K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

5 tháng 4

Biển Mỹ Khê hiện lên như một dải lụa xanh biếc vươn mình dưới ánh nắng rực rỡ của miền Trung. Bãi cát trắng mịn trải dài, óng ánh như dát vàng dưới ánh mặt trời ban mai. Sóng biển nhẹ nhàng vỗ bờ, từng đợt sóng cuộn tròn như những chiếc khăn mềm mại, thì thầm những bản nhạc dịu êm của đại dương. Trên nền trời cao vời vợi, những cánh chim biển chao lượn tự do, tô điểm cho khung cảnh thêm phần sinh động.

Không khí ở Mỹ Khê trong lành và mát mẻ, mang theo hương vị mặn mòi của biển cả. Xa xa, những con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt nước, như những chấm phá nhẹ nhàng giữa không gian bao la. Khi hoàng hôn buông xuống, mặt biển khoác lên mình chiếc áo đỏ cam rực rỡ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và yên bình đến lạ thường.

Biển Mỹ Khê không chỉ đẹp ở cảnh sắc, mà còn làm say lòng người bởi sự hiền hòa, yên ả – nơi con người có thể thả hồn theo sóng gió, lắng nghe tiếng biển để tìm về sự thư thái và tĩnh lặng trong tâm hồn.

Quê hương em có nhiều cảnh đẹp. Nào là núi An, sông Trà, chùa Ông, Phê Bút Thiên Vân, La Hà Thạch Trận,... Nhưng đẹp nhất trong em vẫn là bãi biển Mỹ Khê.

Bờ biển dài và rộng, bãi cát mịn màng. Hàng dương xanh trên cồn cát ven bờ luôn rì rào khúc hát. Buổi sáng, nước biển trong xanh, những con sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ. ông mặt trời thức dậy, biển lại thêm rực rõ' bởi những tia nắng vàng óng ả. Ngoài khơi, những chiếc thuyền nối đuôi nhau đi đánh cá, thuyền dập dờn trên sóng như những chú ngựa phi nước đại. Đàn hải âu nhởn nho' bay lượn như vui đùa với biển. Buổi chiều, ánh mặt trời trải dài trên mặt biển, nước biển lấp loáng ánh nắng như dát vàng. Nước vẫn trong xanh, sóng vẫn vỗ rì rào. Mọi người tắm biển rất vui. Trẻ em chạy nhảy trên bờ rất nhộn nhịp. Gió thổi mát rượi, biển trông hiền hoà. Khi ánh mặt trời không còn nữa, trời biển một màu xanh thẳm. Nhừng con sóng trắng nhấp nhô rồi ồ ạt xô vào bãi cát. Những chú còng gió bò lỏm ngỏm trên bờ. Buổi tối, bầu trời đầy sao, biển một màu tím biếc. Những chiếc thuyền ngoài khơi nhấp nhánh ánh đèn như những vệt sáng sao trời. Khung cảnh thật yên bình và thơ mộng.

Em rất yêu biển quê em. Em mong sao biển quê em mãi mãi là khu du lịch, nghỉ mát nổi tiếng, hấp dẫn lòng người.

HN
5 tháng 4

Bạn hỏi gì?

22 tháng 5

Chào bạn!

Dưới đây là lời giải chi tiết cho các câu hỏi bạn nêu trong môn Tiếng Việt lớp 5:


7. Nhân vật Phương là một người rất yêu quý bạn của mình.

  • Đây là câu khẳng định về tính cách của nhân vật Phương.
  • Ý chính: Phương rất yêu quý bạn bè.

8. Kết từ của câu văn đó là "nhưng", tác dụng về kết quả.

  • "Nhưng" là từ nối dùng để nối hai vế câu có ý nghĩa trái ngược hoặc giới hạn, thường biểu thị sự nhượng bộ hoặc đối lập.
  • Tuy nhiên, trong câu bạn đưa ra (câu 7), không có từ "nhưng". Có thể bạn đang hỏi về một câu khác có từ "nhưng".
  • Ví dụ:
    "Phương rất yêu quý bạn của mình, nhưng đôi khi cũng hay giận bạn."
    Ở đây, "nhưng" thể hiện sự đối lập, không phải tác dụng về kết quả.
  • Nếu bạn muốn nói về từ nối biểu thị kết quả thì thường dùng các từ như: "nên", "vì vậy", "do đó"...

9. Đánh dấu các ý liên quan đến nhau

  • Khi đánh dấu các ý liên quan trong đoạn văn hoặc câu, bạn cần tìm những ý có mối quan hệ về nội dung, ví dụ: nguyên nhân - kết quả, so sánh, bổ sung, tương phản,...
  • Ví dụ:
    • Ý 1: Phương rất yêu quý bạn của mình.
    • Ý 2: Phương luôn giúp đỡ bạn khi gặp khó khăn.
      Hai ý này liên quan bổ sung cho nhau, bạn có thể đánh dấu bằng cách gạch chân hoặc đánh dấu màu.

Nếu bạn cần mình giúp phân tích câu văn cụ thể hoặc đoạn văn để đánh dấu các ý liên quan, bạn có thể gửi nội dung đó nhé!

Chúc bạn học tốt môn Tiếng Việt!

6 tháng 4

đây nhé , cho mình xin 1 tick :

Bố của em là bộ đội ở đảo Trường Sa, nên rất ít khi về thăm nhà. Vì vậy mà mẹ vừa làm mẹ, vừa làm bố, ngày ngày ở bên yêu thương chăm sóc em.

Năm nay, mẹ của em vừa tròn 39 tuổi, nhưng trông vẫn còn trẻ trung lắm. Mẹ chỉ cao 1m45, hơi mập một chút. Nước da của mẹ trắng hồng, một phần do thường chỉ làm việc trong nhà máy may, một phần là do mẹ quan tâm chăm sóc da nữa. Khuôn mặt của mẹ tròn và phúc hậu. Vầng trán ngắn, hơi dô, nên mẹ thường cắt tóc mái để che lại. Đôi mắt mẹ tròn xoe, đen láy như hồ nước sâu thẳm và ấm áp. Lúc nào ở đó cũng chứa chan những yêu thương, quan tâm dành cho em. Mẹ có một khuôn miệng rộng, khi cười khoe hai hàm răng đều như hạt bắp. Bàn tay của mẹ có nhiều vết chai, đó là do làm việc vất vả suốt nhiều năm trời. Chiều đi làm về, mẹ sẽ tranh thủ cho gà ăn, rồi chăm sóc cho vườn rau trước nhà. Mẹ khéo lắm, nên mùa nào thức đó, vườn rau lúc nào cũng xanh tươi. Ngày ngày mẹ cần cù như một chú ong thợ, quán xuyến hết mọi việc trong nhà. Nhờ có mẹ mà bố yên tâm thực hiện nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc.

Em rất tự hào về mẹ của mình. Nếu thiên thần có thật, em tin rằng mẹ em chính là thiên thần xinh đẹp nhất, chỉ thuộc về một mình em mà thôi.

5 tháng 4

Câu trên có thể phân tích như sau:

Câu: "Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý đó không bao giờ thay đổi."

Cấu trúc ngữ pháp: Câu này là câu phức, gồm ba mệnh đề chính.

  1. Mệnh đề 1: "Sông có thể cạn" (Mệnh đề này là một câu đơn, có chủ ngữ là "Sông", vị ngữ là "có thể cạn")
  2. Mệnh đề 2: "Núi có thể mòn" (Cũng là một câu đơn tương tự, có chủ ngữ là "Núi", vị ngữ là "có thể mòn")
  3. Mệnh đề 3: "Song chân lý đó không bao giờ thay đổi" (Mệnh đề này có cấu trúc giống câu đơn với chủ ngữ là "chân lý đó" và vị ngữ "không bao giờ thay đổi")


5 tháng 4

m giải thích thế ai hiểu được


Đây là một câu chuyện ý nghĩa mà bạn có thể tham khảo:

Người Lái Đò và Ông Giáo

Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ ven sông, có một người lái đò nghèo tên là Ba. Hằng ngày, ông Ba cần mẫn đưa khách qua sông, kiếm sống qua ngày. Một hôm, có một ông giáo trẻ tuổi đến làng, muốn qua sông để đến trường dạy học.

Trên chuyến đò, ông giáo hỏi ông Ba: "Bác lái đò này, bác có biết gì về văn học không?". Ông Ba thật thà đáp: "Dạ, tôi chỉ là một người lái đò quê mùa, chữ nghĩa tôi không biết gì cả". Ông giáo lắc đầu, cười khẩy: "Thật đáng tiếc, bác đã mất đi một nửa cuộc đời rồi!".

Hôm sau, ông giáo lại hỏi: "Bác có biết gì về toán học không?". Ông Ba ngượng ngùng trả lời: "Dạ, tôi chỉ biết cộng trừ mấy con số để tính tiền thôi". Ông giáo lại lắc đầu: "Vậy thì bác đã mất đi hai phần ba cuộc đời rồi!".

Đến một ngày, trời nổi giông bão, gió lớn, sóng to. Chiếc đò chòng chành, có nguy cơ bị lật. Ông Ba lo lắng hỏi ông giáo: "Thầy giáo ơi, thầy có biết bơi không?". Ông giáo tái mặt: "Tôi... tôi không biết bơi!". Ông Ba thở dài: "Vậy thì thầy đã mất đi cả cuộc đời rồi!".

Ông Ba cố gắng hết sức chèo chống, cuối cùng cũng đưa được khách vào bờ an toàn. Ông giáo vô cùng biết ơn ông Ba, hiểu ra rằng kiến thức sách vở cũng quan trọng, nhưng kỹ năng sống còn quan trọng hơn.

Ý nghĩa:

Câu chuyện này nhắn nhủ chúng ta rằng, mỗi người đều có giá trị riêng, dù làm bất cứ công việc gì. Kiến thức rất quan trọng, nhưng kỹ năng sống, lòng nhân ái và sự nỗ lực cũng quan trọng không kém. Đừng bao giờ coi thường người khác, bởi vì ai cũng có thể dạy cho ta những bài học quý giá.

5 tháng 4

đây nhé :

Phan Đình Giót là một người anh hùng dân tộc Việt Nam. Ông nổi tiếng với hành động anh dũng lấy thân mình lấp lỗ châu mai trong chiến dịch Điện Biên Phủ. Nhờ vậy, quân đội Việt Nam đã tiến lên tiêu diệt kẻ thù, giành chiến thắng lịch sử. Do đó, hành động của ông trở thành biểu tượng cho lòng dũng cảm và tinh thần hy sinh cao cả.

5 tháng 4

đây nhé :

Từ đoạn thơ trên ta có thể thấy được nội dung nói về mùa thu .Hai câu thơ đầu, bằng từ láy “ se sẽ” khiến ta có thể hình dung mùa thu như một nàng thiếu nữ nhẹ nhàng, ngập ngừng bước đi. Mùa thu đến nhà em một cách nhẹ nhàng, tự nhiên. Câu thơ còn gợi được không khí dịu dàng, sâu lắng của mùa thu xâm chiếm con người. Hai câu thơ sau với hình ảnh nhân hóa “ nắng mắc võng ” và “ Bưởi đánh đu” ta hình dung được hình ảnh tiêu biểu của mùa thu. Với những đặc trung riêng biệt của mùa thu như nắng ấm, mùa bưởi ,..

cho mình xin một ticks với .làm ơn .


4 tháng 4

a. Bằng đôi cánh mềm mại, gà mái che chở cho đàn gà con.

b. Với cây cọ và màu sắc phong phú, người họa sĩ đã tạo nên những bức tranh tuyệt đẹp.

4 tháng 4

a.Bằng đôi cánh ấm áp, gà mái che chở cho đàn gà con. b. Với những nét vẽ tài hoa, người họa sĩ đã tạo nên những bức tranh tuyệt đẹp.

4 tháng 4

đồng hương này

4 tháng 4

Thành phố Vinh, nơi tôi sinh ra và lớn lên, mỗi buổi bình minh hiện lên như một bức tranh sống động đầy cảm xúc. Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới len lỏi qua màn sương mỏng, không gian toàn thành phố như được khoác lên mình một chiếc áo mới, trong trẻo và tràn đầy sức sống. Đây là khoảnh khắc giao thoa giữa thiên nhiên và nhịp sống con người, nơi những điều bình dị trở nên vô cùng đẹp đẽ.

Bình minh bắt đầu với bầu trời chuyển mình từ màu xanh xám dịu nhẹ sang những gam màu ấm áp như vàng, cam, hồng và tím. Từng tia nắng đầu tiên như ngón tay dịu dàng của mặt trời chạm vào những con phố, tòa nhà, làm sáng bừng lên khung cảnh vốn đã tĩnh lặng từ đêm qua. Bên bờ sông Lam, mặt nước phản chiếu ánh sáng lung linh, hòa với làn gió nhẹ tạo nên âm thanh êm đềm. Người dân Vinh lúc này bắt đầu hoạt động ngày mới: những buổi tập thể dục, những phiên chợ sáng rôm rả và những hàng quán nhỏ với mùi thơm ngào ngạt của bát phở nóng hổi. Tiếng rao buổi sáng len lỏi khắp các con ngõ nhỏ, như một phần không thể thiếu của nhịp sống nơi đây.

Đi qua những con đường rợp bóng cây xanh, ánh nắng lấp lánh xuyên qua từng kẽ lá tạo nên những hoa văn ánh sáng đẹp mắt trên mặt đất. Thành phố Vinh, dù không lớn nhưng luôn toát lên vẻ đẹp mộc mạc và thân thương. Bầu không khí trong lành của buổi sáng cùng sự hòa quyện của cảnh vật và con người khiến nơi đây trở thành một điểm sáng khó quên trong lòng mỗi người.

Bình minh trên thành phố Vinh là biểu tượng của sự khởi đầu và hy vọng. Những hình ảnh và âm thanh của buổi sớm không chỉ làm đẹp thêm cho thành phố, mà còn làm lay động trái tim những ai từng ghé qua. Với tôi, đó là khoảnh khắc quý giá, nơi tôi cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa con người và thiên nhiên, và cũng là nơi tôi tìm thấy niềm tin rằng mỗi ngày mới đều mang đến những điều tốt đẹp. Thành phố Vinh – một bình minh, một câu chuyện, một kỷ niệm khó quên.