Nếu có một điều ước, em ước mình có thể quay lại buổi chiều mùa hè năm lớp 6 – một buổi chiều đầy tiếc nuối và ân hận. Hôm đó là ngày em có buổi diễn văn nghệ tổng kết năm học. Em được chọn vào đội múa của lớp để biểu diễn trước toàn trường. Em đã rất háo hức và tập luyện hàng tuần liền cùng các bạn. Nhưng rồi, vì một lý do rất nhỏ, em đã bỏ lỡ khoảnh khắc mà có lẽ cả đời mình không thể nào quên.

Hôm đó, mẹ em xin nghỉ làm để đến xem em biểu diễn. Buổi sáng trước khi đi học, mẹ gọi em dậy sớm để chuẩn bị, nhưng vì thức khuya học bài, em đã gắt gỏng: “Con biết rồi! Mẹ đừng làm phiền con nữa!” Mẹ chỉ im lặng, gương mặt hơi buồn, rồi lặng lẽ đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Trên đường đến trường, mẹ hỏi: “Con có hồi hộp không? Mẹ sẽ đến sớm xem con múa nhé!” Em quay sang, thở dài: “Mẹ đừng đến cũng được, đông người lắm, mẹ chen vào mệt!” Em không ngờ rằng câu nói ấy đã khiến mẹ tổn thương đến nhường nào.

Buổi chiều hôm đó, khi em đứng trên sân khấu nhìn xuống, em thấy nhiều phụ huynh đang hào hứng quay phim, chụp ảnh, cổ vũ cho con mình. Nhưng em không thấy mẹ đâu. Em cố kiễng chân tìm trong đám đông, nhưng mẹ không đến. Lúc đó, em mới cảm nhận được sự trống vắng kỳ lạ. Sau buổi diễn, em chạy vội về nhà. Mẹ đang ngồi ở góc bàn ăn, vẫn mặc bộ đồ công nhân dính bụi, và có lẽ... mẹ chưa từng rời khỏi nhà vào buổi chiều ấy. Mẹ nói nhỏ: “Mẹ sợ con lại thấy phiền nên mẹ ở nhà.” Nghe đến đó, tim em thắt lại.

Nếu được làm lại, em ước mình có thể quay về sáng hôm đó, để ôm mẹ một cái thật chặt, để nói rằng: “Mẹ ơi, mẹ nhất định phải đến xem con múa nhé! Con muốn mẹ thấy con cố gắng thế nào!” Em sẽ không vì cái tôi trẻ con mà buông ra những lời làm tổn thương người quan trọng nhất trong đời. Em sẽ cùng mẹ chuẩn bị mọi thứ, dắt tay mẹ đi vào hội trường, chỉ cho mẹ chỗ ngồi đẹp nhất để nhìn rõ con gái mình.

Em hiểu rằng, đôi khi những người yêu thương ta nhất lại là người dễ bị ta làm tổn thương nhất. Em đã vô tình khiến mẹ buồn chỉ vì một câu nói, một hành động thiếu suy nghĩ. Từ sau ngày đó, em luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, học cách lắng nghe và thể hiện tình cảm. Em học được rằng, đừng bao giờ chờ đến khi mất đi một khoảnh khắc rồi mới thấy quý giá. Bởi vì thời gian không thể quay lại, và những người yêu thương ta sẽ không mãi ở bên ta nếu ta không biết trân trọng.

Câu chuyện ấy là một bài học sâu sắc đối với em. Dù không thể thay đổi quá khứ, nhưng em có thể thay đổi hiện tại và tương lai. Em sẽ yêu thương và thể hiện tình yêu ấy bằng hành động, bằng lời nói tử tế, để những người thân yêu của em luôn cảm thấy được quan tâm và trân trọng.