Trong dòng chảy miên man của ký ức, có những khoảnh khắc dù chỉ ngắn ngủi nhưng mãi in sâu trong tim, trở thành điều mà ta day dứt mỗi khi nghĩ về. Với tôi, khoảnh khắc ấy là một buổi chiều mùa hè – cái ngày tôi đã lỡ làm tổn thương người yêu thương mình nhất trên đời: mẹ.

Hôm ấy, trời nắng như đổ lửa. Tôi đi học thêm về với tâm trạng nặng nề. Buổi học hôm đó đầy căng thẳng, tôi bị cô giáo trách vì không hoàn thành bài tập. Sự mệt mỏi, áp lực và bực bội khiến lòng tôi như một chiếc ly sắp tràn.

Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy mẹ – vẫn như mọi khi – đợi tôi về bên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh mắt chan chứa yêu thương. Mẹ hỏi bằng giọng dịu dàng: "Con có đói không? Mẹ đang nấu món canh con thích đấy!".

Đáng ra, tôi nên mỉm cười, nên cảm ơn mẹ, nên ôm lấy bờ vai gầy kia mà nói rằng con rất vui vì có mẹ bên cạnh. Thế nhưng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã để cơn giận che mờ lý trí. Tôi gắt lên, giọng lạnh lùng và xa lạ: – Con mệt lắm rồi! Mẹ đừng hỏi nữa có được không?

Không gian như lặng đi. Gương mặt mẹ sững lại, đôi mắt đượm buồn, nhưng mẹ không trách mắng. Chỉ quay người, lặng lẽ bước vào bếp. Tôi vẫn còn nhớ như in dáng mẹ khuất dần sau cánh cửa, vai mẹ hơi run, và tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng đến lạ.

Chiều hôm ấy, mâm cơm vẫn đủ đầy, nhưng tôi chẳng nuốt nổi. Mẹ vẫn ngồi đối diện, vẫn múc cho tôi từng thìa canh, nhưng ánh mắt mẹ không còn ánh lên niềm vui như mọi ngày. Tôi cúi đầu ăn vội, tránh ánh nhìn của mẹ – như một kẻ có lỗi nhưng chưa đủ can đảm để xin lỗi.

Nếu có một điều ước, tôi chỉ mong được quay về buổi chiều hôm đó. Tôi sẽ bước vào nhà, cởi bỏ những giận dữ vô cớ, chạy đến ôm lấy mẹ và nói: "Mẹ ơi, hôm nay con bị cô mắng, nên con hơi cáu. Con xin lỗi mẹ… Mẹ đừng buồn nha!".

Tôi sẽ cùng mẹ vào bếp, cắt rau, thổi canh, nghe mẹ kể chuyện ngày xưa như bao chiều ấm áp khác. Và tôi sẽ ghi nhớ rằng, trên đời này, có những người luôn yêu thương ta vô điều kiện – và mẹ là người như thế.

Từ sau hôm đó, tôi học cách giữ bình tĩnh, học cách lắng nghe và trân trọng những người thân yêu. Bởi vì có những sai lầm ta không thể sửa chữa, có những lời nói tưởng chừng vô hại lại có thể làm trái tim người khác đau nhói.

Nếu được làm lại, tôi sẽ chỉ xin một điều: được nói lời yêu thương kịp lúc – trước khi quá muộn.