Viết bài văn trình bày ý kiến của em về hiện tượng học học vẹt trong trường học hiện nay lớp 6
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Olm chào em, cảm ơn đánh giá của em về chất lượng bài giảng của Olm, cảm ơn em đã đồng hành cùng Olm trên hành trình tri thức. Chúc em học tập hiệu quả và vui vẻ cùng Olm em nhé!

Phân tích vẻ đẹp khu vườn An Hiên và cái “tôi” của Hoàng Phủ Ngọc Tường được thể hiện qua đoạn trích trong “Hoa trái quanh tôi”
Trong kho tàng văn học Việt Nam hiện đại, Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong những cây bút tiêu biểu với phong cách bút kí đậm chất trữ tình, giàu suy tưởng và mang đậm dấu ấn cá nhân. Một trong những tác phẩm thể hiện rõ nét đặc trưng ấy là "Hoa trái quanh tôi". Đặc biệt, đoạn trích viết về khu vườn An Hiên vào mùa hạ không chỉ phác họa vẻ đẹp yên bình, thơ mộng của thiên nhiên Huế mà còn cho thấy một cái tôi nghệ sĩ đầy tinh tế, chan chứa tình yêu thiên nhiên, con người và cuộc sống.
Vẻ đẹp khu vườn An Hiên trong đoạn trích hiện lên không phải bằng vẻ rực rỡ, lộng lẫy, mà là vẻ đẹp trầm mặc, sâu lắng của sự sống.
Ngay từ đầu đoạn trích, tác giả đã mở ra một không gian đặc trưng của mùa hạ bằng cảm nhận tinh tế: “sự chuyển dịch của trời đất như chùng lại trên cây cối”. Cảnh vật như lắng đọng, yên bình, màu sắc cũng chuyển mình từ sắc xuân bay bướm sang sắc “lục trầm trầm của lá già”. Đó là màu của thời gian, của sự từng trải, bình ổn, mang vẻ đẹp rất riêng, đậm chất Huế – mộc mạc mà thâm trầm.
Dưới cái nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, vườn An Hiên không đẹp theo lối phô trương, mà cái đẹp đến từ sức sống âm thầm bên trong. Dưới những tán lá rậm rạp là “các loại trái đang lớn lên dưới sức nóng hun đúc”. Đó là sự sống căng đầy, mãnh liệt và mạnh mẽ của thiên nhiên. Vườn cây mang vẻ đẹp của sức sinh sôi, của sự tiếp nối.
Không dừng lại ở việc tả cảnh, tác giả còn dành những trang viết đẹp đẽ và đầy cảm xúc cho từng loại quả. Mỗi loại quả được miêu tả bằng hình ảnh cụ thể, sống động, với liên tưởng phong phú, cho thấy sự quan sát tinh tế và tình yêu thiên nhiên nồng nàn của tác giả.
Quả thơm Nguyệt Biều được ví như một chiếc “bánh kem sinh nhật” do “cô gái nào đó ở trong cây đã làm sẵn”, vừa bất ngờ, vừa gợi cảm giác ngọt ngào, dịu dàng, như chứa đựng linh hồn của cây trái. Hay hình ảnh cây dâu Truồi “tán lá khum khum úp sát mặt đất”, trái “vàng hươm từng chuỗi dài đổ úp thành đống quanh gốc cây” mang đến một khung cảnh trù phú, đầy quyến rũ. Những liên tưởng này không chỉ thể hiện sự giàu có của thiên nhiên, mà còn là sự giao cảm sâu sắc giữa con người và vạn vật.
Đặc biệt, hình ảnh cây thanh long – “giống cây hiền lành nhất trong vườn” – được mô tả với sự trìu mến, gợi lên vẻ đẹp thầm lặng, khiêm nhường. Dù thân cây xấu xí như “đống dây chão”, nhưng hoa lại đẹp tuyệt diệu, “hoàn toàn giống hoa quỳnh, cũng nở và tàn trong một đêm”. Cây thanh long hiện lên như một người hiền từ, sống âm thầm, giản dị nhưng lại biết cho đi – đó cũng là biểu tượng cho vẻ đẹp nhân hậu, bền bỉ của con người Huế.
Thông qua những dòng miêu tả ấy, cái tôi trữ tình và nghệ sĩ của Hoàng Phủ Ngọc Tường hiện lên rõ nét.
Trước hết, đó là cái tôi của một người yêu thiên nhiên, gắn bó mật thiết với quê hương, đất nước. Từng hình ảnh cây trái, từng chuyển động nhỏ của mùa hạ đều được ông cảm nhận bằng sự rung động sâu sắc. Cái tôi ấy không chỉ nhìn mà còn “cảm”, không chỉ tả mà còn suy tưởng và giao cảm.
Thứ hai, đó là cái tôi của một người nghệ sĩ tinh tế, có đời sống nội tâm phong phú, giàu trí tưởng tượng và chất thơ. Những so sánh như dứa Nguyệt Biều với bánh kem, dâu chín như đã được hái sẵn, thanh long như vật bị bỏ quên nhưng lại hiến dâng hoa trái… đều cho thấy tâm hồn nhạy cảm và óc quan sát đầy nghệ thuật của tác giả.
Cuối cùng, đó là cái tôi yêu cuộc sống, yêu sự an nhiên, thanh thản. Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ miêu tả thiên nhiên, mà qua thiên nhiên, ông thể hiện một triết lí sống rất đẹp: sống chậm, sống sâu, sống chan hòa với thiên nhiên. Ước mơ “trải một tấm chiếu nhỏ dưới vòm lá kín đáo kia, nằm đó đọc sách ăn dâu” là ước mơ giản dị mà đầy chất thơ – một lối sống mà biết bao người hằng mơ ước trong nhịp sống hiện đại hôm nay.
Kết luận:
Đoạn trích trong “Hoa trái quanh tôi” không chỉ là một bức tranh sinh động về khu vườn An Hiên vào mùa hạ, mà còn là bức chân dung tâm hồn của Hoàng Phủ Ngọc Tường – một con người nhạy cảm, yêu thiên nhiên, trân quý từng vẻ đẹp bình dị của cuộc sống. Qua đó, ta càng thêm yêu mến mảnh đất Huế thơ mộng và thấm thía thông điệp nhẹ nhàng mà sâu sắc về mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên: sống chậm lại, yêu nhiều hơn và cảm nhận cuộc đời bằng tất cả trái tim.
Bạn có muốn mình giúp tóm tắt hoặc trích dẫn lại các ý chính để ôn tập nhanh không?

Một trận bóng đá tôi từng theo dõi và không thể nào quên, là trận đấu giữa hai đội tuyển hàng đầu trong một kỳ World Cup. Ngay từ những phút đầu tiên, không khí sân cỏ đã tràn ngập sự kịch tính. Các cầu thủ bước ra sân trong ánh sáng rực rỡ, dưới tiếng hò reo không ngớt của hàng nghìn khán giả. Mỗi bước chạy, mỗi động tác của họ đều đầy quyết tâm và nhiệt huyết.
Hiệp 1 diễn ra với tốc độ chóng mặt. Những pha chuyền bóng nhanh như tia chớp, cú sút cận thành nguy hiểm làm khán giả nín thở chờ đợi. Bất ngờ, phút thứ 30, một tiền đạo tài năng đã phá vỡ hàng phòng ngự chắc chắn của đối phương, ghi bàn mở tỷ số với cú sút mạnh mẽ như sấm sét. Tiếng cổ vũ từ khán giả vang vọng khắp khán đài như một cơn sóng lớn.
Hiệp 2, trận đấu càng trở nên gay cấn hơn. Đội còn lại không chịu khuất phục, họ tổ chức tấn công với những đường bóng đầy tính toán. Đến phút cuối cùng, tưởng chừng trận đấu sẽ kết thúc với tỷ số 1-0, thì bất ngờ xảy ra. Một cầu thủ từ đội yếu thế tung cú sút xa xuất thần, đưa bóng găm thẳng vào góc chữ A của khung thành, san bằng tỷ số. Tiếng vỗ tay, la hét vang lên như pháo hoa ngày lễ hội.
Kết thúc trận đấu, cả hai đội đều nhận được sự cổ vũ nhiệt tình từ người hâm mộ. Mặc dù trận đấu chỉ là một cuộc chơi, nhưng tinh thần đoàn kết, sự cố gắng và ý chí mạnh mẽ của các cầu thủ đã truyền cảm hứng cho hàng triệu trái tim yêu thể thao trên toàn thế giới. Một khoảnh khắc khó quên không chỉ với tôi mà với cả những người đã chứng kiến nó.

Nhân ngày Thể thao Việt Nam 27 tháng 3, trường em đã tổ chức Hội khoẻ không phân biệt đó là cá nhân hay tập thể nào. Thật là công bằng và vô tư! Phù Đổng với mong muốn học sinh duy trì thói quen tập luyện thể dục, thể thao, từ đó nâng cao sức khỏe và phát triển thể chất. Vì vậy, học sinh trong trường nhiệt liệt hưởng ứng, ai nấy đều hi vọng được thử sức hoặc với tư cách cá nhân, hoặc với tư cách tập thể. Sau giờ học, chúng em hăng say luyện tập trên sân trường, sân vận động hoặc nhà đa năng. Đến ngày diễn ra hội thi, không chỉ có học sinh mà các bậc phụ huynh và người dân xung quanh cũng đến để quan sát và cổ vũ khiến cho các đội thi càng thêm hồi hộp và phấn khích. Các môn thi cá nhân như nhảy sào, nhảy xa, điền kinh,... diễn ra trước và có thể nhanh chóng tìm ra quán quân ngay sau khi kết thúc môn thi. Một số môn thi đồng đội như bóng chuyền, bóng đá, cầu lông, kéo co,... thì mất nhiều thời gian hơn để tìm ra đội thắng cuộc. Cho dù là cá nhân hay đồng đội, mọi người đều thi đấu hết mình. Giây phút tưng bừng nhất là màn trao giải. Tất cả mọi người đều reo hò cổ vũ những người chiến thắng.
Hội Khỏe Phù Đổng tại trường em thực sự là một sự kiện đáng nhớ, đong đầy cảm xúc và niềm vui. Những ngày diễn ra hội thi, sân trường như sáng bừng lên bởi những tiếng cười rộn ràng, tiếng cổ vũ nhiệt tình từ các bạn học sinh và thầy cô. Em cảm nhận được sự gắn kết và tinh thần đoàn kết mạnh mẽ giữa tất cả mọi người. Các bạn thi đấu hết mình, không chỉ để giành chiến thắng mà còn để thể hiện sự nỗ lực, bền bỉ trong mỗi cuộc tranh tài. Mỗi màn thi đấu là một lần tim em đập nhanh hơn, hồi hộp chờ đợi kết quả và vỡ òa hạnh phúc khi lớp mình giành được giải cao. Hội Khỏe Phù Đổng không chỉ là nơi tôn vinh thể thao, mà còn là một dịp để em hiểu hơn về giá trị của sự cố gắng và tinh thần đồng đội. Một trải nghiệm tuyệt vời mà em sẽ mãi nhớ về.


Thủ đô Hà Nội có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng em thích nhất là Hồ Gươm - còn có tên gọi khác là Hồ Hoàn Kiếm. Hồ nằm ở vị trí trung tâm thành phố Hà Nội. Diện tích của Hồ Gươm khá rộng, mất khoảng hai mươi phút đi bộ. Mặt hồ trong xanh, phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ. Thỉnh thoảng, làn gió khẽ thổi khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Xung quanh hồ là những hàng cây cổ thụ đã được trồng từ lâu. Những hàng cây tỏa bóng mát cho những khách du lịch dừng chân ngắm cảnh. Nằm ở giữa hồ là Tháp Rùa. Trên tháp, những khóm rêu phong nổi lên khiến tháp mang một vẻ đẹp đầy cổ kính. Phía xa, cầu Thê Húc được sơn màu đỏ, cong cong như con tôm. Qua cầu Thê Húc là đến đền Ngọc Sơn. Trước cổng đền là cây đa cổ thụ đã nhiều năm tuổi. Nhắc đến hồ Gươm, em lại nhớ đến câu chuyện “Sự tích hồ Gươm” nói về người anh hùng Lê Lợi. Còn nhớ lúc bé, em được bố mẹ đưa đến thăm Hồ Gươm. Lúc đó, em cảm thấy rất thích thú, vui vẻ. Từ lâu, hồ Gươm đã trở thành một biểu tượng của thủ đô Hà Nội.