When did he last talk to you?
=> How long___?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

1-In the future, people will use flying cars.
2-This electric bike is mine.
3-There will be driverless buses.
4-Petrol cars will be replaced.
5-The old train is slower.
6-A new metro system will be built.
7-Petrol cars are not as good.
8-People may live on Mars.
9-It takes three days.
10-This high-speed train is capable of 500 km/h.
Xin tick ạ!🥺🥺🥺
Complete the second sentence so that it means the same as the first
1. In the future, people will use flying cars.
→ In the future, flying cars will be used
2. This electric bike belongs to me.
→ This electric bike is mine
3. Our city will have driverless buses next year.
→ There will be driverless buses in our city next year
4. People will replace petrol cars with electric cars in the future.
→ Petrol cars will be replaced with electric cars in the future
5. The new train is faster than the old one.
→The old train is not as fast as the new one

Chuyến đi gần đây của tôi đến Đà Lạt thật sự là một trải nghiệm đáng nhớ. Khi đặt chân đến thành phố ngàn hoa, tôi cảm nhận ngay được không khí trong lành và mát mẻ. Những cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu khiến tôi không thể rời mắt. Tôi đã có dịp tham quan hồ Xuân Hương, nơi mà mặt nước phẳng lặng phản chiếu bầu trời xanh. Những buổi chiều đi dạo quanh các con phố nhỏ, thưởng thức ly cà phê nóng hổi, tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Đặc biệt, tôi đã thử món bánh ướt lòng gà, một món ăn đặc sản mà tôi chưa từng nếm trước đây. Mỗi khoảnh khắc trong chuyến đi đều mang lại cho tôi niềm vui và sự thư giãn. Tôi cảm thấy biết ơn vì có cơ hội khám phá vẻ đẹp của thiên nhiên và văn hóa nơi đây. Chuyến đi này không chỉ giúp tôi tái tạo năng lượng mà còn để lại trong tôi những kỷ niệm khó quên.
Vào dịp hè năm ngoái, em đã có một chuyến đi đáng nhớ cùng gia đình đến thành phố Đà Lạt. Đây là lần đầu tiên em được đặt chân đến một nơi có khí hậu mát mẻ, cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng như vậy. Khi xe vừa đến đèo Prenn, em đã choáng ngợp bởi những rừng thông bạt ngàn và những đám sương mù lãng đãng bay qua. Em thích nhất là được dạo chơi ở Thung lũng Tình Yêu, nơi có hoa nở rực rỡ và hồ nước trong xanh. Mỗi buổi sáng, em cùng bố mẹ đi dạo quanh hồ Xuân Hương, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn thành phố lúc bình minh. Chuyến đi giúp em cảm thấy thư giãn sau một năm học tập căng thẳng. Em còn được thưởng thức nhiều món ăn ngon như bánh căn, sữa đậu nành nóng và khoai nướng. Những kỷ niệm trong chuyến đi ấy sẽ mãi là một phần ký ức đẹp trong tuổi thơ em. Em mong rằng sau này sẽ có thêm nhiều chuyến đi thú vị như vậy cùng gia đình.

- Câu trả lời cho câu đố "Cái gì cứ đi mà không dừng?" là thời gian.

Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.
Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.

v=14,5km; t=4h
=>s=14,5x4=58(km)
v=27m/s; t=26s
=>S=27x26=702(m)
v=30km/h; t=3h18p=3,3 giờ
=>S=30x3,3=99(km)

v=14,5km; t=4h
=>s=14,5x4=58(km)
v=27m/s; t=26s
=>S=27x26=702(m)
v=30km/h; t=3h18p=3,3 giờ
=>S=30x3,3=99(km)

Ngọn Núi Và Dòng Suối Nhỏ
Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi cao sừng sững, uy nghi và điềm tĩnh, từ bao đời nay vẫn đứng vững giữa đất trời. Ngọn núi ấy được người dân quanh vùng gọi là Núi Mẹ, vì nó chở che cho muôn loài và không bao giờ thay đổi.
Dưới chân núi, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Dòng suối rất đặc biệt: nó không chịu đứng yên một chỗ mà suốt ngày đêm chảy trôi, đi khắp nơi, len lỏi qua làng mạc, đồng ruộng, rừng núi. Vì đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp, dòng suối dần trở nên kiêu căng. Nó thường khoe khoang rằng mình đã thấy biển lớn, thác cao, đã nghe tiếng chim rừng hót vang và đã từng phản chiếu ánh sáng của trăng rằm giữa rừng già.
Một hôm, dòng suối dừng lại dưới chân Núi Mẹ và cất tiếng nói:
– Này Núi, suốt bao năm nay ông chỉ đứng im một chỗ, có thấy gì ngoài mây mù và gió lạnh đâu. Còn tôi, tôi đã đi khắp nơi, mang theo tin tức của thế giới. Tôi mới thật sự hiểu cuộc sống là gì!
Ngọn núi trầm lặng nhìn dòng suối và mỉm cười:
– Con suối bé nhỏ, ta tuy đứng yên, nhưng trong lòng ta là mạch nguồn đã nuôi dưỡng chính con. Chính nhờ những cơn mưa thấm vào đất đá nơi ta mà con mới được sinh ra. Ta đứng đây không phải vì ta không muốn đi, mà vì ta biết đôi khi, đứng yên cũng là một cách để hiểu đời sâu sắc hơn.
Dòng suối nghe xong, im lặng một lúc rồi tiếp tục chảy đi. Trong lòng nó bắt đầu có gì đó thay đổi. Nó hiểu rằng dù mình có đi xa đến đâu, thì điểm khởi đầu – nơi núi mẹ trầm mặc – vẫn là nguồn cội, là gốc rễ không thể thiếu.
Từ đó, mỗi lần chảy qua chân núi, dòng suối không còn kiêu ngạo nữa. Nó róc rách cất tiếng như một lời tri ân, và ngọn núi vẫn đứng đó, im lặng và điềm tĩnh, như một người mẹ già nhìn con mình khôn lớn.
You last talked to me on May 30, 2025.
How long is it since he last talked to you?