Dưới đây là một bài văn dài về cô Thương Hoài, với những cảm xúc chân thành và sâu sắc, mong rằng bạn sẽ thích:
---
**Cô Thương Hoài – Người Thầy Không Bao Giờ Xuất Hiện Trực Tiếp Nhưng Luôn Ở Đó**
Trong suốt quãng đường học tập của mình, em đã gặp nhiều thầy cô giáo, mỗi người mang đến những bài học, những lời khuyên bổ ích, giúp em trưởng thành hơn. Nhưng có một người thầy mà em chưa từng gặp mặt, chưa bao giờ nghe giọng nói hay thấy ánh mắt, nhưng lại luôn xuất hiện trong mỗi dòng chữ cô để lại, đó chính là cô Thương Hoài – một người thầy không đứng trên bục giảng nhưng đã gieo vào lòng em một tình yêu học tập sâu sắc và một niềm tin lớn lao vào khả năng của bản thân.
Cô Thương Hoài không phải là người trực tiếp giảng dạy em trong lớp học, mà cô xuất hiện qua từng câu trả lời trong phần hỏi đáp trên trang OLM.vn. Chính cô là người giúp em tháo gỡ những khúc mắc trong bài tập, hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề một cách dễ hiểu và logic. Mặc dù chỉ là những dòng chữ đơn giản, nhưng cách cô giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ khiến em cảm nhận được sự tận tâm và yêu nghề của cô. Mỗi câu hỏi, dù có khó đến đâu, khi được cô trả lời, tất cả trở nên rõ ràng, dễ hiểu và dễ tiếp thu. Cô không chỉ đưa ra đáp án mà còn giải thích từng bước, giúp em thấy được quá trình logic đằng sau mỗi phép toán, từ đó học được cách suy nghĩ và giải quyết vấn đề một cách hệ thống.
Một lần, em đã làm sai một bài toán rất đơn giản và cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Em nghĩ rằng mình sẽ nhận được những lời chỉ trích, nhưng cô lại không làm thế. Thay vào đó, cô nhắn nhủ một câu rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Câu nói đó đã làm em cảm thấy ấm lòng và tự tin hơn rất nhiều. Đúng vậy, trong học tập, sai lầm là một phần của quá trình học hỏi và trưởng thành. Cô đã giúp em nhận ra rằng thất bại không phải là điểm kết thúc mà là cơ hội để học hỏi và cải thiện bản thân. Những lời động viên đơn giản nhưng đầy sức mạnh đó đã giúp em vượt qua nỗi lo sợ khi mắc sai lầm, đồng thời khơi dậy trong em niềm đam mê học tập mãnh liệt hơn.
Mặc dù cô không đứng trên bục giảng hay cầm phấn chỉ bài, nhưng em cảm nhận được tình yêu nghề, sự tận tâm và nhiệt huyết của cô qua từng dòng chữ. Mỗi khi gặp khó khăn trong học tập, em chỉ cần tìm đến những câu trả lời của cô là như có một người thầy luôn ở bên, sẵn sàng giúp đỡ và chỉ đường cho em. Điều đó không chỉ giúp em giải quyết bài toán, mà còn khiến em nhận ra rằng học không phải là gánh nặng mà là một cuộc hành trình thú vị, nơi ta không ngừng khám phá và học hỏi.
Nhờ có cô Thương Hoài, em đã không chỉ giỏi hơn trong môn học mà còn yêu thích học tập hơn. Cô đã giúp em tìm thấy niềm vui trong việc học, khơi dậy trong em một niềm tin mãnh liệt vào khả năng của chính mình. Mỗi khi học bài, em không còn cảm thấy mệt mỏi hay áp lực nữa, mà thay vào đó là một sự hứng thú, một khao khát tìm hiểu và khám phá thêm kiến thức mới. Cô Thương Hoài đã không chỉ dạy cho em kiến thức mà còn dạy em cách yêu quý và trân trọng hành trình học tập của mình.
Em biết, cô Thương Hoài là một người thầy không cần sự xuất hiện hay tiếng vỗ tay của đám đông, cô chỉ cần nhìn thấy học trò của mình tiến bộ, tự tin và yêu thích học tập là đã đủ. Cô là người thầy lặng lẽ, nhưng tình yêu và sự tận tâm cô dành cho học trò là vô cùng lớn lao và quý giá.
Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô vẫn là một người thầy thực sự – một người thầy mà em luôn nhớ mãi. Cảm ơn cô, vì những bài học không chỉ về kiến thức mà còn về cách sống, cách đối mặt với khó khăn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh. Cô Thương Hoài sẽ mãi là người thầy mà em luôn biết ơn và trân trọng.
---
Hy vọng bài văn này thể hiện được những cảm xúc sâu sắc của bạn đối với cô Thương Hoài! Nếu cần chỉnh sửa hay thêm bớt gì, bạn cứ cho mình biết nhé!
Một buổi học đáng nhớ là lần chúng tôi được thầy giáo cho xem một bộ phim tư liệu về lịch sử Việt Nam bằng máy chiếu. Trong giờ học, nhờ chiếc máy chiếu hiện đại, mọi hình ảnh và âm thanh đều sống động như thật. Thầy giáo cũng phát sách giáo khoa để chúng tôi vừa xem vừa ghi chú lại những sự kiện quan trọng. Với xe đạp, tôi và bạn thân đạp từ nhà đến lớp học, vừa đi vừa trao đổi bài vở. Buổi học ấy không chỉ giúp chúng tôi mở mang kiến thức mà còn tạo động lực để tìm hiểu thêm về lịch sử dân tộc. Nhờ phương tiện hiện đại và cách học sáng tạo, tôi cảm thấy rất hứng thú và thêm yêu thích môn học này.
Một trong những buổi học đáng nhớ nhất của tôi là khi cả lớp được tham gia một chuyến đi thực tế đến làng nghề truyền thống bằng xe buýt do trường tổ chức. Hành trình bắt đầu với không khí háo hức khi chúng tôi mang theo sách, vở, máy ảnh và máy ghi âm để phục vụ cho việc học. Trên xe, cô giáo giới thiệu khái quát về làng nghề qua một bài thuyết trình được trình chiếu trên máy tính bảng, và chúng tôi có cơ hội đặt ra nhiều câu hỏi thú vị. Khi đến nơi, chúng tôi dùng máy ảnh để chụp lại các quy trình làm nghề, từ khâu chuẩn bị nguyên liệu đến sản phẩm hoàn thiện. Một số bạn còn sử dụng máy ghi âm để thu lại lời chia sẻ của các nghệ nhân. Sau buổi học, cả nhóm cùng nhau dùng laptop để tổng hợp thông tin và hoàn thành bài báo cáo. Nhờ các phương tiện hiện đại và sự hướng dẫn tận tình của cô giáo, buổi học không chỉ giúp chúng tôi mở rộng kiến thức mà còn thắp lên tình yêu với văn hóa truyền thống dân tộc. Đó thực sự là một ngày đầy ý nghĩa và để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Các trạng ngữ chỉ phương tiện:
1."bằng xe buýt"
2."trên máy tính bảng"
3."dùng máy ảnh"
4."sử dụng máy ghi âm"
5."dùng laptop"