Đọc đoạn trích sau:
(Giới thiệu: nhân vật Thành có một người anh họ tên là Bân rất giàu. Bân cho rằng Thành khôn ngoan hơn mình nên động việc gì hay mua bán gì cũng đều tìm đến Thành để hỏi han...)
Hôm ấy, Bân đến rủ tôi cùng đi mua một cái đồng hồ. Anh ta muốn mua hạng thật tốt, và nhờ tôi xem hộ. [...] Lúc trả tiền, tôi thấy hắn giở ra một cái ví da lớn, phồng chặt. Hắn đếm giấy bạc thong thả và cẩn thận.
Thoảng nhìn qua, tôi cũng biết trong ví nhiều tiền lắm: Ngoài số tiền bạc lẻ mà hắn mang ra trả, tôi còn thấy gấp ở ngăn trên đến năm, sáu cái giấy bạc một trăm nữa, những giấy bạc mới, màu còn tươi nguyên. “Quái, thằng cha này làm gì mà lắm tiền thế? Mình thì chả bao giờ có đến được một trăm bạc bỏ túi!”.
Tôi nghĩ thầm và so sánh thế.
Mua xong đồng hồ. Bân rủ tôi đi ăn:
– Ta lên hiệu chén, rồi lát nữa làm một chầu chứ. – Hắn vỗ vào túi – Tôi có đủ tiền đây!
Chúng tôi vào hiệu. Bân ăn vui vẻ lắm, có lẽ hắn vừa ý vì cái đồng hồ mua rẻ. Tôi thì trong óc cứ vơ vẩn cái ý nghĩ sao một thằng ngốc như hắn – tôi thấy hắn càng ngốc – lại có lắm tiền thế, còn mình...
Tuy vậy, ý nghĩ cũng không làm tôi ăn mất ngon. Tôi tỏ mặt sành, gọi những thức ăn quý và đắt tiền, và hai chúng tôi uống rượu say sưa.
Cơm xong, Bân đưa tôi xuống Vạn Thái, vào nhà một người nhân tình của hắn. [...]. Hắn không quên – tính cẩn thận của anh kiệt! – đem cả cái áo tây trong có ví tiền vào chỗ nằm, vất trên thành đầu giường.
Một mình tôi ở ngoài đâm chán. Nằm một lát rồi tôi cũng đứng dậy sửa soạn ra về; Bân vẫn ở trong màn, nói vọng ra giữ lại:
– Anh hãy ở chơi đã, về làm gì vội. Ngày mai Chủ nhật cơ mà.
– Thôi, tôi phải về. Sáng mai còn có việc.
Vừa nói tôi vừa với cái áo tây của tôi treo trên mắc. Bỗng nhiên có cái gì chuyển mạnh qua tim: Tay tôi yên hẳn lại, tôi vừa mới nhận ra rằng cái áo tôi đương cầm không phải là “áo của tôi”. Thì ra mang áo vào giường nằm, Bân đã mang nhầm áo. Hai chúng tôi cùng mặc thứ hàng len giống màu, như vậy dễ lẫn lắm. Tôi ghé nhìn vào phía trong áo thấy cái ví tiền ở túi thò ra ngoài một tí. Cái ví tiền... mấy tờ giấy bạc...
[...]
Trước mắt tôi, mấy tờ giấy bạc một trăm gấp trong ngăn ví, hiện ra rất rõ rệt. Lấy mấy tờ, độ hai tờ – tại sao lại hai? Tôi không biết – thật dễ dàng quá. Tôi cứ việc điềm nhiên với lấy áo, mở ví rút ra hai tờ, rồi khoác áo ở trên vai, ra ý sắp sửa về. Rồi chọn lúc mọi người vô ý – mà dẫu có ý cũng không ai biết được – tôi đổi lấy áo của tôi vắt ở đầu giường Bân... Thế là xong, và gọn. Mai dậy, Bân biết mất chắc chẳng bao giờ dám nghi ngờ cho tôi. Mà nghi ngờ thế nào được?
(Lược dẫn: Thành còn suy nghĩ về tình huống khi Bân phát hiện mất ví, Thành sẽ diễn một cách tự nhiên để tránh bị nghi ngờ. Khi Thành chuẩn bị ăn cắp tiền, anh ta bị giật mình và quay về hiện thực. Sau nhiều đắn đo và suy nghĩ, Thành rời khỏi nhà hát với chiếc áo của mình trên tay và không lấy đi bất kì số tiền nào của Bân.)
Tôi bước một bước lùi ra. Thế là hết. Bây giờ thì không sao đụng đến ví được nữa. Tôi bần thần ngơ ngác, mặc lấy chiếc “áo của tôi”, và đội mũ... Vừa gài khuy, tôi vừa nói mấy câu bông đùa vô vị với cô ả đứng ở chân giường sắp tiễn tôi về. Tôi chùng chình uống nước và hút thuốc, muốn cái thời khắc này cứ kéo dài mãi ra.
Đến khi ngồi trên xe về qua những phố khuya vắng vẻ, tâm trí tôi mới dần bình tĩnh lại. Gió lạnh thổi mát trên vùng trán nóng, và cái cảm giác mát ấy khiến tôi dễ chịu. Tôi nghĩ lại đến những cử chỉ và dự định của tôi lúc nãy, thật vừa như một người khôn khéo lại như một người mất hồn. Tất cả những cái đó bây giờ xa quá. Tâm trí tôi giãn ra, như một cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thường. Tôi cảm thấy một cái thú khoái lạc kì dị, khe khẽ và thầm lặng rung động trong người, có lẽ là cái khoái lạc bị cám dỗ, mà cũng có lẽ cái khoái lạc đã đè nén được sự cám dỗ. Và một mối tiếc ngấm ngầm, tôi không tự thú cho tôi biết và cũng cố ý không nghĩ đến, khiến cho cái cảm giác ấy của tâm hồn tôi thêm một vẻ rờn rợn và sâu sắc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy ở nhà, tôi ngẩn ngơ nghĩ lại các việc tối hôm trước, y như trong một giấc mộng, chứ không phải việc đã xảy ra... Tôi ngạc nhiên tự hỏi sao mình hãy còn là người lương thiện, không phải là kẻ ăn cắp. Mà tôi thú thực rằng nếu bấy giờ tôi đã là kẻ ăn cắp, cái đó cũng không khiến tôi lấy làm ngạc nhiên hơn. Mà còn là người lương thiện, tôi tự thấy cũng chẳng có gì là đáng khen. Tôi nhớ rõ lúc đó không có một ý nghĩ nào về danh dự, về điều phải, điều trái ngăn cản tôi, và khiến tôi đi vào con đường ngay, như người ta vẫn nói. Không, không có một chút gì như thế. Cái gì đã giữ tôi lại? Tôi không biết... Có lẽ chỉ một lời nói không đâu, một cử chỉ nào đấy, về phía này hay phía kia, đã khiến tôi có ăn cắp hay không ăn cắp. Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó, chia địa giới của hai bên...
(Trích Sợi tóc, Thạch Lam, in trong Gió lạnh đầu mùa, NXB Văn học, 2023, tr.208-218)
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1 (0,5 điểm): Xác định ngôi kể của câu chuyện trong đoạn trích.
Câu 2 (0,5 điểm): Cho biết nguyên nhân khiến Bân mang nhầm áo của Thành.
Câu 3 (1,0 điểm): Nêu tác dụng của biện pháp tu từ so sánh được sử dụng trong câu: “Tâm trí tôi giãn ra, như một cây tre uốn cong trở lại cái thẳng thắn lúc thường.”.
Câu 4 (1,0 điểm): Anh/chị hiểu như thế nào về ý nghĩa của sợi tóc trong câu: “Chỉ một sợi tóc nhỏ, một chút gì đó, chia địa giới của hai bên...”?
Câu 5 (1,0 điểm): Qua đoạn trích, hãy nêu một bài học mà anh/chị thấy có ý nghĩa nhất đối với bản thân và giải thích lí do. (trình bày khoảng 5 – 7 dòng).
cho con tích luôn nha cô
Câu 1 (2,0 điểm):
Viết đoạn văn phân tích diễn biến tâm lí của nhân vật Thành trong đoạn trích ở phần Đọc hiểu.
Trong đoạn trích, nhân vật Thành hiện lên với những rung động tâm hồn sâu sắc trước ký ức làng quê, đặc biệt là hình ảnh “vết nứt cổng làng” – một chi tiết mang tính biểu tượng sâu sắc. Thành không chỉ nhìn thấy những hình ảnh xưa cũ, mà còn lắng nghe, cảm nhận được hơi thở của quê hương từ những chi tiết nhỏ bé như “mùi rơm rạ”, “lúa phơi”, “tiếng chim hót”. Diễn biến tâm lý của nhân vật thể hiện sự hòa quyện giữa hiện tại và quá khứ, giữa cái nhìn trưởng thành và những xúc cảm nguyên sơ của tuổi thơ. Thành bồi hồi, xúc động khi nhớ về người bà còng lưng, những mùa đông khắc nghiệt, và cả những người thân từng ra đi từ cổng làng mà không kịp trở về. Từ sự chiêm nghiệm ấy, tâm hồn Thành trào dâng niềm tự hào khi nhận ra biết bao người con ưu tú đã từ chính mảnh đất quê hương ấy lớn lên, cống hiến cho đất nước. Như vậy, tâm lý của Thành là sự kết hợp giữa nỗi nhớ, lòng biết ơn và niềm tự hào sâu sắc với cội nguồn – quê hương mình.
Câu 2 (4,0 điểm):
Bài văn nghị luận: Trả lời câu hỏi “Hòa bình có đẹp không?”
Hòa bình – hai tiếng tưởng chừng giản đơn, nhưng lại chất chứa biết bao khát vọng, hi sinh và nước mắt của cả một dân tộc. Trước hình ảnh những đoàn quân oai hùng diễu binh, tiếng máy bay chiến đấu rền vang giữa bầu trời, rất nhiều người – đặc biệt là những người trẻ – đã xúc động tự hỏi: “Hòa bình có đẹp không?”. Với tôi, hòa bình không chỉ đẹp, mà còn là vẻ đẹp thiêng liêng, cao cả và bất tận.
Hòa bình đẹp trước hết bởi đó là thành quả của bao thế hệ cha anh đã ngã xuống. Mỗi tấc đất bình yên hôm nay đều được đánh đổi bằng máu xương của biết bao người con ưu tú. Những cuộc chiến tranh khốc liệt, những năm tháng đau thương, mất mát đã qua đi, nhưng trong ký ức dân tộc, hòa bình vẫn luôn là điều gì đó vô cùng quý giá, không thể xem nhẹ. Nhìn thấy những đoàn quân hôm nay, ta không chỉ thấy sức mạnh của hiện tại, mà còn thấy bóng dáng của những chiến sĩ năm xưa – những người đã không tiếc thân mình để đất nước có ngày độc lập.
Hòa bình còn đẹp bởi nó nuôi dưỡng sự sống và khơi nguồn cho những ước mơ. Trong hòa bình, trẻ em được đến trường, người dân được làm ăn, sáng tạo và cống hiến trong môi trường ổn định. Những công trình vươn lên giữa thành phố, những chuyến xe bon bon trên đường, những mùa màng trĩu hạt – tất cả đều là hình ảnh cụ thể, sinh động của hòa bình. Không có bom đạn, không có đổ nát – chỉ có tiếng cười, ánh sáng và hi vọng.
Với thế hệ trẻ hôm nay, hòa bình còn là môi trường để phát triển bản thân, là bệ phóng để vươn ra thế giới. Trong thời đại hội nhập, hòa bình giúp thanh niên Việt Nam có thể học tập, làm việc, giao lưu văn hóa với bạn bè quốc tế. Chính trong hòa bình, chúng ta mới có điều kiện để gìn giữ và phát huy bản sắc dân tộc, góp phần đưa hình ảnh đất nước Việt Nam đến gần hơn với thế giới.
Tuy nhiên, hòa bình không phải điều ngẫu nhiên mà có, và càng không phải điều đương nhiên để tồn tại mãi mãi. Hòa bình cần được trân trọng, gìn giữ và vun đắp từng ngày. Là người trẻ, chúng ta cần ý thức được trách nhiệm của mình trong việc giữ gìn hòa bình bằng cách sống tử tế, lan tỏa yêu thương, học tập và làm việc chăm chỉ để xây dựng đất nước ngày một giàu đẹp. Đặc biệt, trong bối cảnh thế giới vẫn còn nhiều bất ổn, việc hiểu giá trị của hòa bình càng trở nên cấp thiết.
Hòa bình không chỉ đẹp – hòa bình là điều thiêng liêng nhất. Đó là vẻ đẹp của hi sinh, của sự sống, của tương lai và khát vọng con người. Và hơn hết, hòa bình là ngọn lửa bất diệt cần được mỗi chúng ta gìn giữ, nuôi dưỡng bằng tất cả tình yêu và trách nhiệm.