viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ mẹ ốm có yếu tố tự sự và miêu tả
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


- Nạn đói xảy ra ở miền Bắc Việt Nam, do chính sách bóc lột của Pháp và Nhật, kết hợp với thiên tai.
- Hàng triệu người dân chết đói, gây ra đau thương to lớn.
- Nạn đói là một trong những nguyên nhân quan trọng thúc đẩy cao trào đấu tranh của nhân dân.
- Tháng 3/1945, Nhật đảo chính Pháp, nắm quyền cai trị Đông Dương.
- Đảng Cộng sản Đông Dương lãnh đạo nhân dân đứng lên khởi nghĩa.
- Từ ngày 14 đến ngày 18/8/1945, Tổng khởi nghĩa nổ ra trên cả nước.
- Ngày 19/8/1945, Hà Nội giành được chính quyền.
- Ngày 25/8/1945, Sài Gòn giành được chính quyền.
- Ngày 2/9/1945, Cách mạng Tháng Tám thành công trên cả nước.
- Ngày 2/9/1945, tại Quảng trường Ba Đình, Hà Nội, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Bản Tuyên ngôn Độc lập, tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
- Bản Tuyên ngôn khẳng định quyền độc lập, tự do của dân tộc Việt Nam.
- Sự kiện này đánh dấu một mốc son chói lọi trong lịch sử dân tộc, mở ra một kỷ nguyên mới - kỷ nguyên độc lập, tự do.

Trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ, giữa những bộn bề lo toan và guồng quay hiện đại, tình cảm gia đình vẫn luôn là điểm tựa vững chắc, là nơi bình yên nhất để mỗi con người tìm về. Đó không chỉ là mối quan hệ máu mủ ruột rà, mà còn là sợi dây gắn kết thiêng liêng nuôi dưỡng tâm hồn, hình thành nhân cách và nâng đỡ con người trong mọi chặng đường đời.
Gia đình là nơi ta cất tiếng khóc chào đời, nơi ta học những bài học đầu tiên về yêu thương, chia sẻ và trách nhiệm. Tình cảm gia đình được thể hiện qua những điều giản dị: ánh mắt lo lắng của mẹ, bàn tay chai sạn của cha, tiếng cười của anh chị em trong những bữa cơm đầm ấm. Chính những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại tạo nên sức mạnh to lớn, giúp ta vượt qua khó khăn, vấp ngã và trưởng thành.
Không có tình cảm nào bền vững và vô điều kiện như tình cảm gia đình. Dù ta thành công hay thất bại, dù ngoài kia có bao nhiêu người quay lưng, thì gia đình vẫn luôn dang rộng vòng tay đón ta trở về. Tình cảm ấy là nguồn động lực để ta sống tốt hơn, biết yêu thương người khác và trân trọng những giá trị nhân văn trong cuộc sống.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, không ít người vì mải mê chạy theo danh vọng, tiền tài mà quên đi giá trị của gia đình. Những bữa cơm vắng tiếng nói cười, những cuộc trò chuyện bị thay thế bằng màn hình điện thoại… là dấu hiệu của sự xa cách. Vì vậy, mỗi người cần ý thức giữ gìn và vun đắp tình cảm gia đình bằng sự quan tâm, lắng nghe và chia sẻ chân thành.
Tóm lại, tình cảm gia đình là nền tảng của hạnh phúc, là nơi bắt đầu và kết thúc của mọi hành trình. Hãy yêu thương gia đình khi còn có thể, bởi đó là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta.
Trong cuộc sống ai cũng có một tình cảm hay một việc, một vật làm cho mình cảm thấy tốt đẹp hơn. Nhưng không có gì quan trọng hơn là tinhd cảm của mỗi người trong gia đình đối với nhau.Trong xã hội ai rồi cũng sẽ có tình cảm riêng của mình trong đó tình cảm gia đình là yếu tố quan trọng nhất khi mệt mỏi,áp lực trong công việc mà có một gia đình hạnh phúc thì không có gì có thể khiến ta thoải mái và yên tâm hơn.
Tình cảm gia đình là tình cảm từ người thân máu mủ của mình mang lại những niềm hạnh phúc dù là nhỏ bé nhất .Là nơi mình được chở che ,chăm sóc,nơi mình lớn lên và học những bài học đầu tiên về yêu thương ,trách nhiệm,chia sẻ và biết tôn trọng những người lớn hơn.
Tình cảm gia đình được thể hiện qua những nhỏ bé như tình yêu của mẹ dành cho con mỗi khi con bệnh hay vấp ngã,tình yêu của cha thể hiện qua các lời nói,lời dặn dò,tiếng cười của gia đình khi cùng nhau ăn trong bữa cơm nồng ấm.Chính những điều nhỏ bé ấy đã tạo nên một sức mạnh rất lớn trong cuộc đời mỗi người. Nhất là với những người trưởng thành, xa quê,xa nhà luôn muốn có thể về nhà mỗi khi mỏi mệt.
Không có tình cảm nào bền vững và không có ai tin tưởng ta vô điều kiện hơn tình cảm gia đình .Dù ta thành công hay thất bại,dù ngoài kia có rất nhiều trông gai, khó khăn, mọi người đều quay lưng với ta thì gia đình luôn giang rộng vòng tay và chờ ta trở về.Tình cảm ấy là nguồn sức mạnh vô hạn để ta có động lực bước tiếp trên con đường đầy trông gai của mình,để ta sống tốt hơn có niềm tin và hy vọng tiến lên phía trước,biết yêu thương, trân trọng những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
Dẫu tình cảm gia đình có tốt đến mấy thì trong xã hội hiện đại, không ít người vì mải mê chạy theo danh vọng, tiền tài mà quên đi giá trị của gia đình. Những bữa cơm vắng tiếng nói cười, những cuộc trò chuyện bị thay thế bằng màn hình điện thoại… là dấu hiệu của sự xa cách. Nên mỗi người cần ý thức giữ gìn và vun đắp tình cảm gia đình bằng sự quan tâm, lắng nghe và chia sẻ chân thành.
Tóm lại, tình cảm gia đình là nền tảng của hạnh phúc, là nơi bắt đầu và kết thúc của mọi hành trình. Hãy yêu thương gia đình khi còn có thể, bởi đó là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng cho mỗi chúng ta

sao nhìn nó lạ lắm ko giống x đâu bn nên bn ghi lại đi để mik nhìn rõ hơn nha :))

- Có thể mẹ bạn có quan điểm khác nhau về việc nói tục giữa bạn và em trai. Có thể mẹ bạn cho rằng bạn đã lớn và nên ý thức được việc nói tục là không tốt, trong khi em trai bạn còn nhỏ và cần được hướng dẫn nhiều hơn.
- Mẹ bạn có thể muốn răn đe bạn bằng cách không bênh vực, hy vọng bạn sẽ tự nhận thức được hành vi của mình và sửa đổi.
- Có thể mẹ bạn vô tình hoặc cố ý thiên vị em trai hơn, đặc biệt là khi em trai còn nhỏ tuổi và chưa ý thức được hành vi của mình.
- Mẹ bạn có thể cảm thấy em trai bạn còn nhỏ, cần được che chở và bảo vệ nhiều hơn.
- Có thể mẹ bạn chưa hiểu rõ cảm xúc của bạn khi bạn nói tục, hoặc chưa hiểu rõ lý do tại sao bạn lại nói tục trong trường hợp đó.
- Cả hai bạn nên có một buổi nói chuyện thẳng thắn với mẹ, giải thích cho mẹ hiểu cảm xúc của mình và mong muốn mẹ có thể hiểu và thông cảm hơn.
- Giao tiếp cởi mở: Hãy cố gắng trò chuyện với mẹ một cách bình tĩnh và tôn trọng, giải thích cho mẹ hiểu cảm xúc của bạn khi mẹ không bênh bạn.
- Tìm hiểu nguyên nhân: Cùng mẹ tìm hiểu nguyên nhân tại sao mẹ lại có cách hành xử như vậy, có thể mẹ có những lý do riêng mà bạn chưa biết.
- Tìm kiếm sự hỗ trợ: Nếu bạn cảm thấy khó khăn trong việc giải quyết vấn đề này, bạn có thể tìm kiếm sự hỗ trợ từ người thân khác, bạn bè hoặc một chuyên gia tâm lý.

Buổi sáng đầu hạ, trời trong xanh và mát mẻ. Thật tuyệt vời biết bao khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thanh bình của cánh đồng dưới ánh nắng buổi sớm.
Lúc này, lúa vẫn đương thì con gái, xanh mơn mởn. Những thân lúa mảnh mai mà dẻo dai lạ thường. Dù mưa dù gió, nó vẫn vươn mình đứng dậy, cõng theo bao hạt ngọc trời căng tròn bóng bẩy. Nó giống như những người nông dân hiền lành dù bao khó khăn vất vả, vẫn luôn chịu khó, kiên trì đến cùng.
Đẹp nhất, có lẽ chính là những giọt sương mai vẫn còn đọng lại trên chiếc lá lúa cong cong. Chúng long lanh dưới ánh mặt trời như những viên ngọc quý. Những cơn gió nghịch ngợm, sẽ lùa qua cánh đồng, xô những viên ngọc quý ấy xuống với đất ruộng ẩm nồng. Theo cơn gió, là một mùi thơm rất ngọt và dễ chịu của bông lúa, quyện với cỏ non. Mùi hương ấy cùng với chút gió se buổi sớm, đem đến cảm giác thật là khoan khoái và dễ chịu.
Em yêu lắm cánh đồng quê hương vào những buổi sáng mùa hè như thế.
mình không biết đúng không nên bn chỉ nên tham khảo thôi nhé

Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.
Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan - giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:
- Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.
Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh. Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.
Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:
- Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.
Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.
Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.
Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!
Tôi vẫn nhớ lần đầu đọc bài thơ Mẹ ốm, lòng tôi như thắt lại. Hình ảnh người mẹ nằm lặng lẽ trên giường bệnh, gầy gò và yếu ớt, khiến tôi liên tưởng đến mẹ mình những hôm trái gió trở trời. Cậu bé trong bài thơ hiện lên thật hồn nhiên mà đầy yêu thương—em đi hái hoa, bắt bướm, tìm quả ngọt, chỉ mong mẹ vui và mau khỏi bệnh. Những hành động nhỏ bé ấy khiến tôi xúc động, bởi chúng chất chứa cả một tấm lòng thơ ngây nhưng sâu sắc. Tôi nhớ có lần mẹ tôi bị sốt, tôi cũng lặng lẽ ngồi bên, không biết làm gì ngoài việc nắm tay mẹ thật chặt. Bài thơ không chỉ miêu tả tình cảm mẫu tử thiêng liêng mà còn khiến tôi nhận ra rằng, tình yêu thương không cần phải lớn lao—chỉ cần chân thành và xuất phát từ trái tim.
Bài thơ "Mẹ ốm" của Trần Đăng Khoa đã chạm đến trái tim tôi bằng những vần thơ mộc mạc mà sâu sắc, gợi lên trong tôi bao nỗi niềm xót xa và biết ơn về người mẹ tần tảo. Khi đọc những câu thơ miêu tả hình ảnh mẹ gầy gò, yếu ớt trên giường bệnh, tôi như thấy lại bóng dáng mẹ mình những ngày trái gió trở trời. Tôi nhớ như in cái cảm giác lo lắng, bất an khi thấy mẹ ho khan từng tiếng, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười trấn an con. Bài thơ đã khơi gợi trong tôi tình yêu thương vô bờ bến dành cho mẹ, và tôi tự hứa sẽ luôn cố gắng để mẹ được vui lòng và khỏe mạnh.