đóng vai ông mặt trời kể về cuộc phiêu lưu kì thú trên quê hương em
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trước khi đỉnh Everest được xác định và công nhận là đỉnh núi cao nhất thế giới (vào năm 1856), đỉnh núi cao nhất được biết đến khi đó là Kangchenjunga.

Em rất yêu thích câu chuyện "Thạch Sanh". Chàng Thạch Sanh là một người anh hùng phi thường, luôn sẵn sàng bảo vệ người yếu, diệt trừ gian ác. Hình ảnh chàng chiến đấu với chằn tinh, đại bàng tinh để cứu cô gái và cứu dân, không vì bất kỳ sự đền đáp nào, thật đáng ngưỡng mộ. Câu chuyện đã dạy em về lòng nhân ái, về sự dũng cảm và tinh thần vì người khác. Em luôn mong muốn được sống và hành động giống như Thạch Sanh, là một người có ích cho xã hội.

Thân cây đa rất đặc biệt và ấn tượng. Cây đa có thân rất to và dày, thường có nhiều nhánh mọc ra từ một gốc chính, tạo thành hình dáng như một "bàn tay" rộng mở. Thân cây đa cũng thường có vỏ xù xì, nứt nẻ, với các mảng vỏ lớn có thể bong ra theo thời gian. Đặc biệt, cây đa có rễ phụ mọc từ các nhánh và xuống đất, tạo ra một mạng lưới rễ khá phức tạp và rộng lớn, khiến cho cây trông như một "tấm lưới" thiên nhiên khổng lồ.
Vì cây đa có tuổi thọ lâu dài, có những cây đa cổ thụ có thể cao tới hàng chục mét và thân có đường kính rất lớn, khiến cho chúng trở thành những điểm tham quan nổi bật trong nhiều làng quê hay công viên.
Bạn có đang hình dung cây đa nào trong đầu không, hay chỉ đang tò mò về đặc điểm của nó thôi?

Cái bàn là một vật không thể thiếu của học sinh.
Hà Nội là một thủ đô lớn.
Trường tiểu học Kim Đồng là một trường học thân thiện.
Con chó là một con vật nuôi thân thuộc trong gia đình.
Lan và Nam là bạn thân của nhau.

Con vật không có chân bao gồm nhiều loại, trong đó có các loài như rắn, cá, và một số loài giun. Rắn là một ví dụ điển hình, chúng di chuyển bằng cách co duỗi cơ thể mà không cần chân. Cá cũng không có chân, chúng bơi trong nước bằng vây. Giun đất, mặc dù không phải là động vật nước, cũng không có chân và di chuyển bằng cách co bóp cơ thể.

Khi bình minh hé rạng, tôi - ông mặt trời ấm áp và tươi sáng - từ từ thức dậy phía sau dãy núi. Ánh sáng của tôi bắt đầu len lỏi qua từng kẽ lá, soi chiếu xuống từng giọt sương đọng trên cành cây, làm cho cả cánh đồng quê như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài.
Khung cảnh quê hương dưới tia nắng dịu dàng của tôi hiện lên thật yên bình. Những thửa ruộng lúa non xanh mơn mởn trải rộng ngút tầm mắt, sóng lúa đu đưa theo gió, như vẫy chào ngày mới. Những con đường làng nhỏ bé ngoằn ngoèo, hai bên là bờ cỏ mượt mà, thỉnh thoảng có mấy chú bò thảnh thơi gặm cỏ, tạo nên một bức tranh tự nhiên đầy sức sống.
Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi nằm rải rác giữa những tán cây xanh mát, dưới ánh nắng của tôi, dường như chúng toả sáng hơn bao giờ hết. Chim chóc ríu rít hót vang, như hòa cùng bản giao hưởng của thiên nhiên. Tiếng gà trống gáy vang làng, báo hiệu một ngày làm việc mới của người dân.
Con sông quê chảy lững lờ, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như dải lụa vàng mềm mại, uốn lượn ôm lấy làng mạc. Trên bến sông, các bà, các mẹ đã bắt đầu giặt giũ, tiếng nói, tiếng cười vang lên hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ.
Từ trên cao, tôi nhìn thấy những cánh đồng hoa rực rỡ của bác nông dân đang chuẩn bị cho vụ mùa mới. Mùi hương của đất, của cỏ cây hòa quyện trong không khí, thoang thoảng đưa về cùng làn gió.
Một ngày mới đã bắt đầu nơi quê hương, và tôi, ông mặt trời, vẫn sẽ chiếu rọi, mang lại ánh sáng và sự sống, đồng hành cùng người dân nơi đây qua từng thời khắc của cuộc sống. Quê hương trong ánh nắng của tôi thật đẹp, thật bình dị và thân thương biết bao!