận nghẹn ứ trong cổ họng em. Em đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Mẹ đã dành cả cuộc đời để yêu thương, chăm sóc em, vậy mà em lại đáp trả bằng sự thờ ơ và những lời lẽ tổn thương. Em đã làm tổn thương trái tim người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Nếu có một phép màu, em ước mình có thể quay trở lại buổi tối nghiệt ngã ấy. Em sẽ chạy ra đón mẹ ngay khi mẹ vừa bước chân vào cửa, trao cho mẹ một cái ôm thật chặt, hỏi han về một ngày làm việc vất vả. Em sẽ lắng nghe mẹ kể chuyện, chia sẻ những niềm vui nỗi buồn. Trong bữa cơm, chiếc điện thoại sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những câu chuyện rôm rả, những tiếng cười ấm áp của hai mẹ con. Sau bữa ăn, em sẽ ngồi cạnh mẹ, cùng mẹ xem một bộ phim hay, hoặc đơn giản chỉ là im lặng tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau. Trước khi đi ngủ, em sẽ quỳ xuống bên giường mẹ, nắm lấy bàn tay chai sạn của mẹ và nói lời xin lỗi chân thành, lời chúc ngủ ngon đầy yêu thương.
Em sẽ học cách đặt mình vào vị trí của mẹ, cảm nhận những gánh nặng và hy sinh thầm lặng mà mẹ đã gánh vác. Em sẽ trân trọng từng giây phút được ở bên mẹ, bởi em hiểu rằng thời gian không chờ đợi ai. Em sẽ thể hiện tình yêu thương và sự biết ơn của mình bằng những hành động cụ thể, bằng sự quan tâm chân thành.
Ngày em làm mẹ buồn lòng đã trở thành một vết sẹo trong trái tim em, một lời nhắc nhở thường trực về sự vô tâm và giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử. Nếu được làm lại, em nhất định sẽ không bao giờ để giọt nước mắt buồn lăn dài trên khuôn mặt mẹ nữa. Em sẽ cố gắng trở thành một người con ngoan ngoãn, biết yêu thương và thấu hiểu mẹ hơn tất cả mọi điều trên thế gian này. Tình yêu của mẹ là vô giá, vì vậy em sẽ trân trọng và giữ gìn thứ tình cảm thiêng liêng, cao quý ấy bởi "Mai từ sớm, lỡ đâu con muốn gọi,/Tuyết ngập trời… mà chả thấy ai thưa" (Gọi cho mẹ tuần một lần cũng được, Hồng Thanh Quang dịch từ tiếng Nga – giaoducthoidai.vn)