Câu 2. (2.0 điểm) Viết đoạn văn (từ 3 – 5 câu) nêu cảm xúc của em khi đọc đoạn thơ sau: Mùa hè ngồi bên lũ trẻ Nối dây cho diều lên cao Mùa hè bay lên thật dễ Với cùng tiếng sáo xôn xao… ( Trích “Xôn xao mùa hè” Nguyễn Hữu Qúy)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Đại dịch COVID-19 là một khoảng thời gian đầy thử thách, nhưng cũng chính là lúc chúng ta chứng kiến vô vàn những nghĩa cử cao đẹp, những hành động tử tế làm ấm lòng người. Trong số đó, tôi vẫn nhớ mãi hình ảnh những "gian hàng 0 đồng" đã mọc lên khắp nơi, một biểu tượng của sự sẻ chia và tình người trong hoạn nạn.
Thời điểm dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ, nhiều người lao động mất việc làm, cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn. Đó là lúc tôi biết đến gian hàng 0 đồng đầu tiên, nằm khiêm tốn ở một góc phố nhỏ. Không phải là một cửa hàng sang trọng, mà chỉ là một chiếc bàn đơn sơ, vài ba kệ gỗ cũ kỹ, nhưng trên đó chất đầy gạo, mì gói, rau củ, trứng, và cả những chai nước rửa tay, khẩu trang y tế – tất cả đều được đóng gói cẩn thận, sạch sẽ.
Điều đặc biệt là không có người bán hàng. Trên tấm biển nhỏ viết tay nắn nót dòng chữ: "Ai thiếu thì lấy, ai có thì cho." Gian hàng hoạt động dựa trên sự tin tưởng tuyệt đối vào lòng tốt của mỗi người. Người dân có thể đến lấy những thứ mình cần mà không phải trả bất kỳ một đồng nào. Và ngược lại, những người có điều kiện hơn, sau khi mua sắm cho gia đình, lại ghé qua để bổ sung thêm thực phẩm, nhu yếu phẩm vào gian hàng.
Hình ảnh những người lao động nghèo, những cụ già run rẩy chọn lựa từng mớ rau, từng gói mì với ánh mắt biết ơn, xen lẫn niềm xúc động là điều tôi không thể nào quên. Cũng có những cô chú công nhân, sau một ngày dài mệt mỏi, ghé qua để lấy thêm vài cân gạo cho bữa cơm gia đình. Họ không chỉ nhận được thức ăn, mà còn nhận được sự động viên, sự thấu hiểu từ cộng đồng.
Tôi cũng đã tham gia vào việc hỗ trợ gian hàng 0 đồng này. Cùng với vài người bạn, chúng tôi quyên góp tiền mua thêm rau củ, trứng từ các chợ đầu mối, sau đó cùng nhau phân loại, đóng gói cẩn thận. Mỗi lần thấy gian hàng đầy ắp, và rồi lại vơi đi nhanh chóng, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác ấm áp, tự hào. Đó không chỉ là việc cho đi vật chất, mà còn là việc gieo trồng niềm hy vọng, củng cố niềm tin vào tình người.
Gian hàng 0 đồng không chỉ đơn thuần là nơi cung cấp lương thực, mà còn là một minh chứng sống động cho tinh thần "lá lành đùm lá rách" của người Việt Nam. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong những thời khắc khó khăn nhất, sự tử tế và lòng nhân ái vẫn luôn hiện hữu, soi sáng và kết nối chúng ta lại với nhau. Việc làm nhỏ bé ấy đã tạo nên một sức mạnh to lớn, giúp nhiều người vượt qua giai đoạn túng thiếu, và để lại trong lòng tôi những kỷ niệm đẹp đẽ về một thời kỳ mà tình người đã thực sự tỏa sáng.
tick cho mình nha
Covid-19 có lẽ là một từ được nhắc đến nhiều nhất trong thời gian qua , nó là nỗi ám ảnh của không chỉ các nước trên thế giới, mà còn là nỗi ám ảnh của mỗi gia đình và từng cá nhân trong xã hội. Xuất hiện từ năm 2019, cho đến nay, dịch Covid vẫn diễn biến phức tạp, khó lường. Tất cả các nước trên thế giới đang chung tay để đẩy lùi, kiểm soát dịch bệnh. Việt Nam được đánh giá là một đất nước có nhiều cách làm hiệu quả để kiểm soát dịch bệnh. Có được những kết quả đó là do sự chỉ đạo đúng đắn, kịp thời, quyết liệt của chính phủ, sự đồng thuận ủng hộ của toàn xã hội, đặc biệt là sự hy sinh thầm lặng, sự vất vả mà không có gì có thể kể hết của những y bác sĩ, những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch. Tôi tự hào vì trong số những người ấy có mẹ tôi-người bác sĩ quân y.
Tôi còn nhớ như in, đó là vào một buổi chiều tháng 9 năm ngoái. Trời mưa tầm tã. Lúc đó khoảng hơn 4 giờ chiều, tôi thấy mẹ đi làm về. Khác hẳn mọi hôm, nay mẹ tôi rất vội vã. Tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi mẹ điều gì cả. Sau khi nấu ăn, mẹ lên phòng lấy chiếc ba lô, nhanh chóng sắp xếp quân tư trang cá nhân và đồ dùng sinh hoạt. Tôi cảm nhận như mẹ sắp có chuyến đi đâu dài ngày.
Sau khi sắp xong quần áo, cũng là lúc bố tôi về, rồi mẹ nói với bố tôi về việc phải vào đơn vị thực hiện nhiệm vụ đón công dân từ nước ngoài về cách ly, thời gian đi cũng chưa biết bao giờ về. Rồi mẹ dặn dò chị em chúng tôi ở nhà phải chăm học, nghe lời bố, ăn uống đầy đủ... Lúc ấy chị em chúng tôi cũng buồn lắm, vì từ ngày lớn lên đến giờ tôi chưa phải xa mẹ lấy 01 ngày.
Mẹ ôm hôn chúng tôi vào lòng rồi mẹ vào đơn vị, nhìn mẹ đội mưa đi trong buổi chiều tối tôi rất thương mẹ. Lúc ấy tôi ước, giá như không có dịch bệnh thì mẹ tôi và những người đồng đội không phải vất vả như thế.
Là một học sinh của Trường Trung học cơ sở Sơn Tây, tôi luôn tự hào vì được sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ tôi đều là bộ đội. Bố tôi là sĩ quan chính trị, còn mẹ tôi là bác sĩ quân y. Bố và mẹ tôi cùng công tác tại Trường Sĩ quan Lục quân 1. từ khi dịch Covid-19 hoành hành, những bác sĩ quân y như mẹ, và cả những chú bộ đội đều phải căng mình để tham gia chống dịch, họ quên ăn, quên ngủ để ngăn sự phát triển của dịch bệnh. Lúc ấy tôi cũng chưa hiểu nhiều lắm. Nhưng kể từ ngày mẹ tôi đi, tôi mới hiểu được sự vất vả của mẹ cũng như những người đồng đội trên tuyến đầu chống dịch. Mỗi tối, khi rảnh, mẹ đều gọi điện về hỏi thăm bố con tôi, nhìn mẹ trong bộ đồ bảo hộ, với lớp khẩu trang đến ngột ngạt và kín mít thì tôi hiểu sự vất vả và nguy hiểm đến mức nào, nhưng ánh mắt của mẹ vẫn sáng ngời và vững vàng niềm tin. Qua câu chuyện mẹ tôi kể, có rất nhiều đồng đội của mẹ vì quá sức mà ngất lên ngất xuống, vì chạy đua với việc chống dịch mà quên ăn quên ngủ.
Hằng ngày bố con chúng tôi quen có bàn tay chăm sóc của mẹ. Tôi nhớ những món ăn ngon do mẹ nấu, nhớ sự ân cần của mẹ chỉ bảo tôi học bài mỗi tối, nhớ tiếng mẹ mỗi sáng gọi chúng tôi dậy để chuẩn bị cho một ngày mới... nhưng nay mẹ đi làm nhiệm vụ, những công việc nhà lại do bàn tay của bố tôi quán xuyến tất cả. Thương bố, tôi lại nhớ mẹ nhiều hơn.
Sau 1 tháng mẹ tôi vẫn chưa được về. Mỗi ngày tôi đều hỏi bố và theo dõi ti vi xem dịch bệnh đã giảm chưa, nhưng khi thấy tình hình vẫn phức tạp và bao đơn vị phải làm trại ngủ ngoài rừng để nhường chỗ cho bệnh nhân cách ly, bao chiến sĩ phải cắm chốt nơi giáp biên...tôi cũng lại thấy thương mẹ nhiều hơn, thấu hiểu và tự hào nhiều hơn. Cũng có lúc tôi hỏi mẹ: sao mẹ không xin về với chị em con, mẹ tôi cười và bảo: ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ biết phần ai? tôi lại thấy việc làm của mẹ và những đồng đội thật ý nghĩa và cao cả.
Hai tháng trôi qua cũng là lúc mẹ tôi được về. Ngày mẹ về chúng tôi như vỡ òa trong hạnh phúc, những nhọc nhằn và vất vả của mẹ như chợt tan biến khi mẹ ôm hai chị em chúng tôi vào lòng. Những giọt nước mắt của mẹ đã rơi trên gò má. Mẹ khóc vì nhiệm vụ đơn vị giao đã hoàn thành, mẹ khóc vì được về bên chúng tôi yên bình, mẹ khóc vì thương những người đồng đội của mẹ ở nhiều nơi còn đang oằn mình vất vả chống dịch. Mẹ khóc chúng tôi cũng khóc theo, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nhưng tôi hiểu nếu còn dịch bệnh phức tạp thì việc mẹ tôi lại đi, những đồng đội của mẹ tôi còn nhiều vất vả, đó cũng là lẽ thường tình.
Kính thưa thầy cô, thưa các bạn!
Đây có lẽ là kỉ niệm tôi nhớ nhất và tự hào nhất về mẹ của tôi kể từ khi tôi lớn lên. Tôi luôn mong rằng, cả xã hội chung tay, dịch Covid-19 sẽ sớm được đẩy lùi, để mỗi gia đình được hạnh phúc bên nhau, để chúng ta-những học sinh lại được tung tăng cắp sách đến trường, để lại được nghe những bài cô giáo giảng, để lớn lên mỗi chúng ta luôn biết cảm ơn, trân trọng những chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch hôm nay đã hy sinh cho cuộc sống thanh bình của ngày mai.

a,y=16.
b,x=29.
c,y=0,8.
d,x=2,15.
e,y=23,262.
Tặng coin cho mình nhé.Mình chúc bạn học giỏi nha!
Để tìm x và y trong các phương trình đã cho, ta sẽ giải từng phương trình một:
a) (y:4+6)×7=70
Đầu tiên, ta chia cả hai vế cho 7: y:4+6=70:7 y:4+6=10
Tiếp theo, ta trừ 6 từ cả hai vế: y:4=10−6 y:4=4
Cuối cùng, ta nhân cả hai vế với 4: y=4×4 y=16
b) (x−15)×3:12=6
Đầu tiên, ta nhân cả hai vế với 12: (x−15)×3=6×12 (x−15)×3=72
Tiếp theo, ta chia cả hai vế cho 3: x−15=72:3 x−15=24
Cuối cùng, ta cộng 15 vào cả hai vế: x=24+15 x=39

Vạn vật trong thiên nhiên đều có vẻ hồn riêng của nó. Dù là cỏ cây, hoa lá, hay tia nắng mùa xuân, cơn mưa mùa hạ, gió heo may se lạnh của mùa thu, đến cả tuyết băng giá của mùa đông, cũng tạo nên vẻ đẹp quyến rũ xoáy vào tâm thức, vào lòng người một cách kỳ ảo, khi tâm hồn ta hòa quyện với thiên nhiên.
Chẳng biết từ bao giờ mà mùa xuân cứ làm cho lòng người xao xuyến, đắm say nàng xuân đến vậy. Có phải vì nó là mùa đầu tiên của một năm, của sự khởi đầu, khơi nguồn cho may mắn, cho hy vọng, cho những giây phút quây quần đầm ấm bên gia đình thân thương.... Mùa xuân không chỉ đẹp bởi những cánh đào phai đua sắc, những cánh mai vàng rung rinh trong gió xuân mà mùa xuân còn quyến rũ bởi những cơn mưa xuân lất phất. Lạ thật, mưa chẳng nặng hạt như mưa rào mùa hạ, chẳng xối xả như mưa bão mùa thu, chẳng buốt giá cắt thịt như làn mưa đông lạnh ngắt. Mưa cứ phảng phất như một lớp sương mù trên đỉnh núi sapa. Mưa phủ lên cây cỏ những hạt li ti, li ti như thể nhẹ nhàng gọi muôn loài bừng lên sức sống. Mưa không ngay lập tức làm người ta ướt sũng áo quần, nhưng lại cứ thấm dần vào da thịt, nếu ta đi lâu trong mưa mà không mang áo tơi đúng như câu thành ngữ "mưa dầm thấm đất."
Cơn mưa phùn đầu xuân đã để lại trong ta bao cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến, bởi vẻ đẹp quyến rũ và bí ẩn của lớp mưa lất phất, nhẹ nhàng nhưng lại thấm lâu. Phải chăng đó cũng chính là giá trị nhân văn của mỗi tâm hồn càng dịu dàng, thì càng tinh tế đến vô cùng.

đây nhé bạn:
Dưới đây là một câu chuyện sáng tạo dựa trên câu chuyện về thỏ trắng và thỏ nâu:
Tình Bạn Vượt Thời Gian
Trong khu rừng nọ, có đôi bạn thân là Thỏ Trắng và Thỏ Nâu. Thỏ Trắng với bộ lông như tuyết, luôn nhanh nhẹn và vui vẻ. Thỏ Nâu, với bộ lông ấm áp màu đất, thì trầm tính và cẩn thận hơn. Tuy tính cách khác biệt, nhưng hai bạn luôn gắn bó như hình với bóng, cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách của khu rừng, chia sẻ từng củ cà rốt ngon lành và cùng nhau trốn tìm trong những bụi cây rậm rạp.
Một ngày nọ, khi đang cùng nhau tìm kiếm những cây nấm hương quý hiếm dưới tán cây cổ thụ, Thỏ Nâu không may vấp phải một rễ cây lồi lõm và ngã xuống một cái hố sâu. Tiếng kêu đau đớn của Thỏ Nâu vang vọng khắp không gian. Thỏ Trắng, dù sợ hãi, nhưng không chút do dự, liền chạy đến miệng hố. Nhìn thấy Thỏ Nâu nằm bất động dưới đáy, Thỏ Trắng biết bạn mình đã bị thương rất nặng.
Không chút chần chừ, Thỏ Trắng nhanh chóng tìm cách xuống hố. Sau bao nỗ lực, Thỏ Trắng cũng bò được xuống bên cạnh Thỏ Nâu. Vết thương của Thỏ Nâu khá nghiêm trọng, một chân bị trật khớp và có nhiều vết trầy xước. Thỏ Trắng nhẹ nhàng đỡ Thỏ Nâu, dùng những chiếc lá cây rừng sạch sẽ để băng bó tạm thời cho bạn.
Việc đưa Thỏ Nâu ra khỏi hố là một thử thách lớn. Thỏ Trắng không ngừng tìm cách. Cậu chạy đi tìm những sợi dây leo chắc chắn, rồi kiên nhẫn buộc chúng lại với nhau, tạo thành một sợi dây đủ dài và bền. Với tất cả sức lực của mình, Thỏ Trắng kéo từng chút một, vừa kéo vừa động viên Thỏ Nâu. Cuối cùng, dưới ánh nắng chiều tà, Thỏ Nâu cũng được đưa lên an toàn.
Trở về hang, Thỏ Trắng tận tình chăm sóc Thỏ Nâu. Cậu tìm những loại thảo dược mà bà nội đã dạy, giã nát rồi đắp lên vết thương cho bạn. Mỗi ngày, Thỏ Trắng đều mang thức ăn ngon nhất về, kể cho Thỏ Nâu nghe những câu chuyện vui về khu rừng, giúp bạn quên đi nỗi đau. Khi đêm về, Thỏ Trắng cuộn mình bên cạnh Thỏ Nâu, sưởi ấm cho bạn bằng hơi ấm của mình.
Những ngày sau đó, Thỏ Trắng gần như không rời Thỏ Nâu nửa bước. Cậu kiên nhẫn xoa bóp chân cho Thỏ Nâu, giúp máu lưu thông. Cậu còn cẩn thận theo dõi từng chút tiến triển của vết thương. Dần dần, nhờ sự chăm sóc tận tâm của Thỏ Trắng, vết thương của Thỏ Nâu đã lành lại, chân bạn có thể cử động được.
Một buổi sáng đẹp trời, Thỏ Nâu đứng dậy, bước đi những bước đầu tiên chập chững. Thỏ Trắng reo lên vui sướng, ôm chầm lấy bạn. "Cậu đã bình phục rồi, Thỏ Nâu!" Thỏ Nâu nhìn Thỏ Trắng, đôi mắt ánh lên vẻ biết ơn sâu sắc. "Tất cả là nhờ cậu, Thỏ Trắng ạ. Cậu đã cứu tớ, đã chăm sóc tớ như một người anh em."
Từ đó, tình bạn giữa Thỏ Trắng và Thỏ Nâu càng trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ hiểu rằng, trong cuộc sống, không gì quý giá hơn một tình bạn chân thành, nơi sự sẻ chia và lòng dũng cảm có thể vượt qua mọi khó khăn. Và câu chuyện về tình bạn cao cả của Thỏ Trắng và Thỏ Nâu đã trở thành một giai thoại đẹp, được kể lại mãi trong khu rừng bình yên ấy.

Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.
Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.

Vào thời gian rảnh rỗi, tôi thích nghe nhạc và chơi game. Đôi khi, tôi đọc sách hoặc xem phim với gia đình. Tôi cũng thích ra ngoài đạp xe hoặc đi bộ trong công viên. Thời gian rảnh rỗi giúp tôi thư giãn sau khi học. Vào cuối tuần, tôi thường đi chơi với bạn bè. Chúng tôi trò chuyện, cười đùa và vui vẻ cùng nhau. Tôi luôn mong chờ đến thời gian rảnh rỗi của mình.
In my free time, I like to listen to music and play games. Sometimes, I read books or watch movies with my family. I also enjoy going outside to ride my bike or walk in the park. Free time helps me relax after studying. On weekends, I often hang out with my friends. We talk, laugh, and have fun together. I always look forward to my free time.

Mùa xuân là mùa tôi yêu thích nhất trong năm. Thời tiết ấm hơn, hoa bắt đầu nở khắp nơi. Cây cối đâm chồi nảy lộc xanh tươi, không khí thoang thoảng mùi tươi mát và ngọt ngào. Chim chóc trở về và hót líu lo vào buổi sáng. Mọi người thường ra ngoài để tận hưởng ánh nắng mặt trời và thiên nhiên tươi đẹp. Mùa xuân mang đến cảm giác hy vọng và khởi đầu mới.
Spring is my favorite season of the year. The weather becomes warmer, and flowers start to bloom everywhere. Trees grow new green leaves, and the air smells fresh and sweet. Birds return and sing happily in the morning. People often go outside to enjoy the sunshine and beautiful nature. Spring brings a feeling of hope and new beginnings.

Tìm các câu kể Ai thế nào? trong đoạn trích dưới đây. Xác định chủ ngữ, vị ngữ của từng câu vừa tìm được:
a, Chân trời đằng đông ửng hồng. Ánh xuân hồng nhuốm hồng cả đất trời. Bầu trời bao la xanh thẳm. Cỏ cây đôi bờ kênh sáng ửng lên. Cánh đồng làng như một tấm lụa màu thiên lí căng tít tận chân đê. Lúa con gái xanh biêng biếc dâng lên dưới ánh xuân ấm áp. Người ra đồng mỗi lúc một đông. Nón trắng của mấy cố đang be bờ, làm cỏ nhấp nhô. Tiếng hát êm ái, ngọt ngào của các cô lan xa theo làn gió nhẹ.
b, Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Cảnh vật im lìm còn như chìm trong giấc ngủ. Hương lúa thoang thoảng lan theo làn gió. Em bước xuống bờ ruộng, nâng lên tay một bông lúa trĩu nặng.

g chỉ là nguyên nhưng lớp năm cô chưa chỉ mà đúng không ? tui nhớ cô chưa chỉ
0 có số liền trước nha bạn, nhưng mà cái đấy lớp 5 chưa học thôi
bà tả hay nh tui cảm on