Mình nên miêu tả mặt trời như thế nào để hợp với văn phong cảnh viết dở
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.
Bài văn tả khuôn mặt bà:
Khuôn mặt bà tôi không còn láng mịn như những cô gái đôi mươi, mà đã hằn lên dấu vết của thời gian, như một cuốn sử thi ghi lại những năm tháng thăng trầm. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là vầng trán cao, rộng, in hằn những nếp nhăn xếp lớp. Mỗi nếp nhăn như một câu chuyện, một kỷ niệm về những lo toan, vất vả mà bà đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu.
Đôi mắt bà, dẫu đã mờ đi theo năm tháng, vẫn ánh lên vẻ hiền từ và chan chứa yêu thương. Đồng tử nay không còn đen láy mà ngả màu nâu nhạt, ẩn chứa sự từng trải và bao dung. Khi bà mỉm cười, đôi mắt ấy như được thắp sáng, những nếp chân chim nơi khóe mắt cũng vì thế mà giãn ra, trông thật phúc hậu.
Chiếc mũi bà không quá cao, cũng không quá tẹt, mà hài hòa với khuôn mặt. Sống mũi đã mờ đi một chút, nhưng vẫn giữ được nét thanh thoát. Dưới chiếc mũi là đôi môi mỏng, nay đã có phần nhăn nheo, nhưng mỗi khi bà cất tiếng nói, những lời răn dạy, những câu chuyện cổ tích lại tuôn ra từ đó, nhẹ nhàng và ấm áp. Khi bà cười, đôi môi ấy hé mở, để lộ hàm răng đã lưa thưa nhưng vẫn trắng đều.
Làn da trên khuôn mặt bà không còn hồng hào tươi tắn mà đã sạm đi theo nắng mưa, thời gian. Những vết đồi mồi li ti điểm xuyết trên gò má gầy gò, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp mà chỉ tô thêm sự mặn mà, từng trải. Mái tóc bạc trắng như cước, được búi gọn gàng sau gáy, càng làm nổi bật khuôn mặt hiền hậu của bà.
Khuôn mặt bà, với những nếp nhăn, những vết đồi mồi và mái tóc bạc trắng, không phải là dấu hiệu của sự già nua, mà là minh chứng cho một cuộc đời đầy ý nghĩa, chan chứa tình yêu thương và sự hy sinh. Với tôi, đó là khuôn mặt đẹp nhất, bình yên nhất và thân thương nhất trên đời.

Đọc đoạn thơ này, lòng tôi dâng trào một niềm xúc động vô bờ và sự kính phục sâu sắc dành cho Bác Hồ. Bốn câu thơ ngắn gọn nhưng đã khắc họa rõ nét hình ảnh một vị lãnh tụ vĩ đại, gần gũi và yêu thương nhân dân đến nhường nào.
Cụm từ "Bác sống như trời đất của ta" ngay lập tức gợi lên một cảm giác thiêng liêng, trường tồn. Bác không chỉ là một con người mà đã hòa mình vào thiên nhiên, vào cuộc sống của dân tộc, trở thành một phần không thể tách rời, bao la và vĩnh cửu như trời đất. Tình yêu thương của Bác được thể hiện một cách giản dị nhưng sâu sắc qua hình ảnh "Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa". Đó là tình yêu dành cho những điều nhỏ bé, bình dị nhất trong cuộc sống, cho thấy sự quan tâm chu đáo, tỉ mỉ của Bác đến mọi vật, mọi người. Tình yêu ấy không chỉ dừng lại ở những điều hữu hình mà còn vươn tới lý tưởng cao đẹp: "Tự do cho mỗi đời nô lệ". Câu thơ này như một lời khẳng định hùng hồn về sứ mệnh giải phóng dân tộc, mang lại tự do, hạnh phúc cho toàn thể nhân dân mà Bác đã cống hiến trọn đời. Và cuối cùng, hình ảnh "Sữa để em thơ, lụa tặng già" là một sự đúc kết tuyệt vời về sự hy sinh, chăm lo của Bác cho mọi tầng lớp nhân dân, từ những em bé thơ ngây đến những người già yếu. Đó là tình yêu thương bao la, vô điều kiện, là sự tận tụy không ngừng nghỉ của một người cha già dành cho đại gia đình Việt Nam.
Mỗi câu thơ đều như chạm đến trái tim, khiến tôi thêm yêu, thêm kính trọng Bác. Bác ơi, Người đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đã để lại một di sản vĩ đại về tình yêu thương và sự hy sinh. Những vần thơ này không chỉ là lời ca ngợi mà còn là lời nhắc nhở về một tấm gương sáng ngời, một nhân cách lớn mà chúng ta mãi mãi noi theo. Cảm ơn Người, Bác Hồ kính yêu!
Đoạn thơ ngắn ngủi từ bài "Bác ơi" đã gieo vào lòng người đọc biết bao cảm xúc về một nhân cách vĩ đại. Câu "Bác sống như trời đất của ta" không chỉ là một lời ca ngợi mà còn là sự khẳng định về sự vĩ đại, bao la của Bác Hồ. Bác không chỉ là một con người mà Bác đã trở thành một biểu tượng trường tồn, hòa mình vào sự bất diệt của đất trời, vĩnh viễn trong trái tim mỗi người dân Việt Nam.
Từng câu thơ tiếp theo lại mở ra một tầm hồn rộng lớn, gần gũi và đầy tình yêu thương: "Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa". Tình yêu ấy không chỉ dành cho những điều lớn lao, mà len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhất, thân thương nhất của cuộc sống. Đó là tình yêu lao động, yêu thiên nhiên, yêu những điều bình dị, giản dị nhất. Bác không chỉ lo những việc đại sự quốc gia, mà Bác còn quan tâm, nâng niu, trân trọng từng sự sống nhỏ bé.
Rồi đến "Tự do cho mỗi đời nô lệ / Sữa để em thơ, lụa tặng già", những vần thơ ấy như chạm vào sâu thẳm trái tim ta. Đó là tấm lòng của một vị lãnh tụ không chỉ đấu tranh cho độc lập dân tộc mà còn vì hạnh phúc của từng con người. Bác mang lại ánh sáng tự do cho những người từng sống trong vòng xiềng xích, mang đến sự no ấm cho những em thơ, sự ấm áp cho những người già. Từng lời thơ như một minh chứng cho cuộc đời Bác là cuộc đời hy sinh, cống hiến trọn vẹn cho dân tộc, cho những con người bé nhỏ. Cảm xúc dâng trào là sự biết ơn, tự hào và cả niềm xúc động sâu sắc trước một trái tim vĩ đại, một tấm lòng bao dung, đã dành trọn cả cuộc đời mình để vun đắp hạnh phúc cho mọi người. Bác mãi là ngọn đuốc soi đường, là nguồn cảm hứng bất tận trong trái tim mỗi người Việt Nam.
Cảm ơn nha