K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

22 tháng 5

Dàn ý và bài mẫu ngắn gọn:

  • Mở bài:
    Trường học là môi trường học tập cần sạch sẽ để học sinh có điều kiện tốt. Nhiều người cho rằng chỉ những người lao công mới có trách nhiệm dọn dẹp.
  • Thân bài:
    • Quan điểm đúng: Người lao công được trả lương để giữ vệ sinh trường học.
    • Quan điểm sai: Học sinh cũng cần giữ vệ sinh chung, vì đó là môi trường của chính mình.
    • Lợi ích khi học sinh tham gia: tạo ý thức, giữ gìn môi trường sạch đẹp, tôn trọng lao động.
    • Thực tế: Nhà trường cần phân công hợp lý, học sinh có thể làm những việc nhỏ.
  • Kết bài:
    Học sinh và lao công nên cùng chung tay giữ vệ sinh trường học để tạo môi trường học tập tốt đẹp.
15 tháng 4

48273828 - 188239 x 2 : 6

= 48273828 - 188239 x (\(\frac26\))

= 48273828 - 188239 x \(\frac13\)

= \(\frac{144821484}{3}\) - \(\frac{188239}{3}\)

= \(\frac{144633245}{3}\)

a: 36km/h=36000m/3600s=10m/s

b: 54km/h=54000m/3600s=15m/s

c: 2,5m/s=0,0025km/\(\dfrac{1}{3600}\)h=9km/h

d: 1,9m/s=0,0019km/\(\dfrac{1}{3600}\)h=6,84km/h

e: 4,9m/s=0,0049km/\(\dfrac{1}{3600}\) h=17,64km/h

f: 20,16km/h=20160m/3600s=5,6m/s

thích chăm cây ở ban công còn ông Bội quan tâm đến công nghệ. Một lần, ông tìm công thức nấu canh chua từ AI khiến bà không hài lòng. Hai ông bà thường giận dỗi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.)Từ ngày “làm bạn” với AI, ông Bội đâm ra nghiện. Quên lịch chơi cờ tướng với mấy ông bạn hưu trí. Hủy hẹn cà phê cùng đám ông Khanh cuối phố. Duy giờ gọi video call cho mấy đứa cháu nội ở...
Đọc tiếp

thích chăm cây ở ban công còn ông Bội quan tâm đến công nghệ. Một lần, ông tìm công thức nấu canh chua từ AI khiến bà không hài lòng. Hai ông bà thường giận dỗi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.)

Từ ngày “làm bạn” với AI, ông Bội đâm ra nghiện. Quên lịch chơi cờ tướng với mấy ông bạn hưu trí. Hủy hẹn cà phê cùng đám ông Khanh cuối phố. Duy giờ gọi video call cho mấy đứa cháu nội ở nước ngoài ông còn nhớ. Nhưng suốt cuộc chuyện trò, lúc nào cũng AI. “Chúng cháu chán rồi mà ông vẫn nhắc. Rồi cũng chỉ được một thời gian thôi ông ơi!” - thằng cháu đích tôn khẳng định. Chán sao được mà chán, ông nghĩ thầm. Sau mỗi câu hỏi, AI trả lời chỉ trong 2 giây.

“Cháu tôi nói sẽ có lúc con người chán AI, có phải vậy không?” - ông gửi câu hỏi. “Có thể lắm, nhất là khi nó trở nên quá phổ biến và thiếu sự sáng tạo, cảm xúc. AI không thể thay thế được những khoảnh khắc gần gũi, sự thấu hiểu và những kỷ niệm mà con người tạo ra cùng nhau” - AI trả lời.

“Thế AI có chán con người không?” - ông lại hỏi. “AI không có cảm xúc hay ý thức nên không thể chán nản hay thích thú. Tuy nhiên, AI có thể được cải thiện và phát triển theo nhu cầu của con người. Nếu con người không còn sử dụng hoặc không thấy giá trị từ nó, thì có thể nói ra, AI sẽ “ngủ yên” cho đến khi có sự quan tâm trở lại” - AI hồi đáp.

Ông ngửa mặt lên trần nhà, cười sảng khoái. Thông minh, tinh tế đến thế là cùng. “Mình đã chán bao nhiêu thứ rồi mà tất cả đâu có chịu ngủ yên. Thậm chí, mình còn chẳng dám nói ra nữa kìa. Chưa kể, AI còn biết cảm ơn, xin lỗi thật ngọt ngào, lịch thiệp. Chả bù cho...” - vừa nghĩ, ông vừa tiếc nuối sao giờ mới biết đến AI. Nghe đâu các cháu nội, cháu ngoại đã “chơi” với AI lâu rồi, còn “nuôi” cả các “con” AI khác nhau rồi chuyện trò, dạy dỗ, huấn luyện gì đó.

(Tóm tắt một đoạn: Bà Thư không hài lòng khi chồng nấu canh chua theo công thức AI, bà cho rằng nấu ăn cần tình cảm và sự tinh tế mà công nghệ không thể thay thế. Dù ông Bội viết thơ làm lành, bà vẫn hoài nghi đó là sản phẩm của AI, bà càng thêm bực dọc.)

Từ ngày ông Bội nghiện AI, bà Thư tránh về nhà.[...]. Ông cũng chẳng phàn nàn. Phải trước kia, hễ tối đến chưa cơm nước, bếp lạnh tanh, ông đều nhắc. Thảnh thơi hơn nhưng lòng bà càng trĩu xuống, có lúc như người mất hồn. Cây ở ban công chẳng có tay người chăm sóc gầy guộc, quắt queo.

Cuối ngày, bà đẩy cửa vào nhà, bếp sực nức hương thơm bơ sữa. “A, bà đây rồi, nay có trà và bánh flan cho bữa tối nhé!” - ông Bội hồ hởi, tay còn dính bột trắng xóa. “Lại AI gợi ý và cho công thức ư” - giọng bà lạnh lùng và ông không đáp, vẫn mải mê. “Ông có biết bánh flan không chỉ cần công thức mà phải có tình yêu, sự kiên nhẫn không?” - bà hỏi vọng từ ban công khi đôi mắt đã loáng nước. “Hẳn thế! AI cũng bảo như vậy mà! AI còn bảo, cứ chuẩn công thức đã, tình yêu nêm vào sau!” - ông tưng tửng.

Bà Thư bật cười, nhưng lòng se thắt tựa cơn gió heo may đang lùa qua khe cửa. Cảm nhận rõ họ ngày càng cách xa. [...]

 (Tóm tắt một đoạn: Ông Bội hoảng hốt khi mất kết nối mạng internet, cảm thấy bế tắc vì thiếu vắng AI. Trong nỗi trống trải ấy, ông nhận ra cảm xúc giữa mình và bà Thư đã dần phai nhạt. Sự mất mát không chỉ ở kết nối mạng mà còn là khoảng cách vô hình trong lòng ông.)

Hồ Gươm lấp lánh ánh thu vàng. Mặt nước lặng lờ tựa một tấm gương soi bóng tháp Rùa. Ông ngồi xuống chiếc ghế cũ. Khung cảnh xung quanh sống động biết nhường nào. Tiếng cười nói rộn ràng của những cặp tình nhân, tiếng bước chân rộn rã trẻ thơ nô đùa nhảy nhót, lá vàng rơi xào xạc bước chân. Cảm

 

 

giác lá đang cất lên những nỗi niềm sâu thẳm. Rằng đã lâu rồi không còn chờ đợi ai, mong ngóng ai, những cuộc chuyện trò lãng đãng trôi vào im lặng.

 “Ông Bội! Lâu lắm mới thấy ông ra ngoài!” - ai đó gọi. Ông giật mình ngoái lại. “Mà ông ra đây làm gì?”- giờ thì ông đã nhận ra ông Khanh đang giương mục kỉnh. “Tôi... tôi bị mất wifi” - ông lắp bắp từng lời. Đồng loạt những tiếng cười vang. “Kìa, ông sao vậy? Có nhớ ngày xưa hay ra đây uống trà không?”. Giọng nói thân quen quá, thì ra bà Thư đã đứng đó từ bao giờ. “Ngày ấy thật vui, ông nhỉ? Mà giờ cũng vui” - lời ai hòa trong gió.

Mê say bao kỷ niệm ngày xưa. “Ông nhớ cái lần bọn mình đi ăn kem, hồi đó ông đã thích Thư nên tỏ ra ga lăng lắm, bảo tôi đứng chờ để chạy đi mua kem. Cuối cùng chả thấy kem đâu, ướt như chuột lột!” - chuyện nho nhỏ, vui vui ngày xưa kéo vệt sáng mênh mang trong trí nhớ. “Lúc đó, tôi cầm chiếc ô màu xanh da trời, che vội cho ông ấy” - tiếng bà Thư dịu dàng. “Đúng rồi nhỉ? Sao bà nhớ giỏi thế? Mà chính xác là bà còn tặng tôi cái ô đúng màu ấy vào sinh nhật năm kia” - ông Bội hào hứng hẳn. “Ông cũng nhớ thế còn gì, thế AI có nhớ hộ chúng ta những kỷ niệm này không nhỉ?” - một người bạn hỏi, và tự trả lời: “Không, không bao giờ?”.

Tối hôm ấy, khi sóng wifi được kết nối, ông Bội định mở máy lần cuối với câu hỏi cho AI: “Nếu tôi quên bạn, bạn có buồn không?”. AI đáp: “Niềm vui của bạn là điều quan trọng và quý giá hơn tất cả. Hãy tận hưởng từng khoảnh khắc”.

Một đôi tay quen thuộc choàng qua vai ông, thêm chiếc khăn len đón gió mùa về.

 

(Nguồn: https://nhipsonghanoi.hanoimoi.vn/lam-ban-voi-ai-688902.html)

 

Thực hiện các yêu cầu:

Câu 1 (0,5 điểm). Truyện Làm bạn với AI được kể theo ngôi kể nào?

Câu 2 (0,5 điểm). Ghi lại một câu rút gọn trong phần trích sau và cho biết thành phần nào đã bị lược bỏ?

Từ ngày “làm bạn” với AI, ông Bội đâm ra nghiện. Quên lịch chơi cờ tướng với mấy ông bạn hưu trí. Hủy hẹn cà phê cùng đám ông Khanh cuối phố. Duy giờ gọi video call cho mấy đứa cháu nội ở nước ngoài ông còn nhớ.

Câu 3 (1,0 điểm). Vì sao từ ngày “làm bạn” với AI, ông Bội lại “nghiện” AI? Điều này ảnh hưởng như thế nào đến mối quan hệ giữa ông và bà Thư?

Câu 4 (1,0 điểm). Trong số những câu trả lời của AI, em ấn tượng với câu trả lời nào nhất? Vì sao?

Câu 5 (1,0 điểm). Phần trích truyện Làm bạn với AI đã gửi tới chúng ta nhiều thông điệp ý nghĩa. Hãy ghi lại hai thông điệp mà em tâm đắc nhất.

II. PHẦN VIẾT (6,0 điểm)

Câu 1 (2,0 điểm)

Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích nhân vật ông Bội trong phần trích truyện Làm bạn với AI được dẫn ở phần đọc hiểu.

Câu 2 (4,0 điểm)

Sự phát triển mạnh mẽ của trí tuệ nhân tạo (AI) mang đến nhiều cơ hội cũng như thách thức đối với xã hội hiện đại. AI ngày càng thâm nhập sâu vào mọi lĩnh vực của đời sống, tạo nên những chuyển biến đáng kể. Hiện nay, nhiều học sinh đã và đang ứng dụng AI trong học tập.

Vậy trí tuệ nhân tạo (AI) là người bạn đồng hành giúp học sinh tiến bộ trong học tập hay là rào cản hạn chế tư duy độc lập và sự sáng tạo của mỗi học sinh?

Hãy viết bài văn nghị luận xã hội (khoảng 400 chữ) trả lời cho câu hỏi trên.

 

 

-------------------Hết-----------------

1
13 tháng 4

uầy, ông bị nghiện AI thì có sao ko nhỉ, hay là ông thích AI quá nên ông cháu này đâm ra nghiện luông òi???

22 tháng 5

Mẫu thư (khoảng 150-200 từ):

Dear friend,
I hope you are doing well. I want to tell you about my part-time job in an office. I work as an assistant at a local company. My main tasks include answering phone calls, organizing documents, and helping with simple data entry. I usually work in the afternoons after school.
This job helps me learn new skills like communication, teamwork, and using office software. Although it is sometimes tiring, I enjoy working because it gives me experience for the future.
I also get to meet many different people and improve my confidence. Besides, the salary I earn helps me save money for my personal needs.
I think working part-time is useful for students to gain practical experience and responsibility.
What about you? Do you have any part-time jobs? Please write back and tell me about them.
Best regards,
[Your Name]

1.  Hai câu sau được liên kết với nhau bằng cách nào? “Bốn mùa Hạ Long mang trên mình một màu xanh đằm thắm. Màu xanh ấy như trường cửu, lúc nào cũng bát ngát, cũng trẻ trung , cũng phơi phới.”A. Dùng từ ngữ nối                    B.Thay thế từ ngữ và dùng từ ngữ nối.C. Lặp từ                                  D.Thay thế từ ngữ   Câu 2. Hai câu sau...
Đọc tiếp

1.  Hai câu sau được liên kết với nhau bằng cách nào?

 “Bốn mùa Hạ Long mang trên mình một màu xanh đằm thắm. Màu xanh ấy như trường cửu, lúc nào cũng bát ngát, cũng trẻ trung , cũng phơi phới.”

A. Dùng từ ngữ nối                    B.Thay thế từ ngữ và dùng từ ngữ nối.

C. Lặp từ                                  D.Thay thế từ ngữ

   

Câu 2. Hai câu sau được liên kết với nhau bằng cách nào?

“Chị Võ Thị Sáu đã hi sinh anh dũng. Nhưng hình ảnh của người con gái đất đỏ ấy vẫn sống mãi trong lòng mọi người.”

A. Dùng từ ngữ nối                    B.Thay thế từ ngữ và dùng từ ngữ nối.

    C. Lặp từ                                    D.Thay thế từ ngữ

Câu 3.  Câu tục ngữ “Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ” nói lên truyền thống nào của dân tộc ta?

          A.Yêu nước nồng nàn.                 B. Nhân ái yêu thương.         

          C. Lao động cần cù.                      D. Đoàn kết một lòng

Câu 4. Hai câu “Nguyễn Du là đại thi hào của dân tộc ta, Ông đã sáng tác ra truyện Kiều” được liên kết với nhau bằng cách nào?

 A. Dùng từ ngữ nối                    B.Thay thế từ ngữ và dùng từ ngữ nối.

     C. Lặp từ                                   D.Thay thế từ ngữ

Câu 5.  Trong câu “Trời thu thay áo mới” tác giả sử dụng biện pháp tu từ gì?

          A. Nhân hoá.                              B. So sánh.

          C. So sánh và nhân hóa               D. Ẩn dụ.

  Câu 6.   Dấu phẩy trong câu: “Tối đến, nàng ôm chặt con cừu non vào rừng” có tác dụng gì?

          A. Ngăn cách trạng ngữ với chủ ngữ và vị ngữ.

          B. Ngăn cách các vế câu trong câu ghép.

          C. Ngăn cách các bộ phận cùng chức vụ trong câu.

          D. Ngăn cách các bộ phận cùng làm vị ngữ.

Câu 7. Dấu phẩy trong câu: “Nàng trở về, vừa đi vừa khóc” có tác dụng gì?

          A. Ngăn cách trạng ngữ với chủ ngữ và vị ngữ.

          B. Ngăn cách các vế câu trong câu ghép.

          C. Ngăn cách các bộ phận cùng chức vụ trong câu.

          D. Ngăn cách các bộ phận cùng làm chủ ngữ.

Câu 8.  Dấu phẩy trong câu “Trời nổi gió, lá cây bay lả tả rồi phủ xuống mặt đường” có tác dụng gì?

          A. Ngăn cách trạng ngữ với chủ ngữ và vị ngữ.

          B. Ngăn cách các bộ phận cùng chức vụ trong câu.

          C. Ngăn cách các vế câu trong câu ghép.

          D. Báo hiệu một sự liệt kê.

Câu 9. Dấu hai chấm trong câu “Áo dài phụ nữ có hai loại: áo tứ thân và áo năm thân” có tác dụng gì?

          A. Để dẫn lời nói trực tiếp của nhân vật.

          B. Báo hiệu bộ phận đứng sau giải thích cho bộ phận trước.

          C. Báo hiệu một sự liệt kê.

          D. Để dẫn lời nói gián tiếp của nhân vật.

Câu 10. Dấu phẩy trong câu “Tôi rảo bước, truyền đôn cứ từ từ rơi xuống đất” có tác dụng gì?

          A. Ngăn cách trạng ngữ với chủ ngữ và vị ngữ.

          B. Ngăn cách các bộ phận cùng chức vụ trong câu.

          C. Ngăn cách các vế câu trong câu ghép.

          D. Báo hiệu một sự liệt kê.

1
13 tháng 4

ai mà biết đc

13 tháng 4

Vịnh Hạ Long là một cảnh đẹp nổi tiếng của nước ta. Đây chính là niềm tự hào của người dân Quảng Ninh nói riêng và Việt Nam nói chung.

Đến với Vịnh Hạ Long, em được chiêu đãi một bữa tiệc hoành tráng của sắc xanh. Đó là sắc xanh trong của bầu trời cao vời vợi, sắc xanh thẳm của nước biển, sắc xanh tươi mới của cỏ cây trên những mỏm đá với hình dáng thú vị. Những sắc xanh ấy tôn nhau lên, tạo nên một thảm tươi mát, đem đến sự thư giãn cho tâm hồn người đến thăm.

Bầu không khí ở đây vừa trong lành, mát mẻ lại thoáng đãng và dễ chịu. Khách du lịch được ngồi trên những chiếc thuyền nhỏ để thăm thú vịnh. Lướt trên mặt nước trong xanh, em có thể soi bóng mình xuống dòng nước. Đi qua từng mỏm đá em được nghe những câu chuyện thú vị và hấp dẫn. Tưởng chừng như được lạc vào một thế giới cổ tích vậy.

Vịnh Hạ Long thực sự xứng đáng là một trong bảy kì quan thiên nhiên của thế giới. Bởi vẻ đẹp độc đáo và thoát tục của mình.

Đó bạn nhé.


14 tháng 4

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!


Này đóa hướng dương kiêu hãnh kia ơi, cánh vàng rực rỡ như vầng thái dương thu nhỏ, ngươi có bao giờ mỏi mệt dõi theo vầng nhật nguyệt chói chang kia không? Phải chăng, trong từng nhịp vươn mình đón ánh bình minh, trong từng khoảnh khắc lặng lẽ ngắm hoàng hôn buông, ngươi đã thấu hiểu được bí mật của một cuộc đời đáng sống? Ngươi không chọn bóng tối để ẩn mình, mà kiên cường...
Đọc tiếp

Này đóa hướng dương kiêu hãnh kia ơi, cánh vàng rực rỡ như vầng thái dương thu nhỏ, ngươi có bao giờ mỏi mệt dõi theo vầng nhật nguyệt chói chang kia không? Phải chăng, trong từng nhịp vươn mình đón ánh bình minh, trong từng khoảnh khắc lặng lẽ ngắm hoàng hôn buông, ngươi đã thấu hiểu được bí mật của một cuộc đời đáng sống? Ngươi không chọn bóng tối để ẩn mình, mà kiên cường hướng về nơi rực rỡ nhất, như những trái tim khát khao luôn tìm về ánh sáng của niềm tin và hy vọng.

Ngươi có phải hiện thân của một lối sống tích cực, một vũ điệu bất tận của sự vươn lên hay chăng ? Mỗi cánh hoa là một lời thì thầm về sự lạc quan, nhụy hoa là trái tim nồng ấm ủ ấp những ước mơ. Giữa bao la đất trời, ngươi không đơn độc, vì ngươi mang trong mình cả mặt trời. Ngươi không chỉ là một loài hoa, mà mang trong mình một triết lý sống động: “hãy luôn hướng về phía ánh sáng, dù cho phía sau lưng còn bao nhiêu bóng tối.”

Và rồi, trong cơn gió chiều nhẹ tênh vờn qua cánh đồng, ta bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của ngươi . Không phải ánh nhìn của một loài hoa vô tri, mà là ánh nhìn của kẻ đã từng đi qua nhiều mùa nắng gắt, nhiều cơn giông, và vẫn chọn nở nụ cười. Có lẽ ngươi không cần lời ca ngợi, cũng chẳng cần ánh hào quang tô vẽ. Bởi lẽ, chính sự hiện diện lặng lẽ mà kiên cường ấy đã đủ để khiến vạn vật phải ngước nhìn.

Khi đám mây xám kéo về, che lấp ánh mặt trời, ngươi không gục đầu than vãn. Ngươi vẫn đứng đó, lặng thầm và bất động, nhưng trong tim, mặt trời vẫn đang tỏa rạng. Phải chăng đó là điều mà con người vẫn luôn mải miết kiếm tìm : một niềm tin không bị điều kiện hóa bởi hoàn cảnh, một ánh sáng không tắt trong lòng dẫu ngoài kia là đêm tối mịt mùng?

Ta tự hỏi, nếu con người có thể học cách sống như ngươi - luôn vươn cao, luôn đón nhận, và luôn tin rằng phía trước là ánh sáng – thì thế gian này liệu có bớt đi những hoang mang, tuyệt vọng? Liệu những trái tim dễ tổn thương kia có tìm được một nhịp đập bình yên để nương tựa?

Ngươi chẳng bao giờ quay lưng lại với điều tốt đẹp, chẳng bao giờ đánh mất bản thân vì những điều tạm bợ. Ngươi là biểu tượng của sự kiên định dịu dàng , một loại sức mạnh không cần gồng mình để chứng minh, không cần gào thét để được lắng nghe. Ngươi chỉ lặng lẽ mà mãnh liệt, âm thầm mà bất khuất.

Và khi hoàng hôn trải dài như tấm thảm nhung cam đỏ, ngươi nghiêng mình theo ánh tà dương như đang gửi gắm một lời thì thầm cuối ngày: rằng dù mặt trời có lặn, dù đêm có phủ xuống, thì ánh sáng mà ta mang trong mình .Thứ ánh sáng của tình yêu, của khát vọng, của tin tưởng  sẽ vẫn còn đó. Không lụi tàn. Cũng không bao giờ lạc mất.

Bởi có lẽ, sống một đời như một đóa hướng dương  là biết cách ngẩng đầu, biết cách tin tưởng, và biết cách sống trọn từng khoảnh khắc dù giản dị đến mấy. Là không cố gắng trở thành ánh mặt trời, mà chọn trở thành kẻ luôn dõi theo mặt trời ấy  một cách chân thành, bền bỉ, và không hề phô trương...

Đêm buông xuống, những tia sáng cuối cùng tan vào chân trời tím sẫm. Trên cánh đồng vắng, nơi chẳng còn tiếng bước chân người qua, ngươi vẫn đứng đó - một mình giữa khoảng không bao la, nhưng không hề cô độc. Bởi ngươi đã trở thành bạn đồng hành của ánh sáng, đã ghi nhớ đường đi của mặt trời như một thói quen không thể xoá nhòa, như một lời hứa thầm lặng không bao giờ phản bội.

Ta ngồi đó, bên lề ruộng cỏ, nhìn ngươi lặng lẽ cúi đầu theo hướng tàn quang. Ta thấy mình trong bóng hình ấy . Cũng từng đứng thẳng giữa giông gió, cũng từng mơ mộng những điều lớn lao, rồi nhiều lần bị thế gian vùi lấp, bào mòn đi niềm tin. Nhưng khác với ngươi, ta đã từng quay đầu, từng sợ hãi bóng tối, từng nghi ngờ giá trị của ánh sáng mà mình theo đuổi.

Vậy mà ngươi – một đóa hoa không biết nói, lại trở thành một người thầy lặng lẽ. Trong từng nhịp rung của cánh hoa mỏng manh là cả một triết lý sống âm thầm: rằng sự bền bỉ không cần ồn ào, rằng hy vọng không cần phải chứng minh, và rằng chỉ cần còn ánh sáng trong tim, ta đã không còn là kẻ lạc lối.

Có bao giờ ngươi ghen tị với những loài hoa kiêu sa khác, được nâng niu trong chậu kiểng, được che mưa chắn gió? Có bao giờ ngươi oán trách cuộc đời đã thả ngươi vào mảnh đất hoang hoải này, nơi chẳng mấy ai để tâm đến? Ta đoán là có lẽ không. Vì ngươi chưa bao giờ cần đến sự bảo bọc, bởi chính thử thách mới khiến vẻ đẹp của ngươi trở nên kiêu hãnh. Vì nếu không từng dãi dầu nắng gió, làm sao có thể học được cách yêu ánh sáng một cách sâu sắc đến vậy?

Ta chạm nhẹ vào một cánh hoa đã khô. Có thể ngày mai ngươi sẽ tàn, sẽ rụng xuống lòng đất, trở về với vòng quay của sự sống. Nhưng ta tin, sẽ lại có một hạt mầm rơi xuống từ nơi ấy, ngủ yên trong lòng đất lạnh, rồi đến một ngày bừng nở thành một bông hướng dương khác . Nó sẽ lại ngẩng đầu, lại dõi theo, lại sống một cuộc đời rực rỡ như chưa từng biết đến hai từ “mỏi mệt”.

Có lẽ, điều đẹp nhất trên đời không phải là sống mãi, mà là sống đủ sâu để ánh sáng mình từng mang có thể truyền đi  cho dù bằng sự im lặng, bằng một cái nghiêng đầu khi hoàng hôn đến, hay chỉ bằng một tia nắng phản chiếu trong đôi mắt ai đó đang lặng nhìn.

Ta đứng dậy, rời khỏi cánh đồng khi bóng tối phủ kín, mang theo trong tim một chút gì đó ấm hơn cả hoàng hôn. Một chút ánh sáng từ ngươi – kẻ đã sống mà không cần phải trở thành gì khác ngoài chính mình.

Và trong đêm mênh mang ấy, ta nâng niu cánh hoa mềm mại, khẽ thì thầm:

"Cám ơn ngươi, đóa hoa nhỏ, vì đã không ngừng dõi theo mặt trời . Để ta, một lần, được học cách dõi theo điều mình tin tưởng..."

Hôm đó , ta trở về thành phố trong một buổi tối loang lổ ánh đèn, mang theo trong tâm khảm bóng dáng của một đóa hoa nơi đồng vắng. Giữa những tòa nhà cao tầng, giữa tiếng còi xe gấp gáp và ánh mắt người qua vội vã, ta vẫn thấy mình đang lắng nghe tiếng thì thầm của cánh hoa vàng. Nó không nói bằng lời, nhưng ta nghe thấy nó rõ ràng hơn mọi âm thanh ồn ã của phố thị – một sự bình yên rất thật.

Ngày hôm sau, ta mang một chậu hướng dương nhỏ về đặt cạnh cửa sổ phòng mình. Không phải để thay thế cho đóa hoa giữa đồng, mà như một nhắc nhớ dịu dàng về cuộc gặp gỡ đã đánh thức điều gì đó trong ta. Mỗi sáng, khi ánh nắng len vào ô kính, cánh hoa ấy lại vươn mình nhẹ nhàng  như một lời chào ngày mới, mang theo một lời nhắc: “Đừng quên hướng về phía ánh sáng. Và chớ gục ngã trước gian nan.”

Ta bắt đầu học cách chấp nhận sự thay đổi – không nhiều, cũng không đột ngột – mà như một dòng chảy ngầm âm ỉ. Ta học cách lặng lẽ chấp nhận những ngày mây xám, học cách mỉm cười khi lạc lối, và học cách tìm lại ánh sáng nơi những điều nhỏ bé. Một tách trà nóng trong chiều mưa. Một ánh nhìn ấm áp từ người lạ. Một lời nhắn nhủ chân thành. Mọi thứ bỗng nhiên trở nên đáng trân quý biết bao.

Có lẽ chúng ta đều mang trong mình một mặt trời nhỏ, dù chẳng phải ai cũng nhận ra. Một mặt trời của những ước mơ, của lòng can đảm, của tình yêu chưa kịp gọi tên. Và đôi khi, giữa những biến động không tên, ta chỉ cần một tín hiệu để nhớ lại ánh sáng ấy  như cách ta vô tình bắt gặp đóa hướng dương giữa chiều gió lặng.

Nhưng cũng có lúc ta mỏi mệt, mệt lắm ! Ta không còn đủ sức vươn mình, không còn đủ niềm tin để ngẩng đầu. Vậy thì đã sao chứ? Có lẽ chính trong những khoảnh khắc ấy, hướng dương sẽ thay ta làm điều đó. Vẫn đứng đó, vẫn vươn lên, vẫn can trường  như một minh chứng rằng không cần là ánh sáng rực rỡ nhất, ta vẫn có thể sống một đời rạng ngời, bằng chính niềm tin vào điều đẹp đẽ.

Đôi khi ta tự hỏi: Nếu cả cuộc đời là một hành trình không ngừng kiếm tìm ánh sáng, thì liệu có bao giờ ta dừng lại và nhận ra  ánh sáng ấy chưa từng ở đâu xa, mà luôn nằm trong chính trái tim mình?

Và nếu một ngày, những cánh hoa kia lìa cành, gió cuốn mang đi về những phương trời không tên  thì triết lý mà ngươi từng sống, từng vươn lên, sẽ vẫn còn đó. Trong ta. Trong những người từng dừng lại và lặng lẽ ngắm nhìn.

Trong ánh mắt của một đứa trẻ vừa ngẩng đầu lần đầu tiên nhìn thấy nụ hoa vàng giữa thành phố chật chội.
Trong bàn tay của người già vẫn kiên nhẫn chăm từng nhánh cây nhỏ trên ban công hẹp. Và trong giấc mơ thầm lặng của những kẻ từng vấp ngã, từng đổ vỡ, nhưng vẫn chọn đứng dậy, vẫn chọn yêu thương.

Vì sự sống, rốt cuộc, không nằm ở những ngày dài êm đềm. Mà ở trong từng khoảnh khắc ta dám hướng về phía ánh sáng – dù chỉ một lần, dù chỉ trong im lặng…

Và rồi, vào một ngày tưởng như chẳng có gì đặc biệt, ta quyết định trở lại cánh đồng xưa.

Con đường đất nhỏ vẫn gồ ghề những vết bánh xe cũ, lũ cỏ dại vẫn đong đưa trong gió như những người bạn quen từ thuở nào. Chỉ có lòng ta là khác. Không còn vội vã, không còn cần một lý do nào lớn lao để quay lại. Ta trở lại, đơn giản vì nhớ.

Cánh đồng trống trải, chẳng còn đóa hướng dương nào. Chỉ có vài cọng thân khô sẫm màu, oằn mình dưới nắng hè gay gắt. Gió thổi qua, xào xạc như giọng kể chuyện của một người già từng trải, và ta lắng nghe bằng trái tim. Bởi ta biết, dù hoa đã rụng, nhưng nơi đây từng có một điều kỳ diệu đã xảy ra  một điều nhỏ bé đến nỗi chỉ ai từng mang nỗi mỏi mệt trong tim mới nhận ra.

Ta quỳ xuống, đặt tay lên đất. Mảnh đất khô nhưng không lạnh. Dưới lớp bụi mỏng kia là điều gì đó vẫn đang âm thầm chuẩn bị cho một lần tái sinh. Những hạt mầm có thể đang ngủ, hoặc đã chết. Nhưng điều quan trọng không phải là sự tái sinh, mà là điều mà sự hiện diện của đóa hoa kia đã để lại.

Một lời nhắc nhở !!!

Rằng ngay cả khi ta không thấy mặt trời, ta vẫn có thể sống như thể nó đang tỏa sáng.
Rằng dù có bị lãng quên giữa thế giới quay cuồng, một đời sống ý nghĩa không cần phải được ghi lại trong sách vở hay ghi nhớ bởi ai khác.
Rằng hướng về ánh sáng không phải là hành động của một phút, mà là lựa chọn của mỗi ngày – mỗi sáng mở mắt, mỗi khi ta đối diện với nỗi sợ, mỗi lần ta đứng giữa lằn ranh giữa từ bỏ và tiếp tục.

Khi ta rời khỏi cánh đồng, ta không mang theo hoa, không chụp một tấm ảnh, không giữ lại một dấu vết nào rõ ràng. Nhưng trong ta, có điều gì đó đã thay đổi.

Từ hôm ấy, ta bắt đầu viết .Nhưng... không phải để kể về hoa, mà là để kể về ánh sáng. Ánh sáng mà ta từng nhìn thấy nơi cánh đồng vắng ấy, trong một ngày ngỡ như vô nghĩa. Ánh sáng ấy đi theo ta qua những trang giấy, len vào từng câu chữ, và thắp lên trong những người đọc một điều gì đó rất giống hy vọng.

Để mỗi khi ai đó hỏi ta: "Vì sao bạn viết về điều này mãi không chán?", ta chỉ mỉm cười.

Vì đã có một đóa hướng dương từng dõi theo mặt trời bằng cả cuộc đời, và nhờ vậy, ta đã học được cách dõi theo chính mình.

Nó từng vươn đến, sẽ vẫn còn lưu lại trong từng bước chân ta trên con đường đời. Như một lời thì thầm âm thầm mà bền bỉ: "hãy luôn dõi theo điều khiến trái tim ngươi bừng sáng."

Từ khoảnh khắc ấy, ta bắt đầu nhìn thế giới khác đi. Không còn là một nơi chỉ toàn bão giông và những ồn ào khiến ta mỏi mệt. Mà là một thế giới mà mỗi đóa hoa, mỗi ánh nhìn, mỗi khoảnh khắc  đều có thể trở thành một ngọn đèn nhỏ soi rọi con đường của ai đó. Và như thế, ta cũng muốn trở thành một ngọn đèn  không cần quá rực rỡ, chỉ cần đủ ấm để ai đó đang lạc lối biết rằng họ không đơn độc.

Hướng dương ơi, ngươi chẳng nói điều gì, nhưng lại khiến ta lặng người bởi sự hiện diện đầy chân thành. Ngươi không viết nên những bài thơ, không ngân nga một khúc nhạc, nhưng lại khiến trái tim ta rung lên như thể vừa chạm vào một bản giao hưởng thầm thì của sự sống. Sự sống không hoàn hảo, không màu hồng, nhưng đủ thật, đủ đẹp, đủ vững vàng để ta tiếp tục bước tiếp.

Và thế , vào những buổi sáng sau đó, ta học cách ngồi yên bên cửa sổ, để ánh nắng đầu tiên chạm vào lòng bàn tay, như thể được chạm vào một lời chào lặng lẽ của vũ trụ. Ta học cách biết ơn  cả những điều nhỏ nhất: một tia nắng, một hơi thở sâu, một đóa hoa chưa tàn. Ta không còn chờ đợi điều kỳ diệu từ bên ngoài, mà tự nhắc mình: ta có thể trở thành điều kỳ diệu đó cho chính mình, và cho người khác.

Hướng dương không cần biết mùa đông lạnh giá thế nào, bởi nó đã học cách lưu giữ ánh sáng trong từng thớ sợi, từng tế bào. Và ta cũng thế , ta cũng sẽ bắt đầu học cách giữ lại những ngày nắng trong tâm hồn, để khi bầu trời xám xịt, vẫn có một điều gì đó trong ta sáng lên, dịu dàng mà đủ sức xua tan u tối.

Ngày tháng trôi đi, và chậu hoa bên khung cửa sổ cũng dần héo úa. Nhưng ta không buồn. Bởi ngươi đã hoàn thành sứ mệnh . Không phải tồn tại để sống mãi, mà là sống trọn vẹn . Không phải rực rỡ mãi, mà là rực rỡ đúng lúc. Và ta , người từng ngồi lặng lẽ bên cánh đồng gió ấy  đang thay đổi từng ngày, âm thầm nhưng sâu sắc, nhờ vào cuộc gặp gỡ ấy.

Có thể ta sẽ gặp lại một đóa hướng dương khác, ở một thành phố khác, một mùa khác. Nhưng ta biết, sẽ chẳng bao giờ có đóa hoa nào giống như ngươi. Vì chính thời khắc ta nhìn thấy ngươi , khi lòng ta đang hoang mang, khi ánh sáng trong ta gần như cạn kiệt . Thì ngươi... đã là một phép màu.

Ngươi không chỉ là một đóa hoa. Ngươi là một chương sách trong cuộc đời ta . Một chương không lời, không ồn ào, nhưng đầy dấu lặng. Và đôi khi, chính những chương sách ấy mới là nơi ta tìm thấy chính mình.

Cảm ơn ngươi nhé ! đóa hướng dương bé nhỏ  đã khiến ta nhớ ra rằng: dù điều ta đang tìm kiếm là ánh sáng ngoài kia, nhưng ánh sáng ấy chỉ thực sự rực rỡ khi ta mang nó từ bên trong.

Và nếu như, có một ngày nào đó, có ai hỏi ta rằng: "Bạn đã học được điều gì quý giá nhất trong một đời người?" - ta sẽ mỉm cười, nhìn về phía khung cửa sổ có cánh hoa vàng đã tàn, và khẽ đáp:

"Ta đã học cách sống như một đóa hướng dương." 

Nên giữa bao la nắng gió – Ngươi sẽ vẫn còn đó, lặng lẽ như một dòng suối ngầm len lỏi qua từng ngóc ngách của cuộc sống. Không cần phải hiện hữu rực rỡ mãi mãi, chỉ cần đã từng tỏa sáng, đã từng truyền đi một thông điệp giản đơn mà sâu sắc: sự sống không nằm ở việc chiếm lấy ánh sáng, mà ở cách ta chọn hướng về nó.

Ta không còn là kẻ vội vã chạy trốn khỏi bóng tối nữa, vì nhờ ngươi  ta hiểu rằng bóng tối không hẳn là kẻ thù. Nó chỉ là tấm nền để ánh sáng hiện ra rõ ràng hơn, như cách lòng biết ơn chỉ hiện hữu khi ta từng đánh mất, và như cách mà niềm tin chỉ thật sự quý giá khi trải qua hoài nghi.

Từ hôm đó, mỗi lần hoàng hôn buông xuống giữa thành phố, ta lại ngước nhìn về phía mặt trời lặn xuống dần nơi góc phố . Không phải để đếm thời khắc cuối cùng của một ngày, mà để nhớ đến dáng hình ấy: một đóa hoa mỏng manh kiêu hãnh, chọn đứng im giữa cánh đồng không ai nhớ tên, nhưng đã kịp gieo vào tim một kẻ lữ khách lạc bước một hạt mầm của ánh sáng.

Rồi một ngày, ta tự nhủ : chính ta cũng sẽ trở thành một “đóa hoa nhỏ” của ai đó . Không ồn ào, không cần lộng lẫy . Chỉ đơn giản là hiện diện, đủ chân thành, đủ bền bỉ, đủ yêu ánh sáng để khiến người ta muốn bước tiếp. Và nếu có ai đó, giữa cuộc đời chật vật, chợt nhìn thấy ta mà nở một nụ cười dịu dàng… thì có lẽ, ta đã sống đúng như cách ngươi từng sống.

Giữa giông bão, sẽ vẫn còn đó  như một lời thủ thỉ dịu dàng len vào tim người ở lại.

Ta sẽ nhớ mãi cái buổi chiều nơi cánh đồng ấy, nơi một đóa hoa vô ngôn đã kể cho ta nghe câu chuyện của sự sống, bằng ngôn ngữ của ánh sáng và lòng kiên cường. Và có lẽ, trong cuộc đời bộn bề này, mỗi người rồi cũng sẽ có một cuộc gặp gỡ như thế . Một khoảnh khắc ngỡ nhỏ nhoi nhưng đủ để làm chao nghiêng cả tâm hồn.

Không phải ai cũng may mắn được chạm vào chân lý sống từ một đóa hoa, nhưng ta tin rằng, một khi đã thấy  thì sẽ không bao giờ còn sống như trước nữa. Ta sẽ bắt đầu để tâm hơn đến ánh sáng rơi trên tay vào buổi sáng, đến màu trời mỗi lúc hoàng hôn, đến cách một giọt nước đọng trên mép lá vẫn lấp lánh như điều kỳ diệu.

Ta cũng sẽ bắt đầu học cách sống dịu dàng như ngươi : không ép mình phải trở thành điều gì thật lớn lao, mà chỉ cần sống thật tử tế, thật vững chãi với chính niềm tin mình đang giữ.

Bởi đóa hoa giữa cánh đồng ấy đã dạy ta rằng: có những điều dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể chứa đựng cả một mặt trời ngay trong chính trái tim mình.

Có lẽ, nó không đến từ sự vĩ đại hay những khoảnh khắc phi thường. Nó đến từ những điều giản dị, như một đóa hướng dương bé nhỏ vươn mình giữa cánh đồng vắng. Như ánh nắng len qua ô cửa sổ vào một sáng mai bình thường. Như một nhịp thở sâu khi lòng trĩu nặng. Hay như một cánh hoa vàng chạm khẽ vào tâm hồn ta và để lại dư âm không lời.

Rốt cuộc, sống đâu cần phải trở thành người mạnh mẽ nhất, tỏa sáng nhất. Sống , đôi khi chỉ là đủ can đảm để không quay lưng với điều mình tin. Là học cách tiếp tục bước đi dù đôi chân rã rời, là giữ lại chút ánh sáng cuối cùng trong tim khi thế giới xung quanh vụt tối.

Và nếu có ai đó hỏi rằng: “Làm sao để không đánh mất chính mình giữa muôn vàn những điều khiến ta hoang mang?” . Thì ta sẽ kể cho họ nghe về một chiều gió nhẹ, một đồng hoa vàng, và một đóa hướng dương lặng lẽ đứng đó  can trường, bền bỉ, dịu dàng mà không hề yếu đuối.

Ta sẽ nói rằng:

“Chỉ cần bạn còn tin vào ánh sáng, thì bạn đã là ánh sáng rồi.”

( CẢNH BÁO!!! : KHÔNG COPY , REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC )


1
22 tháng 5

1. Ngươi có bao giờ mỏi mệt dõi theo vầng nhật nguyệt chói chang kia không?

Đóa hướng dương, với hình ảnh kiêu hãnh và luôn hướng về ánh sáng mặt trời, không bao giờ mỏi mệt bởi chính sự kiên định và niềm tin trong lòng. Dù nắng gắt hay bóng tối che phủ, hoa vẫn đứng vững, như một biểu tượng cho sự bền bỉ và lạc quan không ngừng nghỉ.


2. Ngươi có phải hiện thân của một lối sống tích cực, một vũ điệu bất tận của sự vươn lên hay chăng?

Đúng vậy. Hướng dương là hiện thân của tinh thần tích cực và khát khao vươn lên trong cuộc sống. Mỗi cánh hoa, mỗi nhụy hoa đều tượng trưng cho niềm tin, hy vọng, và ước mơ không ngừng được nuôi dưỡng. Đó là triết lý sống hướng về ánh sáng dù có khó khăn, thử thách.


3. Ngươi có ghen tị với những loài hoa kiêu sa khác được nâng niu trong chậu kiểng không?

Không. Hướng dương không cần sự bảo bọc hay nâng niu bởi những điều đó không phải là giá trị thật sự. Thử thách chính là điều làm cho nó kiêu hãnh, học được cách yêu ánh sáng một cách sâu sắc và bền bỉ hơn. Đóa hoa ấy tự hào vì được đứng giữa thiên nhiên rộng lớn, dù có gian nan, vẫn kiên định.


4. Nếu con người có thể học cách sống như ngươi – luôn vươn cao, luôn đón nhận và luôn tin rằng phía trước là ánh sáng – thì thế gian này liệu có bớt đi những hoang mang, tuyệt vọng?

Có thể nói rằng nếu con người biết học theo đức tính của đóa hướng dương — lạc quan, kiên định, tin tưởng và không ngừng vươn lên dù gặp khó khăn — thì thế gian này sẽ bớt đi nhiều nỗi buồn, hoang mang và tuyệt vọng. Mỗi người sẽ tìm được trong mình ánh sáng nội tại, là nguồn sức mạnh để bước qua những thử thách.


5. Ngươi có oán trách cuộc đời đã thả ngươi vào mảnh đất hoang hoải không?

Không. Hướng dương không oán trách vì nó hiểu rằng chính những khó khăn, thử thách lại là thứ giúp nó trở nên mạnh mẽ và kiêu hãnh. Đóa hoa không cần chỗ dựa, mà tự vươn lên bằng sức mạnh nội tại và ánh sáng trong lòng.


6. Điều gì là điều đẹp nhất về một đời sống như một đóa hướng dương?

Đó là biết cách ngẩng đầu, biết cách tin tưởng, và biết cách sống trọn vẹn từng khoảnh khắc dù giản dị đến mấy. Đó là sự kiên trì, sự lựa chọn mỗi ngày để hướng về phía ánh sáng, dù có khó khăn ra sao, dù bóng tối có bao phủ phía sau.


7. Ta đã học được điều gì quý giá nhất trong cuộc đời?

Điều quý giá nhất là học cách sống như một đóa hướng dương: không cần phải rực rỡ nhất, không cần phải hoàn hảo, chỉ cần biết hướng về phía ánh sáng, giữ vững niềm tin, và sống chân thành, kiên định với chính mình.