Viết một bài văn tả về phong cảnh quê hương của em
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


✍️ BÀI VĂN MIÊU TẢ CHỊ VÕ THỊ SÁU
Khi nhắc đến những người con gái kiên cường của dân tộc, em luôn nhớ về chị Võ Thị Sáu – nữ anh hùng nhỏ tuổi nhưng có tinh thần bất khuất, can đảm, và yêu nước nồng nàn.
Hình ảnh chị hiện lên trong tâm trí em là một cô thiếu nữ giản dị, tóc búi gọn gàng, khuôn mặt sáng bừng với đôi mắt đầy nghị lực. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng ánh nhìn của chị luôn toát lên sự cứng cỏi và niềm tin mãnh liệt vào thắng lợi của cách mạng.
Chị Võ Thị Sáu mang thân hình nhỏ nhắn, dáng đi nhanh nhẹn và khỏe khoắn. Tiếng nói của chị nhẹ nhàng nhưng kiên định. Trong những năm tháng kháng chiến, chị sẵn sàng nhận nhiệm vụ nguy hiểm, luôn lén chuyển vũ khí, ném lựu đạn vào đồn giặc. Đặc biệt, khi bị bắt và giam cầm, chị không hề run sợ. Chị vẫn giữ vững tinh thần, không khai báo, và nhất định không khuất phục trước địch.
Giây phút ra pháp trường, chị vẫn bước đi đầy hiên ngang. Người con gái ấy, tuổi mười bảy, vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, khiến lòng em rưng rưng khi tưởng tượng về sự quả cảm và bất tử ấy.
Tham Khảo
Chị Võ Thị Sáu – người con gái ấy bước vào lịch sử dân tộc như một ngôi sao sáng, lấp lánh giữa bầu trời cách mạng Việt Nam. Mới mười sáu tuổi đầu, chị đã mang trong mình trái tim dũng cảm và lòng yêu nước nồng nàn, trở thành biểu tượng bất diệt của tuổi trẻ anh hùng.
Dáng người chị nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, đôi mắt sáng ngời quyết tâm. Làn da ngăm đen vì nắng gió, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, chị Sáu hiện lên trong tâm trí em như một thiếu nữ bình dị mà kiên cường. Trên khuôn mặt trẻ trung ấy luôn ánh lên nụ cười lạc quan, dù phải đối mặt với hiểm nguy.
Chị Sáu không cầm súng ra trận, nhưng bằng những trái lựu đạn tự tạo, chị trở thành nỗi khiếp sợ của kẻ thù. Hình ảnh chị dũng cảm ném lựu đạn vào giữa đám lính Pháp giữa chợ Đầm (Đất Đỏ) khiến em vô cùng khâm phục. Đôi bàn tay gầy guộc ấy đã trở thành đôi tay thép, đôi tay của lòng quả cảm.
Khi bị bắt, đối mặt với cực hình tra tấn dã man, chị vẫn hiên ngang không khai báo. Trước họng súng kẻ thù, chị xin được không bịt mắt, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào quân thù – một khí phách khiến cả kẻ ác cũng phải kính nể. Giây phút chị ngã xuống nơi đảo xa vẫn hô vang "Việt Nam muôn năm!" là giây phút thiêng liêng nhất, khắc sâu vào lịch sử.
Chị Võ Thị Sáu hy sinh khi tuổi đời còn quá trẻ, nhưng tên chị đã trở thành bất tử. Mỗi lần đến nghĩa trang Hàng Dương (Côn Đảo), em thầm cảm ơn chị – người con gái đã dâng hiến tuổi xuân cho Tổ quốc. Chị như đóa hoa dại kiên cường nở giữa đất đá khô cằn, tỏa hương thơm cho đời.
Tham khảo


Trước sân nhà em có một cây bàng to, tỏa bóng mát suốt cả ngày hè. Thân cây to, sần sùi, rễ nổi lên mặt đất như những con rắn nhỏ. Cành cây vươn dài, tán lá xòe rộng che kín cả khoảng sân. Lá bàng to, xanh mướt, khi rụng xuống thì chuyển sang màu vàng hoặc đỏ rất đẹp. Mỗi khi trời nắng, em và các bạn thường ngồi dưới gốc cây chơi trò chơi hoặc đọc sách. Cây bàng như người bạn thân thiết, che chở và làm mát những ngày oi ả.
Tham khảo: Trước sân trường em có một cây bàng già sừng sững, như một người lính canh gác đã bao mùa. Thân cây to lớn, xù xì với lớp vỏ màu nâu sẫm, in hằn những vết thời gian. Từ thân chính, những cành cây vươn ra tứ phía, to khỏe như những cánh tay khổng lồ, tạo thành một tán lá rộng lớn che phủ cả một khoảng sân.
Mỗi mùa, cây bàng lại khoác lên mình một chiếc áo mới. Mùa xuân, những chồi non xanh mơn mởn nhú lên, rồi nhanh chóng bung thành tán lá xanh um tùm, tươi non. Hè đến, tán lá càng trở nên dày đặc, xanh đậm hơn, tỏa bóng mát rượi xuống sân trường, là nơi chúng em thường tụ tập chơi nhảy dây, ô ăn quan hay đọc sách dưới những giờ ra chơi. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá xào xạc như đang hát, tạo nên một bản nhạc êm dịu. Thu sang, lá bàng chuyển màu từ xanh sang vàng ươm, rồi đỏ rực như những đốm lửa thắp sáng cả một góc sân. Chỉ cần một cơn gió mạnh, những chiếc lá sẽ thi nhau lìa cành, tạo thành một tấm thảm vàng đỏ rực rỡ dưới gốc. Đông về, cây bàng trơ trụi, khẳng khiu với những cành cây gân guốc vươn mình lên trời, trông như đang ngủ đông, chờ đợi những tia nắng ấm áp của mùa xuân.
Dù trải qua bao nhiêu năm tháng, cây bàng vẫn ở đó, lặng lẽ chứng kiến biết bao thế hệ học trò trưởng thành. Đối với chúng em, cây bàng không chỉ là một cây bóng mát đơn thuần, mà còn là một phần ký ức tươi đẹp của tuổi học trò.

Nghệ sĩ mà em yêu thích là Phương Mỹ Chi. Em biết đến chị từ chương trình "Giọng hát Việt nhí" năm 2013, khi chị thể hiện bài hát Quê em mùa nước lũ đầy cảm xúc. Dù khi đó chị còn rất nhỏ, nhưng giọng hát của chị đã khiến em và rất nhiều khán giả phải xúc động. Em yêu quý Phương Mỹ Chi không chỉ vì giọng hát ngọt ngào, đầy tình cảm mà còn vì chị luôn giữ được phong cách dân ca truyền thống – một nét đẹp rất đặc trưng của âm nhạc Việt Nam. Chị đã giúp nhiều bạn trẻ biết đến và yêu mến dòng nhạc quê hương, vốn đang ngày càng ít được chú ý.Ngoài ra, em còn khâm phục chị vì tinh thần ham học và luôn cố gắng phát triển bản thân. Dù bận rộn với việc ca hát, chị vẫn luôn ưu tiên việc học và sống rất giản dị, lễ phép. Với em, Phương Mỹ Chi là một hình mẫu nghệ sĩ trẻ vừa tài năng, vừa đáng quý và là niềm tự hào của âm nhạc dân tộc Việt Nam.


Bài tập hồ Nguyễn Hoài an tập có đủ lên lớp và được nghỉ học cô diễn không
🖊️ BÀI VĂN: PHONG CẢNH QUÊ HƯƠNG EM
Quê hương em nằm giữa một vùng đồng bằng Bắc Bộ trù phú, nơi bốn mùa đều mang những nét đẹp riêng, giản dị mà thân thương. Mỗi khi hè về, khung cảnh làng quê như khoác lên mình tấm áo mới với những cánh đồng lúa xanh rì rào trong gió và tiếng ve ngân vang trên vòm lá.
Buổi sáng sớm, mặt trời đỏ ửng ló rạng sau rặng tre đầu làng, ánh nắng len lỏi qua từng tán lá, chiếu xuống con đường đất nhỏ dẫn ra đồng. Không khí trong lành khiến lòng người nhẹ bẫng. Xa xa là bóng dáng các bác nông dân lom khom gặt lúa hay buộc từng bó rơm vàng óng. Mùi hương của đất, của cỏ, của lúa mới dường như quyện vào từng hơi thở.
Chiều đến, mặt trời từ từ lặn xuống phía chân đê. Ánh hoàng hôn vàng cam phủ kín không gian, nhuộm đỏ mặt nước ao làng. Trẻ con í ới gọi nhau ra sân chơi chuyền, nhảy dây hay thả diều, khiến xóm làng rộn rã tiếng cười.
Mỗi lần trở về quê, em luôn cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ. Phong cảnh quê hương không hào nhoáng nhưng lại đậm chất tình, lưu giữ trong em những kỷ niệm tuổi thơ và tình yêu thương của gia đình.
Quê hương em chính là nơi mà dù đi xa bao nhiêu, em cũng luôn mong muốn được quay trở về.
Tham KhảoQuê hương em là một vùng quê yên bình nằm ven dòng sông nhỏ. Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa nhô hẳn lên khỏi rặng tre, những làn sương mỏng đã lững lờ bay trên mặt nước, tạo nên khung cảnh mờ ảo như trong tranh. Từng đàn chim sẻ ríu rít chuyền cành, đánh thức cả một vùng quê dậy sau giấc ngủ đêm.
Đường làng quê em uốn lượn quanh co, hai bên là những hàng cau cao vút. Dưới chân cau là hàng rào duối, bụi tre, và những vạt hoa dại nở rực rỡ khoe sắc. Xa xa là cánh đồng lúa trải dài mênh mông, mùa nào cũng mang vẻ đẹp riêng. Mùa lúa non, đồng ruộng như tấm thảm xanh mướt. Đến khi lúa chín, cả cánh đồng lại vàng rực, hương lúa thơm ngan ngát lan trong gió, khiến ai đi ngang qua cũng thấy nhẹ lòng.
Buổi chiều quê em càng trở nên yên ả. Mặt trời lặn dần sau lũy tre, để lại một vệt cam đỏ loang trên mặt sông. Những bác nông dân thong thả dắt trâu về chuồng, trẻ con í ới gọi nhau ra đầu làng chơi thả diều. Tiếng sáo diều vi vu giữa khoảng trời mênh mông như hát lên bản nhạc quê hương ngọt ngào.
Em yêu biết bao cảnh vật nơi đây. Từng con đường đất, từng rặng tre, từng cánh đồng đều gắn bó với tuổi thơ em. Dù sau này có đi đâu xa, em vẫn sẽ luôn nhớ về quê hương – nơi lưu giữ những ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em.
Cho mình xin 1 tick với ạ.