Câu chuyện: Cái bánh kem định mệnh
Hồi em 7 tuổi, nhà em tổ chức sinh nhật cho ba. Má em dậy sớm chuẩn bị đủ thứ, rồi còn tự tay làm một cái bánh kem chocolate thơm lừng. Nhìn cái bánh, em chỉ muốn ăn liền luôn cho đỡ thèm.
Má em để bánh trên bàn rồi dặn:
– Con đừng đụng vô nha, má đi pha trà rồi ra liền.
Em gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng thì đấu tranh dữ dội. Cái bánh cứ như đang gọi tên em vậy. Em tiến lại gần... rồi nhanh như chớp, em chọt ngón tay vô mép bánh, múc một tí xíu thôi mà!
Nhưng ai ngờ cái "tí xíu" đó để lại một cái lỗ to tổ chảng. Em hoảng quá, lấy tay quẹt quẹt định che lại, mà càng quẹt thì bánh càng xấu tệ luôn.
Má em quay ra, thấy cái bánh là biết ngay chuyện gì xảy ra. Má không la, chỉ nhìn em rồi lắc đầu buồn buồn. Lúc đó em thấy hối hận kinh khủng.
Nếu được quay lại khoảnh khắc đó, khi má vừa nói “Đừng đụng vô bánh nha con”, em sẽ ngồi yên như tượng. Em sẽ lấy truyện ra đọc, hay chạy ra sau phụ má bưng trà, chứ nhất định không nhìn cái bánh nữa.
Nếu cái bánh lỡ thơm quá, em sẽ tự nhủ:
– "Khônggg! Bánh là dành cho ba! Phải nhịn! Phải kiên cường như siêu nhân!"
Rồi tới lúc sinh nhật, nhìn thấy ba cười thật vui bên chiếc bánh tròn trịa, đẹp đẽ, em sẽ thấy hạnh phúc và tự hào lắm. Không còn cảm giác xấu hổ, không còn ánh mắt buồn của má, chỉ còn tiếng cười và niềm vui trọn vẹn.
Vậy đó, nếu được làm lại, em sẽ chọn giữ gìn niềm vui cho người khác hơn là chiều theo cái thèm ăn của mình. Chỉ là chút xíu thôi nhưng mà là bài học nhớ đời luôn...