" Niềm vui của nhà văn chân chính là làm người dẫn đường khám phá xứ sở của cái đẹp". Em hãy khám phá cái đẹp trong một bài thơ mà em yêu thích.(về bài quê hương của Đỗ Trung Quân)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

- Xứ sở cái đẹp" ở bài thơ về bà chính là không gian tình cảm thiêng liêng – sự ấm áp, trân trọng, và ký ức đẹp – được hiện lên bởi nhà thơ.
- Vai trò của người viết là dùng ngôn từ, cảm xúc để dẫn dắt bạn đọc đi vào không gian nội tâm ấy, khiến bạn không chỉ thấy, mà còn cảm nhận sâu sắc cái đẹp đấy.
- Đó chính là niềm vui và trách nhiệm của nhà văn chân chính: vừa xây dựng không gian nghệ thuật, vừa "dẫn đường" để người đọc khám phá, rung động và trưởng thành.

Quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, là nơi lưu trữ bao ký ức tuổi thơ. Quê hương như bức tranh xanh mướt của cánh đồng lúa, như dòng sông dịu dàng ôm trọn làng quê. Quê hương là mẹ, là cha, là mái nhà ấm áp tình thương. Tôi yêu quê hương tôi- yêu từ con đường làng, yêu từ tiếng sáo diều vi vu, yêu từ hương lúa mới bay xa. Quê hương là yêu thương, là nguồn sống, là nơi trái tim luôn hướng về.

Từ "giao tiếp" là một từ Hán Việt, tức là một từ mượn gốc từ tiếng Hán (tiếng Trung Quốc).

Đáp án và Giải thích
- D. 有些
- Giải thích: Cần một từ để chỉ một bộ phận trong số đông. "有些" (một số) phù hợp với bối cảnh, ý nói một số người trong cuộc sống của chúng ta có thói quen như vậy. Các từ khác như "尽管" (mặc dù), "然而" (tuy nhiên), "仍然" (vẫn) không phù hợp về mặt ngữ pháp và ý nghĩa.
- A. 避免
- Giải thích: Cụm từ "不可... 的" thường đi kèm với một động từ. "不可避免" (không thể tránh) là một cụm từ cố định, mang nghĩa là điều điều chắc chắn sẽ xảy ra, không thể tránh được. Các từ khác như "阻止" (ngăn cản), "逃跑" (chạy trốn), "保持" (giữ) không tạo thành cụm từ có nghĩa trong ngữ cảnh này.
- A. 学习
- Giải thích: Cần một động từ đi kèm với "教训" (bài học, kinh nghiệm). "从...中学习教训" là cách diễn đạt tự nhiên và chính xác trong tiếng Trung, có nghĩa là "rút ra bài học từ...". Các từ khác như "发现" (phát hiện), "知道" (biết), "寻找" (tìm kiếm) đều không phù hợp.
- A. 而是
- Giải thích: Đoạn văn sử dụng cấu trúc "不是... 而是...". Cấu trúc này dùng để phủ định vế trước và khẳng định vế sau, mang ý nghĩa "không phải... mà là...". Trong câu này, ý là người thành công không phải là người không bao giờ thất bại, mà là người biết rút ra kinh nghiệm từ thất bại.
- A. 意识到
- Giải thích: Câu này nói về lợi ích của thất bại. Thất bại, giúp chúng tôi nhận được những điểm còn thiếu của bản thân. "意识到" (nhận ra, ý thức được) là từ chính xác nhất. Các từ khác như "忽视" (phớt bỏ), "遗忘" (quên), "否定" (phủ định) đều mang nghĩa tiêu cực, trái ngược với ý của đoạn văn.
Đoạn văn hoàn chỉnh
在我们的生活中, (1) Bạn có thể làm điều đó không?够优秀,甚至会因此而失去信心。其实,失败是人生中不可**(2)避免** 的一部分,每个人都无法避免。重要的是我们如何看待失败,以及如何从失败中**(3) 学习**教训。
成功的人往往不是从来不失败的人, (4)而是那些能从失败中吸取经验教训的人。失败可以帮助我们**(5) 意识到** 自己的不足,找到改进的方法,从而在下一次的努力中做得更好客观分析原因,并继续前行。
Tham khảo.

Cách gieo vần trong thơ "Chiều sông Hương":
- Gieo vần liền (vần cách mỗi dòng):
Các cặp câu thơ thường gieo vần ở cuối dòng, tạo nên sự kết nối mạch lạc, mượt mà giữa các ý thơ.
Ví dụ:
→ Hai dòng thơ này gieo vần bằng "âu" và "ọi", là vần gần tương đương, tuy không hoàn toàn đồng âm nhưng vẫn tạo cảm giác nhẹ nhàng.Chiều rồi em ở đâu?
Có nghe sông Hương thầm gọi... - Vần bằng là chủ yếu:
Phần lớn vần được gieo là vần bằng (thanh huyền hoặc thanh ngang) — tạo nên âm hưởng êm ái, trầm lắng, phù hợp với không gian chiều tà bên sông. - Gieo vần lưng (vần giữa câu):
Một số câu thơ sử dụng vần lưng, nghĩa là vần xuất hiện ngay giữa dòng thơ, tạo nên nhạc tính tự nhiên.
Ví dụ:
→ Từ “Cảnh” và “vương” không gieo vần cuối dòng, nhưng sự hòa âm của từ ngữ và thanh điệu vẫn tạo cảm giác ngân vang, như một dạng gieo vần nhẹ.Mặt trời khuất nhanh sau đồi Vọng Cảnh
Chút nắng cuối ngày còn vấn vương… - Gieo vần theo cảm xúc, không theo khuôn cố định:
Bài thơ không tuân theo một thể thơ truyền thống cố định như lục bát hay thất ngôn bát cú, mà là thơ tự do, vì vậy cách gieo vần cũng linh hoạt, tự nhiên, phục vụ cảm xúc hơn là hình thức.
Thơ "Chiều sông Thương" của Hữu Thỉnh có cách gieo vần khá linh hoạt, nhưng chủ yếu sử dụng vần chân và vần lưng.
Cách gieo vần trong thơ này tạo nên sự mềm mại, tự nhiên và gần gũi với âm điệu dân gian. Vần được gieo đều đặn và luân phiên giữa các câu thơ, tạo nên sự hài hòa về âm thanh và góp phần thể hiện rõ nét hơn tình cảm, hình ảnh mà tác giả muốn truyền tải.

Tham khảo:
Kỳ nghỉ hè vừa rồi, em đã có một chuyến đi đáng nhớ về vùng núi Tây Bắc. Sáng sớm, em thường cùng ông bà ra vườn hái rau, tưới cây, cảm nhận sương sớm còn đọng trên lá và hít thở không khí trong lành. Buổi chiều, dòng suối mát lạnh là nơi lý tưởng để em ngâm mình, nghe tiếng chim hót líu lo và ngắm nhìn những đàn cá nhỏ bơi lội. Đêm đến, cả nhà quây quần bên bếp lửa, cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh và nghe tiếng côn trùng rả rích. Những kỷ niệm gắn bó với thiên nhiên giản dị ấy đã mang lại cho em cảm giác bình yên và gần gũi đến lạ. Em nhận ra rằng, dù cuộc sống có bận rộn đến đâu, thì thiên nhiên vẫn luôn ở đó, chờ đợi để xoa dịu tâm hồn ta.
Dịp hè vừa qua, em có một kỷ niệm thật đẹp và gần gũi với thiên nhiên khi được về quê thăm ông bà. Mỗi buổi sáng, em theo ông ra đồng, đi trên con đường làng rợp bóng tre xanh, gió thổi mát rượi. Buổi chiều, em cùng các bạn thả diều giữa cánh đồng lộng gió, tiếng cười vang xa giữa không gian yên bình. Có hôm em được tắm sông, làn nước trong veo mơn man da thịt khiến em thích thú vô cùng. Thiên nhiên nơi quê nhà thật dịu dàng với bầu trời cao rộng, những hàng cau đung đưa và vườn rau xanh mướt. Kỷ niệm ấy không chỉ mang lại niềm vui mà còn khiến em thêm yêu vẻ đẹp mộc mạc, thanh bình của quê hương.

🍓Từ mượn là từ vay từ ngôn ngữ khác rồi dùng trong tiếng Việt.
🌷͙֒3 ví dụ:
- Gốc Hán:
- Từ mượn: Gia đình
- Nghĩa thuần Việt: Nhà, mái ấm
- Gốc Pháp:
- Từ mượn: Xà phòng
- Nghĩa thuần Việt: Chất tẩy ℛửa (hoặc "bánh giặt" ngày xưa)
- Gốc Anh:
- Từ mượn: Tivi
- Nghĩa thuần Việt: Máy thu hình🎀

Trong câu đố này, mình chỉ biết làm được một nửa thôi. Bà cụ bảy mươi ba tuổi nha bạn vì bả bay là bảy ba.

Trong văn bản “Mồ côi xử kiện”, nhân vật mà em yêu thích nhất chính là cậu bé mồ côi – một cậu bé nhỏ tuổi nhưng lại sở hữu trí tuệ sắc bén và phẩm chất đáng quý. Sinh ra trong hoàn cảnh bất hạnh, không cha không mẹ, thế nhưng cậu không để số phận nghiệt ngã làm mình yếu đuối hay cam chịu. Ngược lại, cậu bé sống bản lĩnh, mạnh mẽ và đặc biệt giàu lòng nhân ái. Khi chứng kiến cảnh người ăn mày tội nghiệp bị vu oan, cậu không ngần ngại xin đứng ra xử kiện thay cho quan huyện. Đây là điều khiến em vô cùng cảm phục, bởi không phải ai cũng đủ dũng khí lên tiếng đòi lại công bằng cho người khác như cậu bé. Cách cậu phán xử cũng rất thông minh, sáng tạo và thuyết phục. Chỉ với một thử thách đơn giản – yêu cầu hai người tranh giành vật chứng kéo chiếc bánh đa và cái nón rách – cậu bé đã dễ dàng vạch mặt kẻ gian dối, trả lại sự công bằng cho người ăn mày lương thiện. Ẩn sau dáng vẻ nhỏ bé, cô độc của cậu bé là một trái tim ấm áp và trí tuệ sáng suốt. Nhân vật ấy khiến em hiểu rằng, công lý và sự thật không phụ thuộc vào tuổi tác hay quyền lực, mà nằm ở bản lĩnh và cái tâm trong sáng của mỗi con người. Em yêu mến cậu bé mồ côi không chỉ bởi sự thông minh mà còn bởi lòng chính trực, giàu tình thương và tinh thần sẵn sàng bảo vệ cái đúng đến cùng. Dù chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cậu bé lại chính là ánh sáng của công lý giữa xã hội bất công. Sau khi đọc xong tác phẩm, hình ảnh cậu bé ấy vẫn luôn đọng lại trong em như biểu tượng đẹp đẽ về trí tuệ và lòng nhân ái.