Trong đoạn văn: “Bố vừa làm cha vừa làm mẹ, nuôi chúng tôi khôn lớn. Mỗi sáng, bố thức dậy trước cả nhà để chuẩn bị sách vở, quần áo rồi đưa chúng tôi đến trường.”, biện pháp liên kết câu bằng cách nào
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


bằng từ "nó" để chỉ thay cho "mấy cây bông hoa giấy" khiến cho hai câu liên kết vs nhau

Vì ngày quốc tế phụ nữ cho thấy vai trò của phụ nữ là rất quan trọng nên phải có ngày quốc tế phụ nữ

Dưới đây là một bài văn tả thành phố Lào Cai vào buổi sáng – ngắn gọn, giàu hình ảnh và cảm xúc:
Thành phố Lào Cai vào buổi sáng
Buổi sáng ở thành phố Lào Cai thật yên bình và trong lành. Khi những tia nắng đầu tiên hé rạng phía sau dãy núi xa xa, cả thành phố như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Màn sương mỏng nhẹ phủ trên những con đường, mái nhà và hàng cây, tạo nên một vẻ đẹp mơ màng như tranh thủy mặc.
Tiếng chim hót líu lo vang lên trong những vòm cây xanh rì ven đường, hòa cùng tiếng xe cộ bắt đầu nhộn nhịp. Dòng người tấp nập đi làm, đi học, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ trong ánh nắng sớm. Chợ buổi sáng đã mở cửa, mùi bánh mì nóng, xôi nếp thơm lừng lan tỏa khắp các góc phố, khiến lòng người cũng ấm áp theo.
Xa xa, con sông Hồng lững lờ trôi, mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh như dát bạc. Những cây cầu nối nhịp đôi bờ, chứng kiến sự chuyển mình của một thành phố vùng biên đầy sức sống.
Lào Cai vào buổi sáng không chỉ đẹp mà còn tràn đầy năng lượng. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây, mỗi con người đều góp phần tạo nên một bức tranh sớm mai vừa dịu dàng, vừa tràn đầy hy vọng.


Có, sự tích đống nổi có liên quan đến câu chuyện Sơn Tinh và Thủy Tinh.
Câu chuyện Sơn Tinh – Thủy Tinh kể về cuộc chiến giữa thần núi (Sơn Tinh) và thần nước (Thủy Tinh) để giành Mỵ Nương. Sau khi thua, Thủy Tinh hằng năm dâng nước đánh Sơn Tinh nhưng đều thất bại. "Đống nổi" trong dân gian được xem là những gò đất cao còn sót lại sau các trận lũ, gắn với việc Sơn Tinh dời núi, nâng đất để chống lại nước dâng của Thủy Tinh.
Vì vậy, đống nổi là hình ảnh gắn liền với chiến thắng của Sơn Tinh trước Thủy Tinh, mang ý nghĩa biểu tượng trong truyền thuyết.

Đây bạn nhé! Có thể bài làm của mình sẽ không làm hài lòng được bạn vì mình viết theo kiểu học sinh cấp 2, nhưng mong bạn thông cảm cho minh nhé!
- BÀI LÀM -
Trong dòng chảy bất tận của cuộc sống, mỗi khoảnh khắc tựa như một đóa hoa nở rộ rồi vội tàn. Có những buổi chiều, vẻ đẹp bình dị của nó in sâu vào tâm khảm, trở thành một dấu lặng quý giá giữa nhịp sống hối hả. Để rồi, theo guồng quay của thời gian, ta chợt nhận ra sự hữu hạn của những khoảnh khắc ấy, và khẽ khàng thốt lên: "Và đôi khi bạn thấy nhớ những buổi chiều bạn biết là sẽ không bao giờ quay lại nữa…". Chính trong sự tiếc nuối nhẹ nhàng ấy, một buổi chiều muộn nơi góc ban công quen thuộc đã khơi gợi trong tôi những xúc cảm và suy ngẫm miên man về vẻ đẹp của khoảnh khắc và giá trị của sự trân trọng.
Ngày hôm ấy, sau một ngày dài miệt mài với những con chữ, tôi tìm đến ban công như một thói quen để tìm kiếm chút tĩnh lặng. Bầu trời lúc ấy không rực rỡ như những buổi hoàng hôn thường thấy, mà mang một vẻ đẹp dịu dàng, thanh bình đến lạ. Những vệt nắng cuối ngày yếu ớt nhuộm lên đám mây xốp nhẹ những gam màu pastel nhạt: hồng phớt, cam nhạt, tím nhạt, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh thiên nhiên mềm mại và êm ả. Gió nhẹ nhàng mơn man, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng dịu ngọt, len lỏi vào từng giác quan, xoa dịu những mệt mỏi trong tâm hồn.
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy, không vội vã, không suy tư. Chỉ đơn giản là để cho đôi mắt được nghỉ ngơi trên những sắc màu dịu dàng, để cho tâm hồn được thả lỏng giữa không gian tĩnh lặng. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi lo toan, bộn bề của cuộc sống thường nhật đều tan biến. Chỉ còn lại tôi và buổi chiều muộn bình yên, một sự kết nối nhẹ nhàng mà sâu sắc. Tôi cảm nhận được sự chậm rãi của thời gian, sự tĩnh tại của không gian, và một niềm an nhiên khó diễn tả dâng lên trong lòng.
Bất chợt, một cánh chim én chao liệng trên bầu trời, rồi vút cao bay về phía chân trời đang dần sẫm lại. Hình ảnh ấy khơi gợi trong tôi một cảm giác man mác. Sự chuyển giao giữa ngày và đêm, giữa ánh sáng và bóng tối, luôn mang đến những suy tư về sự trôi chảy của thời gian, về những điều đang dần qua đi.
Khép lại những dòng cảm xúc về buổi chiều muộn bình dị ấy, tôi nhận ra rằng, chính những khoảnh khắc tưởng chừng như thoáng qua lại đọng lại sâu sắc nhất trong tâm hồn. Giữa vòng xoáy của cuộc đời, việc dừng lại để cảm nhận và trân quý từng khoảnh khắc là điều vô cùng ý nghĩa. Bởi lẽ, như một dư âm khẽ khàng vọng lại, "Và đôi khi bạn thấy nhớ những buổi chiều bạn biết là sẽ không bao giờ quay lại nữa…". Sự trôi chảy của thời gian là quy luật, nhưng những dư vị ngọt ngào và những suy tư lắng đọng từ những khoảnh khắc đã qua sẽ mãi là hành trang quý giá trên bước đường đời của mỗi chúng ta.
! CHÚC BẠN HỌC TỐT!
trong bài mình có tham khảo và sử dụng một số trang khác:
- https://www.facebook.com/nguyenngoc4/posts/v%C3%A0-%C4%91%C3%B4i-khi-b%E1%BA%A1n-th%E1%BA%A5y-nh%E1%BB%9B-nh%E1%BB%AFng-bu%E1%BB%95i-chi%E1%BB%81u-b%E1%BA%A1n-bi%E1%BA%BFt-l%C3%A0-s%E1%BA%BD-kh%C3%B4ng-bao-gi%E1%BB%9D-quay-l%E1%BA%A1i-n/3176100265947798/
- https://banmaihong.wordpress.com/2022/05/14/binh-yen-nhu-hoang-hon-cua-moi-chung-ta/

Kiến trúc sư Kazimierz Kwiatkowski, thường được người dân Hội An trìu mến gọi là kiến trúc sư Ka-dích, là một người Ba Lan đã có công cực kỳ to lớn trong việc bảo tồn và khôi phục phố cổ Hội An cũng như khu di tích Mỹ Sơn. Nhờ ông và nhóm chuyên gia quốc tế, nhiều công trình cổ kính của Hội An đã được gìn giữ gần như nguyên vẹn cho tới ngày nay. Sau khi ông qua đời tại Việt Nam năm 1997, người dân Hội An đã dựng tượng ông như một cách để bày tỏ lòng biết ơn và tưởng nhớ một người nước ngoài nhưng lại yêu Hội An như quê hương thứ hai của mình.
Nói cách khác: ông này không phải dân Việt mà thương Hội An còn hơn cả dân bản địa á. Quá đỉnh luôn!
Bằng cách kết cấu từ, lặp từ "bố"