K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CỦ KHOAI NƯỚNGSau trận mưa rào vòm trời như được rửa sạch, trở nên xanh và cao hơn. Đã chớm hè nhưng trời vẫn lành lạnh, cái lạnh làm người ta hưng phấn và chóng đói. Thường Mạnh đi học về là đi thả trâu. Tối mịt cậu rong trâu về, đầu tưởng tượng đến một nồi cơm bốc khói nghi ngút.Nhưng từ giờ đến tối còn lâu và cậu cần phải tìm được một việc gì đó trong khi con trâu...
Đọc tiếp

CỦ KHOAI NƯỚNG


Sau trận mưa rào vòm trời như được rửa sạch, trở nên xanh và cao hơn. Đã chớm hè nhưng trời vẫn lành lạnh, cái lạnh làm người ta hưng phấn và chóng đói. Thường Mạnh đi học về là đi thả trâu. Tối mịt cậu rong trâu về, đầu tưởng tượng đến một nồi cơm bốc khói nghi ngút.


Nhưng từ giờ đến tối còn lâu và cậu cần phải tìm được một việc gì đó trong khi con trâu đang mải miết gặm cỏ. Cậu bèn ngồi đếm từng con sáo mỏ vàng đang nhảy kiếm ăn trên cánh đồng màu đã thu hoạch. Thỉnh thoảng chúng lại nghiêng ngó nhìn cậu, ý chừng muốn dò la xem “anh bạn khổng lồ” kia có thể chơi được không. Chợt Mạnh phát hiện ra một đám mầm khoai đỏ au, mập mạp, tua tủa hướng lên trời. Kinh nghiệm đủ cho cậu biết bên dưới những chiếc mầm là củ khoai lang sót. Với bất cứ đứa trẻ trâu nào thì điều đó cũng tương đương với một kho báu. Nó bị sót lại từ trước Tết và bây giờ nó sẽ rất ngọt. Để xem, anh bạn to cỡ nào? Không ít trường hợp bên dưới chỉ là một mẩu khoai. Nước miếng đã kịp tứa khắp chân răng khi cậu tưởng tượng đến món khoai nướng. Ruột nó trong như thạch. Những giọt mật trào ra, gặp lửa tạo một thứ hương thơm chết người, nhất là khi trời lại lành lạnh thế này. Thật may là mình đem theo lửa - cậu lẩm bẩm. Sợ niềm hy vọng đi veo mất nên cậu rón rén bới lớp đất mềm lên. Khi cậu hoàn toàn tin nó là một củ khoai thì cậu thọc sâu tay vào đất, sâu nữa cho đến khi những ngón tay cậu ôm gọn củ khoai khá bự, cậu mới từ từ lôi nó lên. Chà, thật tuyệt vời. Nó không chỉ đơn thuần là củ khoai sót. Nó y như quà tặng, một thứ kho báu trời đất ban riêng cho cậu.


Mạnh đã có việc để làm, mà lại là một việc làm người ta háo hức. Trong chốc lát đống cành khô bén lửa và đợi đến khi nó chỉ còn lớp than hồng rực Mạnh mới vùi củ khoai vào. Cậu ngồi im lắng nghe một sự dịch chuyển vô cùng tinh tế dưới lớp than, cùi trắng muốt đang bị sức nóng ủ cho thành mật. Từng khoảnh khắc với Mạnh lúc này trở nên vô cùng huyền diệu. Rồi có một mùi thơm cứ đậm dần, cứ quánh lại, lan tỏa, xoắn xuýt. Cậu nhớ lại có lần bà kể, nhờ đúng một củ khoai nướng mà ông cậu thoát chết đói và sau đó làm nên sự nghiệp. Chuyện như cổ tích nhưng lại có thật. Nào, để xem sau đây cậu sẽ làm nên công trạng gì.


Chợt cậu thấy có hai người, một lớn, một bé đang đi tới. Ông già ôm theo bọc tay nải còn cậu bé thì cứ ngoái cổ lại phía làng. Cậu nhận ra hai ông cháu lão ăn mày ở xóm bên. Hôm nay, chẳng có phiên chợ sao ông cháu lão cũng ra khỏi nhà nhỉ. Vài lần giáp mặt cậu bé và thấy mặt mũi nó khá sáng sủa. Bố mẹ nó chết trong một trận lũ quét nên nó chỉ trông cậy vào người ông mù lòa. Mạnh lén trút ra tiếng thở dài khi ông cháu lão ăn mày đã đến rất gần. Có thể thấy rõ cánh mũi lão phập phồng như hà hít tìm thứ mùi vị gì đó. Cậu bé vẫn câm lặng, thỉnh thoảng lén nhìn Mạnh.


- Mùi gì mà thơm thế - ông cậu bé lên tiếng - Hẳn ai đang nướng khoai. Ngồi nghỉ một lát để ông xin lửa hút điếu thuốc đã cháu.


Ông lão lần túi lấy gói thuốc lào. Thằng bé giúp ông tháo khỏi lưng chiếc điếu nhỏ xíu. Mùi khoai nướng vẫn ngào ngạt và Mạnh đành ngồi chết gí, không dám động cựa. Chỉ khi ông lão nhờ, cậu mới cúi xuống thổi lửa. Chà, ông cháu lão mà ngồi dai là củ khoai cháy mất. Đã có mùi vỏ cháy. Lửa sẽ lấn dần vào cho đến khi biến củ khoai thành đen thui mới thôi. Dường như đoán được nỗi khó xử của Mạnh, ông lão bảo:


- Tôi chỉ xin lửa thôi...


Mạnh như bị bắt quả tang đang làm chuyện vụng trộm, mặt đỏ lên. Nhưng ông lão mắt lòa không thể nhìn thấy còn cậu bé ý tứ nhìn đi chỗ khác.


- Thôi, chào cậu nhé. Ta đi tiếp đi cháu!


Ông lật đật đứng dậy, bám vào vai cậu bé, vội vã bước. Cậu bé lặng lẽ nhìn Mạnh như muốn xin lỗi vì đã làm khó cho cậu. Cái nhìn đĩnh đạc của một người tự trọng, không muốn bị thương hại khiến Mạnh vội cúi gằm xuống. Ôi, giá như có ba củ khoai, chí ít cũng là hai củ. Đằng này chỉ có một... Mạnh thấy rõ tiếng chân hai ông cháu xa dần. Nhưng chính khi ấy, khi củ khoai nóng hổi, lớp vỏ răn lại như từng gợn sóng nằm phơi ra trước mắt Mạnh, thì nỗi chờ đón háo hức lúc trước cũng tiêu tan mất. Giờ đây củ khoai như là nhân chứng cho một việc làm đáng hổ thẹn nào đó. Dù Mạnh có dối lòng rằng mình chẳng có lỗi gì sất nhưng cậu vẫn không dám chạm vào củ khoai... Hình như đã có người phải quay mặt đi vì không dám ước có được nó. Có thể ông nội cậu đã từng nhìn củ khoai nướng cho ông làm nên sự nghiệp bằng cái cách đau đớn như vậy.


Mặc dù rong trâu về từ chiều nhưng mãi tối mịt Mạnh mới vào nhà. Giờ đây mới là lúc cậu sống trọn vẹn với cảm giác ngây ngất của người vừa được ban tặng một món quà vô giá. Cậu nhắm mắt lại mường tượng giây phút cậu bé kia mở gói giấy báo ra. Nửa củ khoai khi đó sẽ khiến cậu ta liên tưởng đến phép lạ, có thể lắm chứ! Và rồi cậu thấy lâng lâng đến mức chính mình tự hỏi liệu đây có phải là giấc mơ?
tìm những chi tiết thể hiện thái độ, hàng động của ông lão, Qua đó nhận xét về nhân vật ông lão

0
"Trường học là ngôi nhà thứ hai": Lời nói dối được lặp lại đủ nhiều sẽ trở thành chân lý?I. Mở bài: Người ta vẫn nói: “Trường học là ngôi nhà thứ hai.” Một câu nói ngọt ngào, êm dịu như tiếng chuông ngân trong sân trường chiều lộng gió. Nhưng rồi, có một lúc nào đó, tôi giật mình nhìn lại – liệu ngôi nhà ấy có thực sự chở che? Hay đó chỉ là một lớp vỏ sơn phết thanh...
Đọc tiếp

"Trường học là ngôi nhà thứ hai": Lời nói dối được lặp lại đủ nhiều sẽ trở thành chân lý?

I. Mở bài: Người ta vẫn nói: “Trường học là ngôi nhà thứ hai.” Một câu nói ngọt ngào, êm dịu như tiếng chuông ngân trong sân trường chiều lộng gió. Nhưng rồi, có một lúc nào đó, tôi giật mình nhìn lại – liệu ngôi nhà ấy có thực sự chở che? Hay đó chỉ là một lớp vỏ sơn phết thanh bình, giấu bên trong nó những bức tường mốc u uất, nơi tiếng khóc bị bịt miệng bởi thành tích, nơi con trẻ học cách im lặng trước những bất công mang tên kỷ luật? Câu hỏi ấy không còn là giả định, mà là thực trạng – rằng trường học, trong một số trường hợp, không phải ngôi nhà, mà là một cơn ác mộng được thêu dệt bằng lời ru cổ tích.

II. Thân bài:

1. Giải thích và bác bỏ quan niệm “trường học là ngôi nhà thứ hai”

Trước hết, chúng ta cần hiểu rằng “ngôi nhà thứ hai” là nơi người ta có thể tìm thấy sự yêu thương, bảo vệ, sự đùm bọc. Nhưng trong thực tế, trường học ngày nay đang dần trở thành một nơi để thử thách hơn là chỗ để vỗ về. Mặc dù giáo dục là nền tảng của tương lai, nhưng trường học không phải lúc nào cũng cung cấp sự chăm sóc như một mái nhà thật sự. Đó là một môi trường khắc nghiệt, nơi học sinh phải vật lộn với nhau để giành lấy vị trí, thi đua không ngừng nghỉ để đạt được thành tích cao.

Trong khi nhiều người cho rằng môi trường học đường cần phải như một gia đình, nơi các học sinh cảm thấy yêu thương, gắn kết, thực tế lại không phải vậy. Nhiều học sinh cảm thấy bị áp lực bởi hệ thống giáo dục khắc nghiệt, nơi thành tích quyết định tất cả. Môi trường này không phải là một ngôi nhà, mà là một đấu trường vô hình, nơi các em không chỉ phải cạnh tranh với bạn bè mà còn phải đối mặt với sự lạnh lùng từ chính thầy cô và bạn bè.

2. Phân tích mặt tối của trường học

Trường học, dù mang danh là nơi “nuôi dưỡng tương lai”, nhưng không ít lần lại trở thành nơi phơi bày những nỗi đau khó nói thành lời. Từ bạo lực học đường cho đến những áp lực vô hình, trường học trong mắt một số học sinh thực sự trở thành một địa ngục đội lốt thiên thần.

Bạo lực học đường là một trong những vấn đề nhức nhối mà ít người dám đối diện. Nhiều học sinh phải chịu đựng sự hành hạ, bắt nạt từ bạn bè, không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Những lời lẽ cay nghiệt, những hành động xấu xa khiến các em không còn dám tin vào tình bạn, vào sự sẻ chia trong môi trường học đường. Nhưng điều đau lòng là, khi bạo lực xảy ra, sự can thiệp của thầy cô thường chỉ ở mức “nhắc nhở” qua loa, thay vì giải quyết tận gốc rễ vấn đề. Học sinh bị bỏ mặc, phải tự đối diện với những tổn thương sâu sắc mà chẳng ai lắng nghe.

Cùng với đó là áp lực thành tích. Trong hệ thống giáo dục hiện tại, điểm số và thành tích học tập là yếu tố quan trọng nhất. Các em học sinh bị ép buộc phải chạy đua với thời gian để đạt được những điểm số cao, nhằm không bị tụt lại phía sau trong cuộc thi khốc liệt. Áp lực này không chỉ đến từ phụ huynh mà còn từ chính các thầy cô, những người thay vì dạy các em cách phát triển bản thân, lại chỉ chú trọng vào việc đạt được thành tích. Mọi cảm xúc của các em bị gạt sang một bên, thay vào đó là những con số khô khan không phản ánh được sự phát triển thực sự của mỗi cá nhân.

3. Dẫn chứng thực tế từ Việt Nam và các quốc gia khác

Tại nhiều quốc gia như Hàn Quốc, Nhật Bản, hay thậm chí là Việt Nam, bạo lực học đườngáp lực học tập đang ngày càng trở nên nghiêm trọng. Theo một nghiên cứu gần đây tại Nhật Bản, có hơn 30% học sinh trung học phổ thông cho biết họ từng là nạn nhân của bạo lực học đường, trong khi con số này ở Hàn Quốc còn cao hơn. Tại Việt Nam, nhiều vụ việc bạo lực học đường đã bị đưa ra ánh sáng, tuy nhiên, việc xử lý vấn đề này vẫn còn gặp nhiều khó khăn.

Không ít học sinh đã rơi vào trạng thái trầm cảm, tự ti, thậm chí có những trường hợp tự sát do không chịu nổi áp lực từ trường học. Chúng ta không thể gọi những trường hợp này là những “ngôi nhà thứ hai” được. Đó là những “địa ngục” mà các em phải chịu đựng trong sự im lặng, không có sự giúp đỡ cần thiết.

4. Phản đề: Vẫn có ánh sáng trong bóng tối

Dù vậy, không phải tất cả trường học đều thiếu đi sự yêu thương và sự quan tâm. Vẫn có những giáo viên tận tâm, sẵn sàng dành thời gian để lắng nghe học sinh, chia sẻ nỗi niềm và giúp các em vượt qua những khó khăn. Và không phải tất cả học sinh đều cảm thấy áp lực, vẫn có những em tìm được niềm vui và động lực trong việc học. Tuy nhiên, những người này lại chỉ chiếm thiểu số.

Tuy nhiên, sự tồn tại của những giáo viên tốt và học sinh tìm thấy niềm vui trong học tập không thể che lấp được thực tế là hệ thống giáo dục đang có vấn đề nghiêm trọng. Những câu chuyện về bạo lực học đường, những vụ việc học sinh tự sát hay bị trầm cảm vì không chịu đựng nổi áp lực học tập vẫn là những vấn đề đáng lo ngại.

5. Liên hệ bản thân

Mỗi chúng ta đều đã từng bước qua cánh cổng trường học, và ai cũng có những kỷ niệm riêng với nơi này. Tôi cũng vậy, từng là một học sinh, tôi hiểu rõ áp lực mà các em đang phải gánh vác. Thời học sinh của tôi không thiếu những giờ học căng thẳng, những bài kiểm tra không hồi kết và những trận cãi vã không dứt. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh mãi đến giờ không phải là những bài kiểm tra, mà là những giọt nước mắt lặng lẽ của những bạn học bị cô lập trong lớp học, những người không thể thốt lên tiếng nói của mình.

Tôi cũng đã từng chứng kiến bạn bè mình vì áp lực thành tích mà mất đi sự vui vẻ trong học tập. Chúng tôi cứ chạy đua với thời gian, với điểm số, nhưng lại quên mất rằng trường học là nơi để trưởng thành, để trải nghiệm, và để hiểu về cuộc sống. Tôi tự hỏi, liệu chúng ta có đang làm sai không khi coi trường học như một nơi để đạt được mục tiêu, mà không phải là nơi để khám phá bản thân và vun đắp những giá trị đích thực?

Ngày hôm nay, khi nhìn lại, tôi hiểu rằng trường học không phải lúc nào cũng là "ngôi nhà thứ hai". Nó có thể là một mái ấm, nhưng cũng có thể là một nơi khiến người ta cảm thấy lạc lõng, cô đơn, và mệt mỏi.

III. Kết bài Cuối cùng, dù trường học có thể mang đến cho chúng ta những cơ hội học hỏi, những tình bạn quý báu và những bài học đáng giá, nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng tồn tại những mặt tối mà chúng ta cần phải nhìn nhận. “Trường học là ngôi nhà thứ hai” – câu nói này có thể đúng với một số người, nhưng đối với những học sinh đang phải đối mặt với bạo lực học đường, áp lực thành tích hay cảm giác cô đơn, nó lại trở thành một lời nói dối ngọt ngào, che đậy những khổ đau vô hình.

Chúng ta cần phải nhìn nhận lại hệ thống giáo dục hiện tại, không chỉ là việc cải tiến chương trình học hay cải thiện cơ sở vật chất, mà quan trọng hơn cả, là tạo ra một môi trường học tập thực sự trở thành “ngôi nhà thứ hai” cho tất cả học sinh. Một nơi không chỉ tập trung vào việc trang bị kiến thức, mà còn chú trọng đến sự phát triển toàn diện về mặt cảm xúc và tinh thần. Trong một môi trường như vậy, các em sẽ không cảm thấy bị áp lực, không bị đè nặng bởi thành tích, mà thay vào đó là những cơ hội để thể hiện bản thân, học hỏi từ những sai lầm, và được yêu thương, bảo vệ. Khi đó, trường học sẽ không chỉ là nơi để học tập mà còn là nơi để các em tìm thấy sự an toàn, sự thoải mái và niềm vui trong mỗi bài học, mỗi khoảnh khắc trưởng thành. Khi chúng ta có thể làm được điều này, trường học mới thực sự xứng đáng là một mái nhà thứ hai, nơi các tâm hồn trẻ thơ có thể tự do vươn lên, phát triển một cách toàn diện cả về trí tuệ lẫn cảm xúc.

0